Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hazz, mùa đông đến rồi kìa!"- Uyên Chân Như thở dài.

"Sao thở dài vậy, mùa đông cũng vui mà, được hưởng thụ cái lạnh giá của người độc thân không phải vui à?"- Đàm Hàn cầm cốc cafe nóng đưa sát vào má của Uyên Chân Như.

"Ai bảo cậu là tớ độc thân? Tớ có người yêu rồi nha! Không như cậu, suốt ngày thực tế, thực tế, rồi từ thực tế đó cậu có lôi ra được người yêu không?"- Uyên Chân Như phùng má.

"Rồi rồi, thế sao cậu lại buồn, chẳng phải mùa giá băng này đã có hơi ấm kế bên rồi sao?"

"Anh ấy phải tăng ca nhiều, tớ lo quá mà không đến được bệnh viện để thăm anh ấy."

"Từ đây đến Thành phố X cũng không xa lắm..."

"Đi một mình thì xa lắm, cực kì xa luôn."

"...bổn cô nương đây sẽ hy sinh một ngày nghỉ ngơi để đưa bạn thân đây đi thăm người yêu, được chưa?"

"Aaa, được được, đồng ý hai tay. Đúng là cậu vẫn thương tớ mà!"- Uyên Chân Như ôm chặt Đàm Hàn vào lòng.

Thật sự giữa cái lạnh giá của mùa đông năm này mà không có người yêu bên cạnh thì buồn cũng đúng thôi nhất là khi không thể đi thăm và gặp nhau nữa.

Uyên Chân Như và Đàm Hàn là sinh viên năm cuối của Khoa Chính trị. Nhưng từ năm 3 thì Uyên Chân Như đã xin thay đổi sang Khoa Dược sĩ và Bác sĩ. Lúc đầu thì Đàm Hàn cũng không biết gì, chỉ nghĩ là cậu ấy thay đổi ước mơ nhưng sau rồi mới biết, hóa ra crush của Tiểu Như học ở khoa này nên cô chuyển sang để dễ tán tỉnh.

Đúng là mê trai bỏ bạn! Bề ngoài Đàm Hàn luôn tỏ ra không đồng ý với tình cảm này nhưng phía sâu trong thâm tâm của cô thì cô luôn tôn trọng. đồng ý với những quyết định của bạn thân mình.

Giữa hai cô nàng thì tính cách khá khác nhau.

Đàm Hàn là một cô gái mang cá tính, tomboy chính hiệu, rất thực tế và không thích những gì quá lớn, quá phô trương và ghét những kẻ dẻo miệng, thả thính trẻ con và nhất là những người bánh bèo, nói hay nhắn tin sai chính tả. Qủa là Luật sư tương lai. Và vì thế nên tính cách cô khá khô khan, không phải màu hồng như bao người. Cái này cũng là do cô sinh ra trong một gia đình không hoàn thiện như người khác, trong quá khứ và hiện tại thì cô luôn hận ba của cô, người đã khiến mẹ cô đau khổ bao nhiêu năm. Luôn mang một gương mặt khi làm việc và thoát khỏi nó khi gặp Tiểu Như, đó chính là cách mà Đàm Hàn sống, tuy là tẻ nhạt nhưng cô lại thuộc kiểu ngoài lạnh trong nóng đấy!

Ấy thế mà lại quen với Uyên Chân Như- một cô gái thuộc tuýp gu của con trai. Dịu dàng, nhẹ nhàng, hiền lành và rất thân thiện. Cô cũng là người cẩn thận và chu đáo, quan tâm giúp đỡ mọi người. Nhưng khi ở với Đàm Hàn thì cô lại là một kiểu người khác, mái tóc ngắn, cột nửa đầu, lái moto đi phượt...Không nghĩ đến đúng không?

Học lực của hai nàng đều rất giỏi, Ielts đạt 8.5, đạt học bổng toàn phần vào trường VinUni là đủ hiểu rồi đấy.

Hôm nay trường đã cho hai cô nghỉ đông nên tranh thủ cùng nhau dạo phố dưới tiết trời lạnh này. Ghé vào một tiệm cafe gần đây, hai cô cùng nhau nói chuyện.

"Uả mà anh ta có gọi về cho cậu không?"

"Có chứ, tối nào cũng call cho nhau, cảm giác ấm áp hẳn..."

"Vậy thì loại bỏ được việc anh ta ngoại tình rồi..."

"Cái gì vậy trời? Tui muốn oánh bà lắm rồi nha...Ai đời tui quen ai là bà cũng điều tra xem họ có ngoại tình không là sao?"

"Phải xem anh ta là ai mà dám cướp bạn thân của tôi đã rồi điều tra sau..."

"Hazz, sao tui lại quen một người thực tế vậy trời?"

"Đây là tôi đang lo cho bà thôi, sau này mà có bị mọc sừng thì cũng chuẩn bị tinh thầm sớm, như vậy không phải tốt hơn à?"

"Tui không hiểu không hiểu gì hết, mà sao cậu không trả lời tin nhắn của Đoàn Mặc, anh ấy lo cho cậu lắm đó..."

"Tớ với anh ta đã phải người yêu đâu, với cả hình như anh ấy có hôn thê rồi, làm sao tớ mặt dày bám theo mãi được..."

"Ì chà, sao anh ấy có hôn thê được, bữa trước tui hỏi rồi, chẳng là chị anh ấy đang chuẩn bị lễ cưới nên anh ấy mới đi chọn váy cưới theo ý của chị thôi, chứ làm gì có hôn thê, xời cái bà này, thiệt là..."

"....."- Đàn Hàn cười thầm.

Vậy là cô vẫn còn cơ hội, vẫn còn có thể tiếp tục viết tiếp được niềm yêu đơn phương của cô dành cho Đoàn Mặc.

"Thế giờ bà định thế nào? Ông ấy thì thích bà sẵn rồi đó, còn bà thì sao?"

"Um......"

"Bà phải xem xét sao nha, không là vừa làm tổn thương người khác mà bà cũng không vui đâu, lựa chọn là ở bà, tui không có ép."

"Hay là tôi thử đánh nhanh thắng nhanh..."

"ĐƯỢC ĐƯỢC x3,14..."

"Giờ về chuẩn bị đồ mai đi gặp phu thê của bà ha?"

"OKE..."

Bước ra khỏi quán, gió lạnh thổi nhẹ, tóc của hai cô bay trong gió, tuy nói hôm nay trời sẽ rất lạnh nhưng sao giờ lại cảm thấy vẫn có hơi ấm trong làn gió này.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai cô nàng đi bộ đến gần chỗ bán ngô nướng, định bụng sẽ mua mỗi người một cái nhưng từ đâu xuất hiện một người con trai đứng sau lưng.

"Xin chào..."

"Ôi, hết hồn..."

"Uả, Đoàn Mặc, an...anh làm gì ở đây vậy?"- Đàm Hàn ấp úng.

"Anh đi dạo qua đây thì thấy hai đứa này, sao, muốn bao một chầu ngô nướng không?"

"Có có có.."

"Đàm Hàn, em muốn ăn không?"- Anh Mặc nhẹ nhàng hỏi.

"À..."

"Sao nào?"

"Anh ơi, cái cô bé này gặp anh là đỏ...um..."

"Hahaaa...có ạ, tiện thì anh ăn cùng cho vui chứ bọn em không thể ăn hết cả chầu đó đâu..."- Đàm Hàn cười ngại, tay bịt miệng của Tiểu Như, suýt chút nữa cô đã bị lộ.

"Rồi, anh sẽ bao, uống gì nữa không?"

"Hắt xì...hơ...hơ...hắt xì..."- Đàm Hàn rùng người.

"Sao đấy Hàn, cậu ốm à? Hay mặc không đủ ấm?"- Uyên Chân Như lo lắng rõ rệt.

"Hắt xì...tớ không sa...khụ...khụ..."- Đàm Hàn liên tục hắt xì.

"Thế này mà không sao, cậu ở đây với anh Mặc đi, tớ đánh xe đi mua thuốc với lấy áo cho cậu."

"Này, không cần phiền vậy đâu, mà cậu có bằng lái rồi à...khụ...khụ..."

"Cậu nghĩ con gái lớn của tập đoàn Fushi lại không biết lái xe sao? Nhầm to rồi nhá, tớ có bằng lâu rồi, còn giờ thì đứng đây, tớ đi lấy."- Uyên Chân Như rút trong túi ra chìa khóa chiếc BWM rồi từ từ đánh lái tiến về phía trước với tốc độ khá là "bàn thờ".

Đàm Hàn nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh rời xa nơi này, ánh mắt cô từ màu xanh rêu chuyển xanh nâu hạt dẻ, giống kiểu thiếu Tiểu Như thì cô cũng chẳng còn gì là ấm áp nữa, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng, ai nhìn vào chắc tưởng cô đang muốn 'kill' ai mất.

Anh Mặc từ từ cởi áo khoác ngoài của anh ra, nhẹ nhàng khoác lên người Đàm Hàn, từ tốn kéo khóa lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều ôn nhu như vậy.

"A...anh không lạnh sao?"

"Có..."

"Vậy sao lại khoác cho em?"

"Thà anh lạnh hơn là em, ốm thì sẽ rất lâu khỏi, em còn luận văn nữa mà, ốm thì sao mà làm được."

"...."

Đàm Hàn bất ngờ ôm Anh Mặc vào lòng. Anh Mặc bất ngờ, lùi ra sau nhưng đã bị chị Hàn giữ lại. Mọi người nhìn với ánh mắt bị ăn "cẩu lương".

"Khụ...khụ...mọi người đang nhìn mình kìa..."- Anh Mặc ngại ngùng.

"Truyền hơi ấm, thế thì anh cũng sẽ thấy ấm, đúng không?"

"Um...truyên thế này vẫn chưa ấm lắm đâu..."

"Sao ạ?"- Chị Hàn ngơ ngác.

"Có một cách truyền hơi ấm hơn đó..."

Chưa kịp phản ứng lại thì Anh Mặc đã nhẹ nhàng đặt tay lên má của Tiểu Hàn, sát gương mặt khôi ngô tuấn tú lại....

......Chạm môi nhẹ nhàng....

"UI TRỜI..."

Uyên Chân Như la lên, hai người liền tách ra, mặt của Đàm Hàn đã đỏ ứng lên rồi.

"Nè nè...hai người làm gì vậy? Sao mà Đàm Hàn của em lại phát sốt đến mức má đỏ ửng thế này?

"Khụ...khụ...không phải đâu, mà về...về đi, không ăn ngô nữa về, về nhà đi..."

Đàm Hàn lôi Uyên Chân Như đi một mạch, bỏ lại Đoàn Mặc đứng cười mỉm.

"Ngọt thật!"- Đoàn Mặc liếm nhẹ môi.

"Cậu trai trẻ, kia là bạn gái cậu sao?"

"Sắp thôi ạ!"

"Chọn đúng người đấy, cậu nhớ giữ chắc nha!"

"Cháu sẽ giữ chặt bằng cách chứng nhận kết hôn."

Thiệt là bá đạo!!!

-Trong xe của Uyên Chân Như-

"Này, nói đi, nãy bà với anh Mặc làm gì đấy...hả...?"

"..........."

"Rõ ràng là hôn rồi, đúng chứ? Cái góc nhìn là đúng vậy mà...a...à....nè nhá, hôn rồi nhá...."

"K...không phải mà..."

"Lại bảo không đi, lừa ai chứ lừa tui là sai nha, sai lầm..."

"Thật đó, chưa hôn đâu, bà nhìn sai rồi...."

"Uả chứ mặt hai người khớp từng hành động nha, sao sai được trời?"

"Thật ra là như này..."

-Cách đây gần 10'-

Dần dần hai gương mặt của hai người sát nhau hơn, chỉ cách tầm 1-2 cm nữa.

Chạm môi ư?

Chạm thì có nhưng chạm vào ngón tay Anh Mặc để ở giữa.

"Anh sẽ đợi khi nào em chấp nhận thì anh sẽ xin phép cướp nụ hôn đầu của em. Chờ nhé!"- giọng Anh Mặc trầm ấm, nói qua tai khiến nhột lên rồi ngại ngùng và đỏ mặt.

-Quay lại hiện tại-

"Trời ơi, ông Mặc bạo thế trời? Má, tui còn tưởng sẽ làm thật chứ?"

"......"

"Sao, cảm thấy thế nào? Đã muốn yêu chưa?"

"Có...nhưng sợ..."

"Đã muốn yêu thì đừng sợ, nhất là khi tui thấy ông Mặc không như những người khác, ông ấy như là nửa còn lại của bà vậy, bù trừ cho khoản khô khan, khó tính của you đấy cô bé ạ."

"Cũng có thể là thế. Hay là mai mời cả anh Mặc nữa, dù sao anh ấy cũng cùng khoa với người yêu của bà còn gì?"

"Được đó, coi như tối nay bà nghĩ kĩ đi, mai sãn sàng trả lời cho người đó, hãy thử mở lòng xem, ta đâu thể nào sống trong cái bóng của quá khứ, đúng không?"

"...."

"Sao bình thường bà lanh lắm mà, sao nhắc đến tình yêu thì mù tịt thế kia, nói mà như nước đổ đầu vịt ấy?"

"Đang hiểu mà, đang thật sự hiểu..."

"Thôi kệ bà đấy."

Uyên Chân Như đạp ga, phóng nhanh về Khu trung tâm sầm uất ETT- nơi biệt thự của tiểu thư Uyên Như được đặt tại đây.

Xe quay trái, rẽ phải, cua tròn rồi dừng lại trước thềm ngoài của biệt thự.

"Cạch..."

"Xin chào đại tiểu thư..."

"Ba đâu rồi?"

"Ông chủ đến công ti từ sớm rồi, thưa cô chủ."

"Mọi người quên khách quen của chúng ta à?"

"À... chào tiểu thư Đàm Hàn..."

"Tôi chỉ là Đàm Hàn thôi, không phải tiểu thư nên mọi người cứ gọi tên là được ạ."- Tiểu Hàn nhẹ nhàng cúi chào quản gia của Tập đoàn Fushi.

"Cô Hàn khách sáo quá, mời cô vào!"

Hai cô gái bước vào, quyền lực tỏa ra nghi ngút, nhất là Uyên Chân Như, khí chất tỏa ra phải gọi là ghê gớm.

Từ xa xa, Phu nhân Tập đoàn Fushi ngồi trong bàn trà, nhẹ nhàng nhâm nhi tách trà còn ngả khói, phong thái ung dung ngắm cảnh. Thiệt đúng là Phu nhân nhà Fushi.

"Chào phu nhân..."

"Đàm Hàn, con lại đây đi..."

"Như Như, lại cùng đi."

"Mẹ..."

"Lại đây nào!"

"Ơ, rõ ràng mẹ biết con không thích tiệc trà mà, kìa mẹ...."

"Ngồi xuống!"

Với quyền lực của Phu nhân thì Uyên Như cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Mẹ này, mai con với Hàn sẽ đến thành phố X gặp..."

"...bạn của cháu dì ạ, chẳng là cháu tính đến đó mua một số thứ và sẵn tiện gặp bạn luôn...Ha..ha.."- Đàm Hàn toát mồ hôi.

"Ừm, hai đứa..."

"Mẹ đồng ý rồi đúng không ạ? Hahaa, yêu mẹ..."

"Lừa mẹ giỏi ha? Đẻ mày ra để mày lừa tao à con kia?"

"Mẹ, kìa...."

"Có người yêu sao không nói, giấu giếm làm gì?"

"Thì mẹ nói là con không được phép yêu người ngoài mà, sao con dám nói được...?"

"Tất nhiên, đó chỉ là dọa thôi còn giờ thì đồng ý, chuẩn bị đồ rồi mai đi sớm, nghe nói thời tiết này tuyết dễ rơi lắm, mặc ấm vào nha hai đứa, còn Tiểu Hàn..."

"Dạ?"

"Con tính khi nào có đây?"

"Thì...chắc là sắp ạ..."- Đàm Hàn ngại ngùng.

"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"

"À...ỪM...Mẹ cho chúng con lên phòng nhé! Mai phải đi sớm rồi ạ."

"Hai đứa lên phòng đi nhé!"

Nhẹ nhàng nhâm nhi, Phu nhân cười nhẹ.

Hai cô gái nhanh chân chạy lên phía cầu thang, rồi phóng thẳng vào phòng của Uyên Chân Như và Đàm Hàn.

"Phù...."

"Hết...hồn..."

"Tui không ngờ là mẹ lại đồng ý nhanh như vậy, vui quá trời, vậy là bọn tớ được công nhận đến với nhau rồi đúng không?"

"Nhanh gọi cho bạn trai của bà đi, nhanh lên..."

Uyên Chân Như vui mừng đến nỗi bấm lộn số, ngại ngùng cười rồi nhấn số gọi cho "Mylove". Tiếng nhạc chờ vang lên...

"Alo..."

"Tiểu Như à?"- Đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm ấm xen lẫn sự ngọt ngào.

"Chơ anh nghĩ là ai đây?"

"Tôi rất nhớ em, hôm nay có gì vui sao?"

"Mẹ của em đã đồng ý cho hai chúng ta rồi..."

"THẬT HẢ?"

"Tất nhiên, anh mau chuẩn bị tinh thần đến gặp ba mẹ đi nhé."

"...Bác sĩ Tần, bệnh nhân số 241 đột nhiên lên cơn sốt, co giật nhẹ, bác sĩ mau đến phòng 241, xin thông báo lại Bác sĩ Tần...."

"Mau đi đi, khi nào rảnh rồi nhớ gọi cho em..."

"Tôi đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe, mặc ấm vào, đừng mặc váy ngắn nữa, cảm rồi không ai lo cho em đâu..."

"Tôi lo được, cảm ơn anh...Bà này, hahaa...là bạn thân em nói thôi, anh đi nhé. Bye!"

"C-rụp....tút....tút....tút..."

Tiếng máy cụp lại, gương mặt của Uyên Chân Như thoáng đượm buồn.

"Sao, chẳngphải người yêu bà tâm lí như vậy mà?"

"Không phải, mỗi lần hai đứa gọi điện thì hay bị gián đoạn, anh ấy thì tăng ca rất rất nhiều, không biết sức khỏe thế nào nữa..."

"Anh ấy là Bác sĩ đấy, việc tự chăm sóc bản thân là điều bình thường, còn công việc thì nhiều là đúng, căn bản anh ấy vẫn nghe máy mỗi khi bà gọi, quam tâm bà như vậy thì bà đã gặp được đúng người rồi."

"Đúng, sao tui phải buồn chứ? Dẹp chuyện này sang một bên đi, bà gọi cho Anh Mặc đi, xem thử anh ấy có đi được không?"

"...Mong là anh ấy đi được..."

Tiếng nhạc chờ lại vang lên.

"............"

"Anh Mặc đúng không?"

"Anh ấy đang tắm, chị gọi có chuyện gì à?"

"....Đang tắm sao?"

"A...anh Mặc....Ai cho em tự tiện nghe điện thoại của anh? Tiểu Hàn à, có việc gì vậy?"

"...Mai anh rảnh chứ?"

"Mai anh rảnh..."

"Mai em với Uyên Chân Như đến thành phố X để gặp người yêu của cậu ấy, nếu anh rảnh thì xem như em mời anh một chuyến đi suối nước nóng vậy..."

"Được, mai anh qua đón...Đoàn Khang, bước vào đây, nhanh..."

"S...sao vậy anh?"

"Xin lỗi chị Hàn, ngay lập tức..."

"Không sao, anh Mặc đừng làm Tiểu Khang sợ, nếu mai Đoàn Khang rảnh thì đi cùng anh chị đi..."

"Dạ...có...à quên em...em bận rồi ạ!"

"Ồ, vậy thôi hẹn em lần sau nhé!"

"Bye bye chị...!"

Cúp máy, Đàm Hàn ngã xuống giường.

"May chưa, may chưa? Không thì lại nghĩ là bạn gái anh ấy rồi chứ gì?"

"Suýt thôi, mà mai trời sẽ lạnh đấy, nhớ mặc ấm vào không người yêu của bà lại mắng vốn tui..."

"Tất nhiên, mặc váy ngắn chắc anh ấy cạo đầu tui quá."

"Uả mà sao hai người lại xưng hô tôi-em vậy? Thấy kì kì sao?"

"Anh ấy là vậy đó, thích gọi tôi là Tiểu Như, xưng hô khi nào cũng tôi-em, làm việc là hai còn tui là nhất, giọng trầm nên mỗi khi gọi điện tui phải bật loa ngoài, còn rất nhiều điều nữa, nhưng có lẽ bà nói đúng, tui đã tìm được đúng người rồi..."

"Lão người yêu cũ của bà mà biết chắc tức sốc lên quá, nguyền rủa kiểu gì mà giờ bà gặp đúng người, thấy lạ..."

"Hahaaa........"

Hai cô sắp xếp quần áo cả buổi chiều, vừa nói vừa tâm sự về mọi thứ.

Buổi tối, Uyên Chân Như đi tắm, Đàm Hàn ngồi ở xích đu, nhẹ nhàng ngắm mấy bông hoa chớm nở, gió hiu hiu thồi qua làn tóc chưa khô của cô, trông cô chẳng có gì là khô khan cả.

Bất ngờ tiếng điện thoại reo.

"Xin chào..."

"Là anh Mặc sao? Có chuyện gì vậy?"

"À thì..."

"Không nghĩ là một Bác sĩ nội khoa lại ngại ngùng nói với Luật sư đấy, sao thấy giống em đang bắt nạt anh vậy?"

"Thật ra anh muốn xin lỗi em..."

"Xin lỗi? Xin lỗi vì chuyện gì chứ?"

"Là lúc chiều, là lỗi của anh, anh xin lỗi đã làm em khó xử."

"Anh xin lỗi nhưng em sẽ giữ lại lời hứa của anh, em sẽ đợi xem khi nào anh cướp được nụ hôn của em thì em chấp nhận..."

"Vẫn sẽ có cơ hội?"

"1..."

"Một ngày?"

"Một tháng, em sẽ cho anh cơ hội là một tháng để theo đuổi em, coi như cô Luật sư này sẽ đợi Bác sĩ hoàn thành nghĩa vụ vậy."

"Giữ lời nhé, Luật sư tương lai!"

Nói xong, anh Mặc cúp máy, để lại Tiểu Hàn của chúng ta ngại đỏ mặt lên. Âm thanh trầm lắng đó như xuyên qua tim cô khiến tim đập nhanh, thật nhanh.

"Cô gái, làm gì mà mặt đỏ lên vậy?"

"Anh Mặc gọi điện thôi..."

"Có phải bà đã....OMG, Luật sư mang 3 bích đi trước rồi. Ôi trời, rồi sao, anh ấy nói gì?"

"Anh ấy bảo tui giữ lời hứa..."

"Luật sư nhớ giữ lời đó hem, đừng thất hứa nha..."

"Thôi đừng chọc tui nữa, giờ ngồi đây xíu đi rồi tí lên ngủ. Hay cậu gọi điện cho người yêu cậu đi, giờ này anh ấy cũng nghỉ rồi nhở?"

Chưa kịp lấy điện thoại thì người đó đã gọi đến rồi.

"...."

"Tiểu Như à, tôi nhớ em quá!"

"Em thì không nhớ anh nha, không có người yêu nào mà xa nhau tới tận cả trăm cây số như đây hết..."- Uyên Chân Như giả bộ giận dỗi.

"Chuyến công tác này khá lâu, tôi cũng rất muốn về với em nhưng mà ở đây công việc cũng nhiều, khó có thể thu xếp được, chờ một thời gian tôi sẽ về, lúc đó đừng yêu người khác..."

"Em yêu nhiều người lắm, đợi anh lâu quá nên em phải như vậy đó."

"Em dám sao? Em thích người nào tôi đánh chết người đó.."- Người kia gằn giọng.

"Hahaa...rồi rồi, em đùa thôi, anh nhớ ngủ sớm...."

Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, Đàm Hàn nhẹ nhàng đi lên phòng ngủ, đặt lưng xuống nhìn ra phía cửa sổ, tiếng tin nhắn vang lên.

"Ngủ ngon, Luật sư tương lai..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net