Mùa gió mang hương cà phê đắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phát....

- Hạ Ân.... Hạ Ân....- Dương không chần chừ, ranh giới giữa cô và cô ta không còn nữa, đơn giản người bạn ngày nào của cô sẽ có thể gặp tử thần ngay tại đây, trước mắt cô... Mọi thứ như náo loạn, Dương không còn suy nghĩ gì nữa lao thẳng ra kéo Hạ Ân vào, trong vài giây, chỉ vài giây, cô đã ôm chầm lấy bạn mình nhưng chiếc xe như không thắng lại mà lạng qua lại trước mắt cô, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, tim cô muốn ngừng đập, cô sợ hãi, hai người con gái như không ngìn thấy gì cả bởi họ quá run rẫy, gương mặt không còn giọt máu, trắng bệt. Ánh sáng làm con người ta sợ hãi, bạn có thấy vậy bao giờ chưa? Trong tình thế này, là vậy, ánh sáng như loét mắt con người ta, không còn bình tĩnh, không còn lí trí để hai người con gái có thể bỏ chạy. Giây phút chết ngộp trong không gian nguy hiểm, chiếc xe như đứt thắng mà lao nhanh, ta có thể nghe được tiếng ma sát của vỏ bánh xe vào mặt đường, như cào cấu, chà nát...

Tình thế này, không có lí trí nào có thể chiến thắng nỗi sợ hãi.

Hắn nhận ra tiếng Dương, hắn tĩnh lại trong lúc say, là tiếng cô đang rất hoảng hốt, phải cô đang thét lên, tất cả mọi thứ đổ vào mắt hắn như cồn lửa đang bị đốt cháy nhanh chóng, như một tờ giấy mỏng manh đang bị thiêu cháy nhanh như chớp, không có thời gian để suy nghĩ, không được, hắn như gào lên khi thấy cô đang ôm lấy Hạ Ân...

Từ bãi đỗ xe, Tân như thay đổi ánh mắt từ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thành hoảng loạn... anh tung khỏi  chiếc xe chạy thẳng ra...

Hắn như nhanh nhất có thể, lí trí không còn, trong mắt hắn chỉ có cô, hắn bất chấp tất cả lao như bay ôm lấy cô đẩy sang bên đường phía kia, tay cô vẫn không buông Hạ Ân ra, một giây giữa sự sống và cái chết, cô ôm lấy Ân, hắn ôm lấy cô, Tân chạy lại nhưng đã vội vã gọi cấp cứu, cô vẫn trợn mắt với kí ức lúc nãy xảy ra, cô nghe tiếng gào thét, là của hắn, nghe tiếng va đập mạnh vào mặt đường vừa lúc chiếc xe chay qua trước mắt tông vào gốc cây to... Cô không muốn quay đầu lại ngìn người đang ôm cô, cô sợ, thật sự rất sợ khi nhìn thấy bàn tay đầy máu của hắn vẫn ôm lấy cô, hắn đang làm gì mà không cựa quậy, sao tay hắn lại nới lõng cô ra, cô sợ đến nỗi không thể tin vào mắt mình, cô chợt rơi nước mắt đau đớn  là nước mắt của nỗi kinh hoàng, nước mắt của sự sợ hãi, và cả nước mắt của tình cảm ...

....

- Bác sĩ mau lên chút không được sao, phải giúp cậu ấy- Tân còn chút tĩnh táo để đưa hắn vào cấp cứu gấp...Cô bị đưa đi sơ cứu vài vết trầy chảy máu ở cả chân tay, những hình ảnh lúc nãy cô vẫn nhớ như in, nó đã dần thấm sâu vào đầu cô trở thành nỗi ám ảnh. Cô nhớ lúc nãy là hắn, hắn đã chạy ra đẩy hai người vào, nhưng có phải người hắn muốn cứu là cô không, hay là Hạ Ân, có thể lắm, họ đang yêu nhau mà. Nhưng hắn, phải, hắn đang chấn thương, máu, là máu đã khô để lại những vệt đỏ trên chiếc áo trắng của cô. Chợt bất chấp đau đớn, cô chạy đến trước phòng cấp cứu, dù gì cũng không cần biết người hắn muốn cứu là ai, cô vẫn tin hắn...

Bởi vì trong giây khắc ngắn ngủi, bàn tay hắn chạm vào cô, cô đã nghe hắn gọi tên mình... Điều quan trọng nhất là sự sống của hắn.

- Hàn Tú anh ấy không sao chứ?.

Tân nhìn cô im lặng, anh không biết nói sao.

- Anh nói đi, anh ấy sao rồi, anh mau nói đi!

- Em bình tĩnh đi, khi nãy cậu ta vẫn nằm bất tĩnh vì chấn thương khá nặng, bác sĩ đang giải quyết.

Cô ngồi phịch xuống ghế, hai tay run lên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi từ lúc nào thấm đầy gương mặt.

Hắn vẫn chưa tĩnh, cô đang sợ mọi việc trở nên tồi tệ rất nhiều, sự đau đớn còn dày vò cô hơn cả vết thương trên tay chân mình.

- Em có đau không? Dương à, anh lo lắng cho em lắm biết không.- Tân nhình cô xơ xác không khỏi đau sót.

- Em vẫn không sao. Em sợ lắm.....- Cô dựa vào vai anh khóc, điều gì làm cô sợ đến thế

Anh nhìn cô một cách ấm áp, anh tự trách bản thân không bảo vệ được cô trong lúc cô nguy hiểm, anh thua người con trai đó sao?

Cánh cửa mở ra, mùi máu tanh còn vương vấn, nó làm người ta rất khó chịu. Bác sĩ bước ra, cô như hối hả, miệng như đóng băng, cô rất muốn biết hắn ra sao, cô sợ, sợ thật sự.

- Bác sĩ, cậu ta sao rồi?- Tân hỏi ngay không chút do dự.

- Do bệnh nhân thiếu máu quá nhiều nên sẽ bất tĩnh trong khoảng thời gian dài vì vết thương trên đầu khá nặng, đã vá hai chỗ, các vết thương trên người thì không nghiêm trọng mấy nhưng cánh tay phải nạn nhân do ma sát mạnh và va đập nặng nề nên có thể gây ra bại liệt. Điều cần nhất bây giờ là người nhà phải chăm sóc nạn nhân chu đáo để kịp thời thông báo ngay cho chúng tôi những chuyển biến bất ngờ không đoán trước được...

Cô nghe trái tim bắt đầu nặng ngàn cân... Nước mắt rơi xuống trong tuyệt vọng, cô không có nghe lầm chứ, mọi thứ vỡ òa trong tiếng khóc nức nở. Anh nhìn cô đau đớn, cô vẫn còn yêu người con trai đó sao?

Đêm nay, những trái tim không còn chung nhịp đập, mỗi khoảng trống trong tim đang bao phủ bằng nỗi đau mất mác.

...

Phòng 403, hai chiếc giường, hai con người. Những ánh nắng ngoài cửa sổ đang len lỏi qua khe cửa và hai tấm màn trắng rọi vào bên trong.

- Em ăn chút gì đi!- Tân cầm một chiếc bánh ngọt đưa Dương. Đã hai ngày trong bụng cô không có chất gì ngoài nước, trước mặt cô là hắn đang nằm bất tỉnh, đầu quấn băng trắng. Bên cạnh là Hạ Ân, cô nằm trên chiếc giường gần ngay cửa sổ, toàn người cô ta toàn vết trầy, gương mặt loen lố những vết sẹo sâu rươm rướm máu hằn lên làn da trắng mịn ngày nào. Cô ta vì sợ hãi và cú sốc lớn nên bất tỉnh cho đến giờ.

Dương cầm lấy chiếc bánh anh đưa nhưng mắt vẫn không rời đi gương mặt trắng bệt không chút máu của hắn. Cô đã nhìn hắn từ rất lâu không rời mắt, anh lại nhìn gương mặt cô có chút đau sót. Chợt trên tay anh...

- Anh đã nhìn thấy một thứ liên quan tới em.

- Là gì?

Anh đưa cho cô những tấm hình cô bị  chụp lén khi thay quần áo.

Ánh mắt cô trở nên sửng sốt...

- Tại sao anh lại có, là ai làm chuyện này? Mau nói em biết, là ai?

Cô đứng dậy dựt mạnh xé nát những tấm hình trong tay, nước mắt uất hận tuôn ra không ngơi nghỉ.

- Anh tình cờ thấy nó rơi ra trong túi Hạ Ân, có lẽ là muốn hại em chăng?- Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, nhẹ vỗ vai nói.

- Là cô ta?- Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào gương mặt nhợt nhạt nằm cạnh cửa sổ- Tại sao?

Cô như muốn điên loạn, như muốn đập phá mọi thứ. Cô ta là ai, là bạn hay thù, mọi thứ đỗ vỡ, tình yêu bị hủy hoại, tất cả do cô ta làm ra. Cô hối hận khi bất chấp chạy ra cứu cô ta, bởi vì trong trái tim cô vẫn có chút tình cảm bạn bè đối với Hạ Ân. Cô ta thủ đoạn như thế, những tấm hình này cô ta chụp cô để làm gì, chỉ có thể dùng cho mục đích thâm độc mà thôi...

Ánh nắng chói chang qua cánh cửa được mở to không che đậy làm cho một cô gái phải nhăn nhó mở mắt dậy trong tình trạng suy nhược.

Hạ Ân nheo hàng mi lại, cánh tay như bị đá đè nặng mấy trăm năm cựa quậy cũng khó khăn đối với cô ta. Những vết thương vẫn còn đau đớn trên chân tay và cả gương mặt.

- Tỉnh rồi?

- Hic, Dương- Cô ta như ái ngại nhìn Dương rồi quay sang hướng khác.

- Cảm thấy thế nào ?- Cô nhìn dáng vẻ Hạ Ân lại cảm thấy khó chịu.

- Tôi....tôi....khụ khụ....Dương.... cảm ơn cô .... đã cứu tôi....- Hạ Ân nhìn cô có chút ái ngại.

- Sao cô không nhìn thẳng vào tôi?

-.....

- Cô sợ gì sao? Tôi mún hỏi cô một chuyện, khi nào khỏe thì hãy nói.

- Khoan đã- Dương định ra ngoài nhưng lại bị cô ta gọi lại.

- Sao? Cô cần gì?

- Tôi....Cô muốn nói gì? Tôi khỏe rồi!

- Thật sao?

....

- Vậy thì làm phiền cô giải thích những tấm hình cô chụp lén tôi có được không? Sẽ khó khăn chứ?

Hạ Ân như gặp phải cú sốc nặng, lòng tự hỏi tại sao Dương lại biết những chuyện này, ánh mắt từ không hiểu chuyển sang có chút sợ hãi.

- Làm gì.... làm gì có hình nào chụp lén, cô nói gì vậy tôi không hiểu... không hiểu.... tôi không biết gì hết!- Dương như bắt được ánh mắt sợ hãi của cô, như vậy là đúng, là do cô ta làm.

- Đừng lừa dối bản thân mình nữa!

- Cô đang nói gì vậy? Tôi nói là không hề biết, đừng gán tội người khác vô cớ.

- Tôi đã thấy nó trong túi cô, đó chẳng phải là do cô làm hay sao? Hạ Ân, cô nghe cho rõ, tôi không ép tội cô nhưng sự thật là như vậy, có chối cũng vô ích.

- Tôi...

- Sẽ rất phí thời gian cho những lời ngụy biện của cô đấy. Nói đi, tại sao cô làm như vậy? Cô xem tôi là ai chứ hả, có quá đáng không đồ ác độc, hèn hạ.

Dương đập mạnh tay xuống gối làm Hạ Ân như giật thót tim. " Phải làm sao đây? Chết tiệt, đáng lẽ mình hủy nó trước khi gặp Hàn Tú ngày hôm đó"

- Sao cô im lặng? Hay cô sợ bản thân mình bị nhục nhã vì làm việc xấu mà bị phát hiện hả? Cô nói gì đi chứ.

Hạ Ân đưa mắt nhìn vào gương mặt cô rồi liếc mắt nhìn sang giường bên cạnh...

- Hàn Tú, anh ấy bị sao vậy?

- Cô còn hỏi? Nếu không phải vì cô thì anh ấy cũng không phải bất tỉnh như vậy đâu!

Hạ Ân rơi nước mắt, con người như cô cuối cùng chẳng giành được thứ gì gọi là tình yêu, cô quá tham lam sao hay quá ích kỉ, cô vẫn không muốn bản thân lại mang nhiều tội ác và cũng không thể nói ra sự thật, cô sẽ bị ruồng bỏ, sẽ mất tất cả. Phải làm sao?

- Cô đừng im lặng, tôi không muốn phải làm cô hối hận đâu trước khi cô thừa nhận đâu!

- Đừng...đừng hỏi tôi....tôi đã nói là không biết....không biết.

- Hạ Ân....tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu....Điện thoại, usb của cô tôi đã xóa sạch hết rồi, sẽ không còn cơ hội đâu.

Hạ Ân không dám nhìn mọi thứ, trước mắt cô toàn một lớp màu đen dày đặc, không lẽ cô ta sai, cô ta  cũng chỉ dùng nó để ra điều kiện với Hàn Tú, tại sao bây giờ cô lại mất trắng, cô ta thầm rủa bản thân.

- Nếu tôi làm thì sao?

" Tát"- Dương đánh mạnh vào vết thương trên gương mặt Hạ Ân- Cuối cùng cũng thừa nhận, tôi không ngờ cô lại như vậy đó đồ hai mặt!

- Dù gì nó cũng chưa làm hại tới cô, tại sao phải đối xử với tôi như vậy?- Hạ Ân tay ôm mặt như muốn khóc.

- Cô đợi khi nào sẽ truyền tải nó, cô đã xúc phạm đến danh dự của tôi đó có biết không?

Hạ Ân im lặng, cô ta liếc mắt cười nửa miệng khinh bỉ Dương..." Cũng tại hai người các ngươi là bọn ngốc, tình yêu như cao thượng sao? Nực cười!"

Dương như đã không chịu được tính cách lúc này của Hạ Ân bỏ ra ngoài. Nước mắt bắt đầu rơi lả chả.

Hạ Ân bực nhọc bước xuống khó khăn, điều cần bây giờ là cô muốn nhìn lấy gương mặt mình, cảm giác đau rát và như chi chít nhiều lớp sẹo đan vào nhau làm cô lo lắng....

" Xoảng"- Chiếc gương cô y tá cầm vào cho Hạ Ân rơi xuống đất không thương tiếc.

- Cô nói đi, nó sẽ lành chứ?- Tay Hạ Ân run lên nắm lấy áo y tá.

- Tôi e là sẽ rất khó khăn bởi vì vết thương má phải của cô ma sát mạnh vào mặt đường nên cũng... sẽ có khả năng rất cao gây ra sẹo lớn sau này.

Hạ Ân như gặp phải cú sốc nặng, cô không tin vào mắt mình, cô không muốn nghe, tất cả đều nói dối, nói dối. Cô muốn đập phá mọi thứ, thấy gì cũng không tha, mọi thứ đều bị cô ta đập nát. Cô ta vò đầu bấu vào đau đớn trông như một kẻ điên lọan, tiếng khóc hòa với tiếng gào thét chói tai làm các y tá cũng phải lắc đầu đứng nhìn.

...

Cả mấy tuần nay Dương cứ lặng lẽ chăm sóc hắn, cô không hiểu tại sao mình lại quan tâm hắn như vậy, cuối cùng cô cũng tìm ra lí do, có lẽ hắn đã cứu cô thoát chết, việc này có đáng là gì chứ. Cô và hắn đã chấm dứt lâu rồi, cô đã là một con người mới.

- Dương, em ra ngoài chút được không?- Tân nhìn cô nhẹ nhàng đặt trên vai cô chiếc áo khoác của anh còn chút hơi ấm.

Đêm đến mang theo hơi sương dày đặc thấm vào lớp áo dày mang theo hương gió nặng nề muốn đè nặng mọi cảnh vật. Ngoài hành lang, anh và cô ngồi xuống một chiếc ghế đá cũ. Trên tầng lầu cô có thể ngắm được những ngôi sao sáng lấp lánh như rất ấm áp, lúc trước cô rất thích ngồi ngoài cửa nhâm nhi cốc cafe đắng nóng và ngắm những vì sao sáng trên bầu trời, cảm giác lúc ấy rất yên bình. Nhưng vào thời điểm này, cô đang trong cái cảm giác ớn lạnh sống lưng vì bệnh viện u ám này, chỉ có nỗi đau và sự chết chốc.

- Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?- Dương mở lời trước đánh tan cảm giác lạnh lẽo đang vây bủa mình.

- Không lẽ có chuyện gì anh mới gọi em ra đây được sao? Chỉ là anh muốn bên cạnh em một chút.

- Đây là lúc nào mà anh còn nói chuyện như thế.

- Em là bạn gái anh, muốn gặp em cũng phải xin phép sao?

- Em không có ý đó.

- Dương- Anh nhìn cô, gương mặt càng lúc càng gần.

Dương đẩy anh ra, không hiểu sao cô lại như vậy.

- Em sao vậy?

- Anh nói gì thì nói nhanh đi, đã trễ rồi, em ở ngoài đây sẽ thấy lạnh lắm.

Tân nhìn cô một lúc...

-Chứ không phải em đang lo cho Hàn Tú, vào trong có cậu ấy sẽ bớt lạnh hơn?

- Anh nói cái gì vậy?

- Đừng giấu anh, anh hiểu em rất rõ....

- Em không muốn nghe anh nói mấy chuyện này đâu!

Dương khó chịu đứng dậy

- Em vẫn còn yêu cậu ta?

- Anh đừng nói chuyện không có thành có!

- Anh nói không sai đâu, là do em trốn tránh...

- Em không trốn tránh, anh đừng nói nữa, lúc này em mệt lắm.

- Em hãy suy nghĩ kĩ đi, anh vẫn tôn trọng quyết định của em, đừng để sai lầm giữa tình cảm anh em đồng nghiệp và tình yêu... Em không nói ra nhưng anh biết rất rõ cảm giác của em đối với anh, đó không phải là yêu.

- Không đâu, anh ấy không còn là của em, em việc gì phải yêu hắn ta.

- Vậy là em thừa nhận rồi còn gì, em chẳng phải hay nói rằng càng yêu thì càng hận sao?

- Em không biết! Em rất mệt mỏi.

- Anh nhìn thấy em khóc khi biết tin cậu ta bị chấn thương nặng bất tỉnh, anh biết không phải em khóc vì sợ hãi, cũng không vì em cảm thấy có lỗi mà vì em sợ sẽ mất cậu ta.

Dương vẫn im lặng, cô hiện giờ cũng không hiểu được chính bản thân mình, cô tự hỏi mình có trốn tránh sao? Trái tim đã không trả lời cho cô biết, nhớ lại những lúc nắm tay thân thiết, những khi nhìn ánh mắt âu yếm của anh Tân gần mình, cô cảm thấy như mình gượng ép chính mình. Những lời anh nói có phải là thật không?... Không, sẽ không thể, cô không thể yêu Hàn Tú, anh ấy và cô đã không còn là gì của nhau.

- Em đồng ý làm bạn gái anh có phải vì em yêu anh?- Tân nhìn cô im lặng, anh lại tiếp tục hỏi.

- Em....

- Đừng nói nữa, anh hiểu em mà.

Anh cầm lấy một thứ trong tay từ túi áo.

- Em nhìn nó xem, có phải định mệnh là chúng ta không thuộc về nhau.

Trước mắt cô là một sợi dây chuyền, là sợi dây anh tặng cô khi tỏ tình với mình, nó vẫn sáng chói trong đêm, mặt dây chuyền vẫn ánh lên màu xanh trong suốt. Nhưng có điều rằng nó đã rơi từ lúc nào? Cô quên mất trên cổ mình không còn đeo nó.... Có lẽ nó rơi từ lúc gặp tai nạn, sợi dây bị đứt ngay khoảng giữa không còn nguyên vẹn như trước.

- Em quên nó rồi sao?

- Không, em chỉ là không nhớ tới khi xảy ra chuyện.

- Có lẽ anh và em giống như mặt dây chuyền và sợi dây, nó không bao giờ gắn với nhau...

....

-Á....Á....Á...!

Cô và anh nghe thấy tiếng la thét chói tai, hai người vứt đi suy nghĩ hiện tại chạy vào phòng. Hạ Ân đang trùm chăng khóc lóc như người điên dại.

- Chuyện gì vậy, cô bị sao vậy?- Dương lên tiếng nhìn con người trước mặt mình không còn bìng tĩnh, đầu tóc rối bời, những vật xung quanh đều bị cô ta vứt lênh láng.

- Ma... Ma... Tôi thấy ma đó... Hai người mau đưa tôi ra khỏi đây đi.

Dương nhìn Tân, có lẽ cô ta bị ám ảnh nhiều thứ quá.

- Cô yên tâm đi, ở đây không có gì, vết thương cô cần điều trị một thời gian mới có thể xuất viện.

Hạ Ân như không nghe được những lời nói của cô

- Người trong gương lúc nãy không phải tôi... không phải....không phải.

Dương nhìn những mảnh vỡ trong dưới chân, chiếc gương bị đập nát một cách không thương tiếc, có lẽ Hạ Ân đã sốc nặng suốt những tuần nay, chuyện này không xa lạ gì với Dương, đã rất nhiều cái gương bị cô ta đập nát sau khi nhìn ngắm gương mặt mìmh.

- Cô ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Dương khó chịu nhìn cô gái trước mắt mình, cô quay sang Tân nhìn anh

- Tối nay em ở lại đây, anh về trước đi.

- Anh sẽ ở lại cùng em.

- Mọi chuyện vẫn ổn mà, em không sao.

...

Những ngày tiếp theo như một chuỗi gánh nặng nề treo trên vai cô, cô có mặt tại bệnh viện hầu như hàng ngày, việc chủ yếu là trông chừng Hàn Tú, cô đang đợi hắn tỉnh dậy, cô không muốn nhìn hắn như người thực vật, không chút động tỉnh.

Hạ Ân vẫn ngồi trên chiếc giường bên cửa sổ, cô cứ nhìn ra ngoài thơ thẩn nghĩ ngợi mọi chuyện đã qua. Cảm giác tội lỗi khi nhìn Hàn Tú đang bất tỉnh, những đêm dài cô ta vẫn bị nỗi ám ảnh vây lấy mình, chiếc xe tông thẳng vào người cô ta cực mạnh như lúc nào cũng làm cô ta gặp phải ác mộng. Gương mặt cô ta vẫn hằn sâu những vết sẹo dài, đôi mắt như muốn ngụp sâu trong nước mắt, gương mặt cô ta nhợt nhạt không chút máu, cô ta nhìn cứ như một người câm, không nói gì, không dám nhìn ai. Hằng ngày Hạ Ân vẫn nhìn đi đâu đó ngoài cửa sổ, mỗi lúc buồn chán cô lại tìm một cái gương và nhìn gương mặt mình, cô ta lại khóc như người điên dại, cứ như vậy, một cô gái đanh đá qua nhiều thời gian đã trở thành một người sống nội tâm, ít nói.

Dương rất hiểu tâm trạng Hạ Ân lúc này, cô hoàn toàn thông cảm cho cô ta nhưng vẫn không quên được những gì cô ta gây ra đối với mình... Đó là những gì khiến cô đau đớn nhất.

Tân vẫn thường xuyên gặp Dương, quan tâm cô rất nhiều. Có những chuyện anh muốn nói nhưng nhìn cô trong dáng vẻ mệt mỏi, trông cô gầy đi so với trước, anh hiểu rằng cô cần sự quan tâm chăm sóc vào lúc này hơn là những lời nói của anh vêf chuyện tình cảm giữa hai người... Cứ thế mà vẫn vô tư, cả bốn con người vẫn nằm trong thế giới nội tâm của bản thân...

------++------++-----

Những ngày cơn lạnh đi qua, bầu trời muốn rửa sạch nhiều kí ức hằn sâu trong đám mây mang nhiều nỗi u ám nặng nề. Lang thang một mình trên con đường vỉa hè đã lâu mình không đi qua, những ánh nắng nhợt màu mang chút ấm áp xuyên qua kẻ lá rọi vào gương mặt một cô gái mái tóc xỏa dài, tay mang một vài túi bánh ngọt, trái cây và sữa hộp.

Dương nhìn đôi nam nữ đang ngồi trên chiếc ghế đá mà cô nhớ mãi. Lúc trước, ngày ấy, sau khi chia tay Hàn Tú cô đã ngồi đó và khóc rất nhiều, cũng lúc đó cô đã tự nhủ rằng sẽ quên đi hắn, và cũng là lần cuối cùng cô ngồi trên chiếc ghế đá mà hắn và cô hay hẹn nhau, có lẽ đến lượt người khác ngồi lên nó...

Những suy nghĩ mơ hồ cứ hiện về, cô lắc đầu xua đi mọi thứ tiếp tục bước đi rẻ vào con đường khác.

- Alo, em nghe đây.

Một giọng nói quen thuộc của anh đầu dây bên kia có chút khó khăn.

- Sao chứ? Là thật à?

Dương vội cúp máy và chạy ngay đến bệnh viện, trong đầu cô hiện lên nhiều câu hỏi, nhiều câu trả lời đầy mâu thuẫn..." Không thể nào "

Tân đang nói chuyện với các bác sĩ và y tá một cách nghiêm trọng.

Dương hối hả chạy đến nhìn anh, anh thở dài

- Anh xin lỗi, tại anh đến trễ.

- Không phải lỗi tại anh, cô ta đã muốn thì không cản được, nếu không phải lúc này thì lúc khác cô ta cũng dễ dàng trốn khỏi đây

Dương vào phòng ngồi phịch xuống ghế, Hạ Ân bỏ đi không nói gì, vào thời gian này cô ta hay thẫn thờ suy nghĩ lung tung nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, trong đầu Dương rối ren nhiều câu hỏi.

Cô đứng dậy đi về phía Hàn Tú, Tân nhìn cô anh lại càng cảm giác đau đớn, anh như đã từ rất lâu cảm thấy mất cô, từ ngày hôm đó, anh đã không kịp lao ra cứu lấy cô ... Nhìn ánh mắt quan tâm của cô đối với Hàn Tú, nhìn những hành động của cô đối với cậu ta, những câu trả lời che giấu của cô làm anh buồn bã. Có phải đã đến lúc rồi chăng? Anh chợt bỏ đi ra ngoài. Dương vẫn tay ôm trán suy nghĩ nhiều thứ, mọi chuyện xảy ra khá nhanh cô khômg thể kiểm soát được, đã nhiều lần Tân làm cô giận vì những câu hỏi vô cớ làm cô thấy khó chịu, cô lại cảm thấy mình cần tự do hơn ai hết, ngay lúc này, tình cảm giữa cô và anh không giống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net