Mùa gió mang hương cà phê đắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Mùa gió mang hương cà phê đắng--

                     ( Lê Phương )

Nắng tắt đi những gam màu chói loà trên bầu trời xanh mướt và khảm vào không gian những đợt gió chiều mơn mang. Một cô gái đôi mắt trong veo đưa ánh nhìn về phía con đường đang chặn  chịt nhiều dòng xe qua lại như hối hả, như đang nhấn chìm một khoảng lặng nào đó nơi này. Ngồi hàng giờ trong một tiệm cafe quen thuộc, lắng nghe những khúc nhạc du dương êm tai, mùi cafe nóng thoang thoảng như phả hơi vào gương mặt thiếu nữ đang giương hàng mi cong vuốt về một khoảng trống với cái nhìn như chờ đợi một ai đó.

Người ta cho rằng có đôi lúc bạn mệt mỏi vì mọi thứ xung quanh gây ra quá nhiều áp lực cho bản thân, hãy tìm cho mình một khoảng lặng nào đó để ngồi nhìn lại những gì đã đi qua, một ngày gió mạnh cũng sẽ dễ dàng trở thành ngày nắng ấm nếu trái tim biết yêu thương và có niềm tin vào hạnh phúc....

Dương xoa tay vào cốc cafe màu trắng, nheo đôi mắt lại đầy u ám, một tiếng thở dài như muốn xua đi mọi thứ đang tồn tại xung quanh. Đồng hồ đã điểm đúng 6 giờ, cô vẫn ngồi trong một góc khuất người mà nhâm nhi từng ngụm cafe đắng trong khi bản nhạc Mirror Mirror đang ngân lên một giai điệu pop khá sôi động...

6 giờ 10 phút...

Một chàng trai gương mặt anh tú, mái tóc hơi rối rủ xuống đôi mày đậm nằm trên cặp mắt đen láy đang đưa những bước chân hối hả như tìm kiếm ai đó, chợt hắn nhận ra và đặt những bước chân về phía chiếc bàn của cô gái đang xoay cốc cafe trên đôi tay một cách thư thả. Hắn ngồi xuống, ánh mắy vẫn không thay đổi, vẫn hơi luyến tiếc nhưng cũng quyết đoán nhìn cô gái đối diện:

- Em vẫn như vậy, vẫn thích uống cafe đắng?- Hắn mở lời trước nhưng lại ngập ngừng như chư từng quen biết mặc dù hai con người đang ngồi đối diện nhau trong một góc nhỏ chỉ đơn giản là vài chậu hoa cao thấp được trang trí xung quanh có ai biết rằng họ yêu nhau hơn 4 năm.

Một cốc cafe được đem ra trước mặt hắn tỏa khói, Dương nhìn gương mặt hắn có chút hờn giận nhưng cô vẫn bình thản, vẫn để lí trí nắm lấy trái tim.

- Tôi đã có thói quen này nhưng từ lúc nào cũng không biết nữa - Cô muốn nói từ khi quen biết hắn nhưng không thể, trái tim cô không cho phép, cô không muốn trái tim lại một lần nữa ngã quỵ, đôi mắt trong veo như muốn ngân ngấn nước.

- Bây giờ hãy nói đi, nói những gì anh muốn nói. - Cô muốn chấm dứt mọi chuyện càng nhanh chóng để không phải đối diện với người mà cô yêu thêm lần nào nữa, tất cả đã tan vỡ từ lúc cô bắt gặp hắn hôn người con gái khác trên con đường mưa bụi mà hắn cố ý  hẹn cô ra chỉ để nhìn thấy điều cô không muốn. Cô xem hắn thật hèn hạ khi dùng thủ đoạn đó để thay cho lời chia tay trước khi cảm thấy chán mình, cô ngày hôm đó nhìn họ âu yếm đã phải khóc rất nhiều trong đau đớn, cô ngày hôm nay đã mạnh mẽ trở lại khi một lần cuối đối diện với hắn. Ánh mắt yếu mềm đã không còn nữa, cô đang nhìn hắn trong cặp mắt khinh thường, mọi thứ đã thay đổi, thật sự thay đổi nhưng là thay đổi trong đau đớn.

- Anh xin lỗi !- Gương mặt anh tú của hắn vẫn không nhìn vào gương mặt cô mà cứ đưa về ly cafe như trốn tránh, chỉ thốt ra được ba từ ấy, ánh mắt như đau khổ hơn cô, như hắn đang phải ép buộc bản thân, hắn hờ hững nhưng lại quá căng thẳng, hắn như muốn tất cả quay về quá khứ một lần nữa.

Cô nheo đôi mắt lại, cô biết hắn thế nào cũng xin lỗi, xin lỗi thì cô sẽ làm gì, sẽ tát hắn, sẽ đánh hắn, sẽ hất cốc cafe mình vào người hắn hay là ngồi khóc như một đứa nhóc bị bỏ rơi,... Nhưng không, cô lại cười, nụ cười nhạt nhưng lại rất u ám, cô vẫn sẽ không nói gì sao, người con trai khờ khạo đã từng nhiều lần làm cô phát điên, nhưng nhiều lúc làm cô vui không thể tả đang ngồi đối diện cô hiện tại không còn có nét trẻ con như trước, không nói những câu bong đùa làm cô giận rồi chọc cô cười, hắn bằng tuổi cô đấy nhưng lúc trước, quá khứ hắn học chung cùng cô, hắn luôn bị cô bắt nạt nhưng rồi hắn lại tỏ tình với cô một cách ngốc nghếch thì cô lại đồng ý, cô yêu hắn, yêu con người chân thật như hắn. Còn hiện tại, hai con người ngồi đối diện nhau, hắn trông rất khác, đôi mắt hoạt bát vui vẻ lúc trước, những lời nói nuông chiều cô đã biến mất, hắn trầm lặng hơn, nghiêm túc hơn.

- Chúng ta... Chúng ta chia tay đi.-Suy nghĩ hồi lâu, điều phải làm hắn đã nói, cuối cùng hắn cũng đã nói chia tay cô.

Nụ cười nửa miệng hiện trên gương mặt, cô dùng ánh mắt khinh bỉ liếc hắn. - Người nói câu này phải là tôi chứ!- Cô đang tức giận, đáng lẽ phải là cô mới đúng, là hắn sai, cô tưởng rằng hắn xin lỗi rồi giải thích như lúc trước, những lúc cô giận hắn thì anh hết lời này đến lời khác mà biện minh, nhưng hắn bây giờ không như vậy, hắn chỉ yêu cầu chia tay, tất cả có lẽ thay đổi thật rồi...

- Tất nhiên thôi!-Cô vẫn bình thản trả lời, trái với suy nghĩ trong đầu hắn rằng cô sẽ chửi hắn, đánh hắn nhưng không phải, điều đó đã quyết định rằng cô đã hết yêu hắn chăng?...

- Hàn Tú anh nói đi người đó là ai?.... Là Hạ Ân?- Cô hỏi hắn trong tức giận, người con gái âu yếm hắn, hôn hắn  trước mặt cô ngày hôm đó cô không thể quên được, chính xác cô ta là bạn cô nhưng cũng là người mà cô ghét nhất, người giả tạo hai mặt, người lúc nào cũng vu oan cô mọi thứ, tất cả là do lòng đố kị ích kỉ chiếm đoạt. Cô đợi hắn trả lời, cô muốn chính miệng anh nói đó là ai, cô muốn nhìn thái độ của anh, cô biết rõ anh biết hai người bọn cô xảy ra mâu thuẫn như thế nào nhưng cô vẫn đang nhen nhói một chút hi vọng gì đó...

- Phải - Hắn gật đầu nhìn cô, hai đôi mắt nhìn nhau chẳng nói gì, giờ đây chỉ có cảm xúc là tồn tại, tất cả như chết lặng khi trước mặt hai người, niềm yêu thương trong khoảng sâu đã vụt tắt... Sự thật vẫn là vậy, nó dù đau đớn cách mấy cũng bắt con người phải đối diện.

Cô chợt nhìn đi nơi khác, gật đầu khi tất cả sự thật đang diễn ra hết trước mắt, đôi mắt trong veo ấy như long lanh lớp sương dày, cô cười đau khổ, cô không muốn khóc, từ khi quen hắn 3 năm phổ thông và đến bây giờ đều tốt nghiệp nhưng ít khi cô khóc trước mặt hắn, cô có khi còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những cô gái khác, đơn giản rằng cô ghét sự thương hại.

Cô đứng dậy bỏ đi, cô biết rằng mình đã bước chân đi sẽ không thể quay lại, cô sẽ mất hắn mãi mãi, cô rất ghét cảm xúc hiện tại lúc này của mình, cô lúc trước đồng ý làm bạn gái hắn là đơn giản muốn tập yêu hắn nhưng càng về sau, trái tim cô càng thuộc về hắn, cô yêu hắn hơn tất cả để rồi khi trái tim bị chiếm hữu thì cô lại bị vứt đi. Cô không muốn bước đi, cô đã ngồi hàng giờ mà chờ hắn, nhưng thật sự cô quá mệt mỏi, mọi thứ đã đổ bể thì có hàn gắn cách mấy cũng vô ích bởi sự đổ vỡ này quá nặng nề, sẽ không bao giờ lành lặn nữa, chẳng bao giờ. Tình yêu là vậy sao?.

Cô bước chân về phía con phố nhỏ, nơi này mang nhiều kỉ niệm giữa cô và hắn, hàng ghế đá sờn cũ, dọc theo những hàng cây xanh mướt đang rủ những nhánh hoa xuống gần sát bờ cỏ, nơi một mình cô đang thơ thẫn ngồi ngắm dòng người qua lại, cô cảm giác mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra, con người vẫn chạy theo thời gian để sống, mỗi mình cô là dừng lại mà đấm chìm vào không gian đang nhộn nhịp, hối hả. Cô muốn quên đi mọi thứ, cố gắng chỉ xem là giấc mơ, cô cố giấu đi giọt nước mắt đau đớn. Cô sẽ ra sao nếu không còn hắn bên cạnh như lúc trước, lại cười khổ, cô sẽ dặn lòng mình tiếp tục đứng lên nhưng giờ cô thật sự chán nản. Rồi sẽ thế nào nếu gặp lại hắn, nếu nhìn thấy người mà cô ghét nhất tay trong tay với hắn, cô càng nghĩ đến càng đau đớn.

Buổi tối hôm nay là ngày cuối cùng cô nghĩ đến hắn, ngày mai sẽ thay đổi, cô sẽ dần quên hắn thôi.

-------------------------------

Hai tuần trôi qua, cô vẫn vừa đi làm thêm tại một tiệm cafe nhỏ, mọi việc diễn ra bình thường, cô đã quen cuộc sống như thế này, có lẽ sẽ để bản thân được thích nghi với không khí mới, tự do hơn, thanh thản hơn lúc trước.

Một buổi chiều gió nhẹ, cô vẫn mân mê làm công việc của mình, những tách cafe sữa, những ly cappuccino nóng đậm đặc thơm phức đem ra, nụ cười lịch sự mời khách làm cô quên đi những gì thuộc về mình, hiện tại cô chỉ có công việc.

- Em thấy vất vả chứ, trông em hơi mệt. -Anh Tân cùng làm phục vụ tại tiệm cafe hỏi cô, anh hơn cô hai tuổi và quen được cô khi cô xin vào tiệm một năm trước, cô và anh hợp nhau, thường trò chuyện với nhau, cô xem anh như người thân mình, cô yêu quý anh như anh trai, nhiều khi nhờ vào sự động viên và an ủi của anh mà cô vượt qua được nhiều thứ, vì vậy chuyện gì cô cũng không dấu anh mà kể ra tất cả, như vậy cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.

- Em không sao - Cô lắc đầu. Cô lại chợt nhớ tới hình ảnh hắn và cô lúc trước, cô lại buồn nheo đôi mắt lại quay đi hướng khác, không quan tâm, không muốn nhớ  thêm chút nào nữa.

Cô muốn xua đi hình bóng hắn trong tâm trí.

Anh Tân như hiểu rất rõ tâm trạng cô lúc này, anh không biết làm gì để cô quên đi Hàn Tú, anh không muốn nhìn cô phải đau khổ vì người nào đó...

- Sau giờ làm em sẽ không bận chứ ?

Cô vẫn tiếp tục cho vài muỗng đường vào tách cà phê đen :

- Vâng, sẽ không. - Cô nhẹ nhàng buông lời trong mệt mỏi.

- Vậy anh sẽ đưa em đi đến một nơi- Anh nhìn cô hiền hòa với ánh mắt chỉ mong cô không từ chối.

- Sẽ đi đâu?

Anh nhìn cô một cách ấm áp

- Là nơi mà có thể giúp em giải tỏa tâm trạng lúc này.

Cô ngước mặt lên nhìn anh rồi nhẹ gật đầu, dù gì cũng một phần nào giúp cô xóa đi hình bóng ai đó. Còn anh thì hiện tại như có chút hạnh phúc chỉ bởi cái gật đầu nhẹ của người con gái anh yêu.

Gió như muốn quấn lấy, ôm trọn con người ta mà chìm trong sự yên bình, nhẹ nhàng, một đợt gió chiều như vây bủa vạn vật, phút chốc hời hợt rồi lại nồng lên như cơn say, như thế mà gió không mang mùi vị nhạt mà lại thanh thanh cái vị man mát như thấm đầy trong lồng ngực. Vỉa hè đầy lá, anh đưa Dương đi ngang qua những khu chợ nhỏ và chợt dừng lại bên một cửa hàng.

- Em có thích kẹo này không?

Cô gật đầu nhẹ nhàng nở nụ cười ấm áp, vậy là thích. Anh chọn một hộp kẹo mềm chỉ có ba màu đỏ, trắng, nâu và đưa cô. Chiếc hộp mở ra đã nghe mùi cafe thoang thoảng, một cầm một viên màu nâu vào miệng, mùi cafe đậm đặc có chút đăng đắng, cô thích thú ăn toàn những viên màu nâu trong hộp, cô nhận rõ đó là mùi cafe không như thoạt đầu cô nghĩ là những viên socola.

- Em thích cafe sao?- Anh cũng cầm một viên như cô.

- Ùm, thích lắm- Cô lấy một viên nữa tiếp tục cho vào miệng.

- Sao lại thích nhỉ, vậy còn hai loại này thì sao?-Anh chìa tay ra cho cô hai viên đỏ và trắng.

- Cũng ngon lắm- Cô cầm lấy đưa vào miệng.

- Nếu chỉ ngậm cafe thôi sẽ mau thấy đắng, em thay đổi chút mùi vị dâu sẽ thấy khác hơn.

Cô cười hiếp mắt:

- Ý anh là em phải thích cả hương dâu sao?

- Không, anh muốn nói là em đừng lúc nào cũng đi theo một hướng, thay đổi khẩu vị một chút sẽ thấy thú vị hơn.

- Anh bắt đầu học đưa ra những triết lí hả? - Cô lại cười.

Anh nhìn cô hơi lúng túng, hai người tiếp tục rẽ qua một con đường to, những dòng xe đã đầy trên con đường nhựa, đôi mắt cô vô tình nhìn qua phía bên đường và trở nên to hơn. Một đôi trai gái đang từ một shop quần áo bước ra, người con gái thì cứ nũng nịu còn  chàng trai thì tay lĩnh khĩnh xách cả đống giỏ. Chợt đôi chân cô dừng lại, ánh mắt không rời đi khỏi đôi nam nữ đó bởi không phải ai xa lạ, là hắn bà Hạ Ân, cô không lầm, cô không nhìn nhầm. Hai cặp mắt bên kia cũng gặp ánh mắt cô, cô vẫn không đi, vẫn nhìn hắn, vẫn xem những gì diễn ra trước mắt. Hạ Ân liền ghé sang tai hắn nói vài câu, ánh mắt hắn vẫn đối diện cô nhưng chợt chùng xuống, hắn nắm tay Hạ Ân và bỏ đi. Một phút chốc trái tim cô từ đau đớn chuyển thành thù hận, cô nheo mắt lại và tiếp tục đi. Anh nhìn thấy mọi thứ, nhìn thấy cô và hắn vẫn đối diện nhau trong im lặng nhưng tim anh muốn bùng nổ, anh nhận ra tâm trạng cô rất không tốt cũng lặng lẽ đi theo cô.

- Dương...

- Em hãy quên đi, quên tất cả đi- Bàn tay anh đặt vào vai cô nhẹ nhàng nhưng đủ để cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, cảm nhận được cả tình yêu mà anh dành cho cô.

Cô gật đầu, cũng không nói gì, cô đã quyết định quên đi hắn, cô sẽ không cần phải đau khổ, đúng là ông trời muốn trêu cô.

- Em vẫn ổn, chỉ là hơi bất ngờ.

- Em muốn khóc thì khóc đi, khóc cho nhẹ lòng.

- Sao em lại phải khóc- Cô đứng lại nhìn vào khoảng trống nào đó, chợt dựa vào vai anh, anh đưa ánh mắt ấm áp nhìn cô " Hãy quên Hàn Tú đi, anh sẽ làm mọi thứ để em được hạnh phúc". Trong sự đau đớn của trái tim một người đêm nay hình như đang nhen nhói niềm hi vọng và hạnh phúc...

....

Một buổi sáng mang nhiều tia nắng ấm nhưng có chút lại dịu lại nhường chỗ cho vài ngọn gió man mát. Hai con người hẹn nhau trên một chiếc ghế đá công viên, thời gian, không gian đang lấp đầy khoảng trống trong tim của ai đó.

- Hôm qua anh diễn tốt lắm, tình cờ thật, nhìn mặt cô ta là biết muốn tát thẳng vào mặt anh rồi.

- Cô thôi đi, như vậy chưa đủ sao.

- Đúng đó, em vẫn muốn chơi tiếp, trò chơi chưa kết thúc mà.

- Nhưng tôi không muốn mọi chuyện tiếp tục, mau đưa những tấm hình đó đây.

- Nè, em không đưa thì sao hả? Thì anh cứ dừng lại đi rồi mấy tấm hình này nó sẽ lên mạng nhanh thôi.- Hạ Ân cầm những tấm hình chụp lén Dương đang thay quần áo huơ trước mặt đùa cợt.

- Làm sao cô có được mấy thứ này, nói đi, cô làm cách nào, cô là loại người gì vậy?- Hàn Tú siết chặt tay, trái tim hắn muốn giết chết mọi thứ đang diễn ra trước mắt.

- Đơn giản là kì cắm trại vừa qua, anh quên là em học cùng khoá với Dương sao? - Hạ Ân nhìn hắn đau khổ mà trái tim cũng lung lay, người cô ta yêu cũng là hắn, tại sao Dương có được hắn mà cô lại không, những chuyện này cô làm cũng là vì hắn, vì quá yêu hắn thôi, nhìn hắn đau lòng cô ta càng thêm hận tất cả.

- Anh muốn bảo vệ Dương lắm sao? Thật tiếc là cô ta không biết được anh cao thượng như thế nào ha, cô ta cho rằng anh theo em mà, vậy sao anh không yêu em, dù gì Dương cũng có người khác rồi tối qua anh cũng thấy đó.

- Yêu cô hả- Nụ cười Hàn Tú trở nên khinh miệt. Một thằng con trai ngốc nghếch ngày nào như hắn giờ đây đang mang một khí chất mạnh mẽ mà có thể giết chết người đang đứng trước mặt.

Hạ Ân nhìn hắn đôi mắt cô càng uất hận.

- Anh không cam tâm à, nhưng dù gì  Dương cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu, đừng mơ tưởng đến cô ta nữa.

- Mau rời khỏi đi, đừng chen vào cuộc sống tôi nữa, xin cô đó.- Hàn Tú nhắm mắt và quay đi hướng khác, hắn hiện tại đang hiểu rất rõ những gì xảy ra sẽ khó trở lại như trước. Hắn biết rõ Hạ Ân tính toán rất kỉ cho dù hắn cố dựt lấy những tấm hình trên tay thì cô ta cũng lưu vào nhiều thứ. Cô ép buộc hắn như con rối, hắn đang hận bản thân không làm gì được để bảo vệ Dương-Người hắn yêu mà còn làm tổn thương cô, bàn tay càng siết chặt.

- Anh yêu Dương như vậy sao? Còn em thì sao, tại sao lại không yêu em?-Hạ Ân rươm rướm nước mắt.

- Cô là bạn hay kẻ thù của Dương, nếu kẻ thù thì sao tôi có thể yêu, còn nếu là bạn thì cô không phải làm những chuyện bỉ ổi như vậy, làm sao mà yêu hả, tôi không biết phải nói gì đâu.- Hắn lại cười nửa miệng.

- Tốt thôi, nhưng anh ngốc lắm, chắc gì bây giờ cô ta nhớ đến anh, hay là đang nồng ấm thân thiết với anh chàng nào đó.

- Tôi sẽ vẫn đợi, cô làm gì tôi sao? Thỏa thuận của tôi với cô cũng chỉ là thỏa thuận thôi, bây giờ và mãi mãi cũng như vậy, không thay đổi.-Đôi mắt hắn trở nên tức giận. Hắn và Hạ Ân như hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ thành một.

- Em cũng sẽ làm mọi thứ để anh yêu em.

- Cô nghĩ mình làm gì, vô ích...

- Tại sao? Anh muốn em phải làm gì?

- Làm gì cô còn phải hỏi sao?

- Nếu trả lại tự do cho anh và cô ấy đến với nhau thì không thể.

- Vậy thì tôi cũng không thể xem cô là bạn.

- Anh.... em đã làm gì sai? Cũng do em yêu anh thôi, Hàn Tú em... em... rất yêu anh.

- Không cần đâu, tôi không thể nhận lấy cái mà cô gọi là yêu để mua chuộc người khác. Tôi không muốn diễn những cảnh thân thiết với cô, thật nực cười.

- Anh chẳng phải cũng thích mà, rõ ràng đêm mưa hôm đó...

- Cô im đi, tôi không có một chút cảm giác nào cả, chỉ vì những tấm hình Dương tôi mới như vậy, là do cô quá tàn nhẫn, nụ hôn đó thật sự tôi không hứng thú gì cả, là bất đắc dĩ, không phải cô dọa tôi phải làm sao.

- Anh thật quá đáng.

- Nhưng không bằng cô đâu.

Hắn đứng dậy bỏ đi, lòng hắn như muốn thiêu rụi tất cả, hắn lại nhớ tới hình ảnh cô và anh Tân đi cùng nhau, ăn kẹo cùng nhau, trái tim hắn muốn xé nát. Hắn làm mọi thứ vì cô nhưng như vậy là sai sao, hắn tự hỏi làm như vậy có ích không hay chính sự bảo vệ của hắn càng làm cô hận hắn nhiều hơn. Nghĩ về những bức ảnh trong tay Hạ Ân, hắn lại cười khổ, hắn tự nhủ mọi chuyện sẽ qua nhanh chóng, hắn tin vào bản thân mình.

Hạ Ân ngồi lại trên chiếc ghế đá một mình cô ta, cô ta căm hận mọi thứ, thứ gì cô cũng có chỉ trừ tình yêu, cô hận những lời nói của hắn lúc nãy, hận cả bản thân mình. Cô ta lại lấy ra những bức ảnh Dương, cô ta chụp lén Dương, những bức ảnh thỏa thân lúc thay quần áo trông vô tội, nếu đăng lên thì sao, người ta chỉ trích người trong ảnh chăng. Nhưng nhờ những tấm hình này mà Hàn Tú mới ở cạnh cô ta, không uổng phí phải không, cô chỉ muốn dành lấy tình yêu cho mình thôi, bao lâu nay người cô yêu nhất chẳng phải là Hàn Tú sao, như vậy có gì sai? Cô ta tự đặt nhiều câu hỏi, nhưng cô thề sẽ không để bọn họ yêu nhau.

.....

- Để anh làm cho-anh nhìn cô vội vàng đặt nhiều cốc cafe vào khay đem ra giúp cô.

- Em làm được rồi!-Cô nhìn anh cười hiếp mắt.

- Chạy nhiều bàn, anh làm cho, em pha đi.

Cô gật đầu nhìn anh cười rồi tiếp tục công việc, những ngày qua anh là người chăm sóc cô nhiều nhất, anh luôn tìm mọi cách để cô không còn buồn nữa, anh cố gắng tất cả chỉ để có thể bảo vệ cô, chợt trái tim cô có chút rung động.

- Em suy nghĩ gì vậy?

- À không, suy nghĩ gì đâu.

- Một ly cafe đen ít đường-Anh sợ cô lại nghĩ vẫn vơ nên tiếp tục công việc.

Cô lại chợt nhớ tới hắn thường hay uống cafe đắng, một thước phim kí ức như ùa về

(- Anh gọi trước đi!

- Chị ơi cho em ly cafe đen nóng ít đường- Hắn gọi chị phục vụ.

- À, em cũng vậy luôn.- cô cũng muốn uống thử giống hắn dù gì trời đông nên hơi lạnh.

- Em uống đi, không uống được thì đừng có gọi.- hắn nhìn cô cười khi hai cốc cafe đặt trên bàn.

- Ai nói anh em không uống được, bình thường thôi.- Cô đặt chiếc cốc trên tay xoa xoa và thử một ngụm, cô chỉ nghe vị đắng, càng lúc càng thấm.

- Ngon không?- Hắn nhìn cô hỏi.

Cô thì vẫn bình thản:

- Cũng được nhưng mà hơi đắng...- cô nhăn mặt, phải nói là đắng nghét.

- Có đường trong đó mà, tại em chưa quen, càng uống thì sẽ tìm ra vị ngọt thôi, chỉ mới thử thì không thấy đắng mới là lạ, cuộc sống hay tình yêu cũng vậy đó, càng thử thách càng thú vị, nếu chỉ là một ly cafe đầy đường thì chán lắm.

- Anh sến quá đi, học ra mấy cái đó ở đâu vậy?

- Ờ... thì... trong sách chứ đâu, anh sẽ viết một câu chuyện ngắn cho em, em thấy sao?

- Hả, nhưng mà.... cũng thú vị....

- Hì hì miễn là em vui.

- Vậy anh đặt tiêu đề là gì? Hay là "Cô bé dễ thương và con gà trống" đi, là em với anh nè.

- Mà thôi, hay anh lấy tựa khác đi,...tựa gì ta...?

- Cái tựa gì mà có con gà trống trong đó là hết lãng mạn rồi.

- Vậy thì anh tự nghĩ đi, anh sẽ viết khi nào, anh định đăng web nào nhớ nói em biết.

- Anh không đăng, đang viết, viết xong cũng không đăng, em đợi đi!

........"

- Em khuấy nãy giờ khách đợi kìa, lại nghĩ lung tung gì đó?- anh Tân cắt đứt đoạn phim trong trí nhớ cô, đưa cô về hiện tại.

- À...à không, xong rồi, để em đem ra-Cô hơi lúng túng.

Đặt cốc cafe lên bàn, cô vẫn thói quen ngước lên gật đầu mời khách, chợt ánh mắt dừng lại, là hắn, cô không nói gì, lí trí đang nhắc cô rằng hắn không là gì của cô nữa. Cô quay đi vội vàng, cô ghét hắn, thầm chửi rằng hắn là đồ mặt dày. Vị trí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net