0. Hải đăng nơi cuối hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết ngay từ khoảnh khắc đầu tiên - khi mắt tôi chạm mắt nàng, khi tay nàng siết lấy tay tôi, và nàng giật tôi khỏi thực tại - rằng bằng cách này hay cách khác, đoạn kết của chúng tôi chính là như thế này.

Cuộc hành trình lớn nhất đời, trôi vụt qua như nước mưa trút thẳng xuống đỉnh đầu, để lại hai đứa trẻ ướt sũng, ngây ngẩn và hụt hẫng, cố bám víu cái cảm giác đầy phấn khích vẫn còn le lói vài vụn sáng trong lồng ngực.

Đã ngừng trốn chạy từ quá lâu, tôi gần như quên mất cảm giác tim đập rộn như sắp nổ tung, chẳng còn thấy nắng đùa chơi trên tóc và sao rơi chạm đáy mắt. Nhưng rồi Biển gọi nàng, nàng của tôi, dịu dàng đến đau thương nhìn thời gian tan dần vào những ngọn sóng chàm. Biển kéo trái tim nàng đi mất rồi. Còn lại tôi, khao khát cái hương xuân lờ lợ giữa nắng hè bỏng rát, theo chân nàng chạy băng qua tháng Bảy lấp lánh nước mưa.

Đêm đen chưa bao giờ đáng sợ. Nhất là với nàng ở đây, phủ lên tay tôi thứ gì tựa hơi ấm, lốp đốp xua đi cả mưa hạ lẫn mùi sương mằn mặn. Ánh sáng châm ngòi cho nỗi bất an. Thời gian dài đến đâu? Đủ để vượt qua cuối trời, nơi mắt tôi hay mắt nàng đều không thể chạm tới? Tiếng ve, tiếng nàng, tạo thành một giai điệu. Với đôi tai ù đặc sóng biển, tôi nghe bài ca của nàng chảy thẳng vào tim.

Như thể có ai vừa gom hết nắng hạ thành một bọc lớn, rồi nhét cả vào lồng ngực tôi. Cái nắng chói chang trên đỉnh đầu chẳng bằng một phần nhỏ. Tiếng động cơ vọng lên từ dưới chân chúng tôi, trạm xe buýt lặng lẽ nằm nghe. Chuông gió, hoa dại, tiếng người rè rè đọc tin tức, tiếng lọc xọc từ phía bên kia đường, thủy tinh lạo xạo rồi leng keng.

Tinh cầu trong suốt lăn lóc bên vách đá.

Nắng điểm đỏ mặt gương. Bóng nàng hắt lên gió biển, chao liệng chìm vào những mảng màu chàm đang chùng xuống từ đỉnh đầu, đuổi sắc cam rực rỡ co cụm dần về phía chân trời. Tiếng quạ, tiếng nàng, méo mó chìm vào biển, rồi lấp lánh nổi lên như bọt nước, đẩy mặt trời sục sôi xuống đáy biển đen ngòm.

Đom đóm của biển nguệch ngoạc những đường lấp lánh lên thủy triều như lụa. Cuối hạ, phép màu ngứa ngáy chọc vào da tôi, phép màu dịu dàng gỡ tay nàng khỏi sầu muộn. Tóc nàng chứa cả sông Ngân, mắt nàng thu lại cả thiên hà, ngón tay nàng sóng sánh hương biển, chảy tràn cả tay tôi. Phép màu dần lui đi mất, vươn đôi tay đẫm nước, tôi bắt được rồi.

Sao đêm tan chảy trên sóng. Bọt nước mắt cá ánh bạc dưới trăng. Hải đăng tắt ngấm.

Trời hạ nhòe nước.

Mưa thấm ướt mắt nàng hương chanh. Tinh cầu xanh ngắt trong cổ chai. Nắng dính trên từng kẽ tay như mật.

Lưng tựa trời, nàng chia tôi miếng cầu vồng chua ngọt, tôi đem chỉ ngọt ngào vo viên. Tinh cầu bé tin hin chỉ đủ chứa nàng, chứa tôi, chứa ngọt ngào.

Phải rồi, ngọt lịm như những cánh hoa anh đào trong một sáng Chủ Nhật trời trong, đang bung nở trước mắt tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC