Chương 44 - Một Giấc Ngủ Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố của con hãy ngủ thật ngon nhé...

Diệp Minh Nguyệt đau đến mức không thể khóc. Ánh mắt chăm chăm nhìn vào tấm vải trắng phủ trên người bố mình.

Lúc ấy đã có một bàn tay che mắt cô lại.

Dương Khải Minh lấy bàn tay mình chắn ngang tầm mắt Diệp Minh Nguyệt, không cho cô tiếp tục nhìn.

Cho đến khi Diệp Minh Nguyệt không chịu được nữa, ngã khuỵu xuống ôm mặt khóc nức nở. Vẫn luôn có bàn tay vỗ về bên lưng.

Trong không gian tối tăm và đáng sợ ấy,, tớ nhất định vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu.

Diệp Minh Nguyệt chịu tang bố 10 ngày.

Kể từ sau khi bố đi, cô vẫn luôn ngắm nhìn di ảnh của bố mình. Mẹ Diệp thấy con gái mình như vậy thì đau lòng không thôi. Bà bê bát cháo nóng lại gần, nhẹ nhàng khuyên:

- Ăn chút đi cháo cho ấm. Mấy ngày nay con chưa có gì vào bụng rồi.

Diệp Minh Nguyệt đỡ lấy bát cháo, tay khuấy thìa cho bớt nóng. Cô từ tốn bảo mẹ:

- Khi nào qua 49 ngày của bố, mẹ nhắn bác ấy đến nhé.

Mẹ Diệp đang gọt hoa quả liền dừng mũi dao lại, hỏi:

- Minh Nguyệt, con nói vậy là sao ?

Diệp Minh Nguyệt để bát cháo lên bàn, lấy con dao từ tay mẹ rồi tiếp tục gọt vỏ táo.

- Không có gì đâu. Con chỉ muốn cảm ơn bác ấy thôi.

Dương Khải Hòa nắm tay để trên mặt bàn, quay sang ngắm nhìn thành phố qua cửa kính.

Từ đây ông có thể toàn khu nhà của mình. Ông trầm tư suy nghĩ về việc mình có nên ngồi ở đây hay không.

Cánh cửa nhà hàng mở. Một người đàn ông bước vào.

Dương Khải Hòa vừa nhìn thấy bóng dáng đó liền giơ tay ra hiệu.

Người đàn ông có vẻ như đã nhìn thấy, lãnh đạm gọi món ở quầy rồi mỉm cười đi về phía bàn đã hẹn.

Sau khi người đó đã yên vị trên ghế ngồi. Dương Khải Hòa liền khách sáo nói:

- Tôi đã ăn cơm ở nhà rồi. Ông không cần phải cầu kì đâu.

Người đàn ông nghe thấy vậy liền bật cười, đáp lại:

- Bạn tôi ơi. Tôi không có gọi gì nhiều, mà có gọi thì ông dám động đũa sao ? Đúng là người đàn ông chỉ thích ăn cơm vợ nấu.

Câu cuối gần như nói với giọng điệu châm chọc. Dương Khải Hòa cũng không lấy làm tức giận. Ông lấy phong bì từ cặp ra, đặt trên mặt bàn.

Khi phục vụ mang hai cốc cà phê nóng hổi tiến đến.Đặt cà phê lên bàn rồi ngay lập tức rời đi. Người phục vụ kia vẫn thấy sợ. Phong bì đó không cần nói cũng biết trong đó chứa rất nhiều tiền. Nhìn hai người đàn ông điềm đạm như vậy chẳng lẽ lại trao đổi hàng cấm.

Liêm Trung lên tiếng hỏi, phá vỡ không gian im lặng đáng sợ này:

- Vì sao vậy ?

Dương Khải Hòa nhấp một ngụm cà phê đắng. Ông bình tĩnh đáp:

- Tôi không thể dùng tiền ông làm điều đó được. Tôi thấy có lỗi.

Liêm Trung giờ đã không còn dáng vẻ lãnh đạm nữa. Ông thả lỏng người, day dứt nói:

- Tôi chỉ nhờ ông giúp mẹ con cô ấy trong lúc khó khăn này thôi. Việc đó khó lắm sao ? Cứ coi như đây là số tiền của ông.

Nhìn thấy nét mặt không thể của bạn mình, ông bất lực nói:

- Tôi biết mình không có tư cách gì để làm việc này. Nhưng tôi không thể không quan tâm đến mẹ con bé Diệp. Ngay cả việc cỏn con này tôi cũng không thể làm cho họ. Tôi thấy không yên tâm và day dứt lắm.

Dương Khải Hòa vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bạn mình. Ông an ủi:

- Tôi biết ông không muốn bỏ mặc mẹ con con bé. Nhưng bản thân tôi cũng rất khó xử. Người đáng nhẽ ra nhận được lời cảm ơn từ mẹ con họ phải là ông chứ không phải tôi. Tôi vừa thấy có lỗi vì đã lừa dối mẹ con họ vừa thấy có lỗi cho ông .

Liêm Trung thở dài, lại hỏi lại lần cuối:

- Vẫn không thể sao ?

Đáp lại ông là sự im lặng từ người bạn của mình. Ông đã tự biết câu trả lời là gì rồi.

Liêm Trung đứng dậy,tay không muốn cầm lấy số tiền của mình. Dương Khải Hòa thấy vậy cũng đứng dậy, cầm phong bì nhét vào túi áo của bạn mình.

- Ông đã có lòng rồi.

Liêm Trung nhìn ánh mắt động viên của bạn mình rồi gật đầu đáp lại:

- Ông cũng đã vất vả rồi. Tôi có việc đi trước. Khi nào rảnh cùng nhau đi uống cà phê.

Nhìn bóng dáng người đàn ông đã khuất sau cửa. Dương Khải Hòa quay lại nhìn Diệp Minh Nguyệt. Cô bé tay nắm chặt áo, cố kiềm chế cho nước mắt không rơi. Ông lặng lẽ thở dài.

Thư viện trường. Dương Khải Minh cố chọn một vị trí để không ai nhìn thấy.

Cậu viết rồi lại tẩy, viết đi viết lại rồi lại vo thành nắm vứt đi.

Trâm Anh ôm quyển sách tiến lại gần, vừa hay nắm giấy bị vo lại lăn đến chân. Cô lén mở ra xem. Trong đó có một dòng chữ nhỏ được viết nắn nót:

" Diệp Minh Nguyệt, cậu có ổn không ?"

Đến chữ cuối cùng lại bị gạch đi.

Trâm Anh định lặng lẽ rời đi nhưng lại không tự chủ tiến đến gần.

Dương Khải Minh đang viết thấy có người ngồi bên cạnh. Cậu liền gạch gạch tờ giấy rồi che đi.

Trâm Anh vô tình nhìn thấy nhưng lại giả vờ không biết. Cậu hỏi:

- Cậu đến đọc sách à ?

Trâm Anh đặt sách lên bàn, mỉm cười nói:

- Ừm. Mình muốn tìm ít sách bồi dưỡng. Cậu đến thư viện học bài à ?

- Không. Mình có chút việc đi trước nhé.

Thấy Dương Khải Minh định dọn đồ rời đi, cô vội lên tiếng:

- Minh Nguyệt, cậu ấy có ổn không ?

Dương Khải Minh nghe thế liền dừng lại, cười cười đáp:

- Vẫn ổn lắm.

Trâm Anh liền nhẹ giọng:

- Cậu ấy đã nghỉ học hơn mười ngày rồi. Nghe cô giáo chủ nhiệm nói mình mới biết bố cậu ấy... nên mình rất lo. Cậu động viên hộ mình nhé.

- Tất nhiên rồi. Mình vẫn luôn ở cạnh cậu ấy.

Trâm Anh nhìn chàng thiếu niên vừa rời đi. Lại nhìn thấy tờ giấy nhỏ của Dương Khải Minh đánh rơi. Trên đó tuy đã bị gạch xóa nhiều lần nhưng vẫn có thể thấy rõ dòng chữ:

" Tôi nhớ cậu."

Trâm Anh liền xé nát tờ giấy, sau đó mới rời khỏi thư viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyện