Chương 20: Không xứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ninh Hinh

Khi Thời Vũ đi làm về, cô đang định lên lầu thì điện thoại trong túi vang lên, cô cầm lên xem, là Thẩm Triều Dữ gửi tin nhắn cho cô.

【Szy: Đem đề và cả thuốc xuống lầu đi, chúng ta ăn cơm cùng nhau. 】

Thời Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cửa,sau đó nhanh chóng nói được.

Cô đi tắm rồi xách theo đồ xuống lầu, đến trước cửa nhà Thẩm Triều Dữ, cô giơ tay bấm chuông cửa, một lúc sau cửa mới được mở ra.

Bên hông anh vẫn còn mang tạp dề, đó là chiếc mà Thẩm Tàng từng dùng cô nhìn thấy lần trước.Anh nói với Thời Vũ: “Vào nhà trước đi.”

Thời Vũ ừ một tiếng, đi theo anh vào phòng. Thẩm Triều Dữ  đi thẳng vào phòng bếp, cô  đặt đồ của mình xuống và đi theo anh.

Thẩm Triều Dữ đang đứng trước bệ bếp  khuấy cháo trong nồi, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Sắp xong rồi.”

Nói xong thì quay người lại tiếp tục công việc trong tay.

Thời Vũ yên lặng đứng ở cửa, nhìn anh đeo tạp dề vào bếp làm việc hồi lâu, cuối cùng bưng một nồi cháo lên bàn.

Anh nói: “Ba tớ không ở nhà, đêm nay chúng ta chỉ đành ăn tạm vậy.”

Thẩm Triều Dữ vì chăm sóc người bệnh là cô, tối hôm nay đồ ăn chuẩn bị cực kì thanh đạm.

Thời Vũ nhìn bát cháo trước mặt: “Không ngờ cậu còn biết nấu ăn.”

Điều này thực sự làm cô rất ngạc nhiên, dù sao thì một gia đình như Thẩm Triều Dữ  dường như không cần anh phải biết nấu ăn.

“Có phải cậu cũng cảm thấy một người có xuất thân như tớ mỗi ngày không cần làm gì cũng có người cơm bưng nước rót đến cho mình phải không?” Thẩm Triều Dữ cười giải thích: “Bố mẹ tớ thường xuyên phải đi công tác, tớ một mình ở nhà cũng không thể ăn ngoài mãi mà đúng không,  biết một số món đơn giản là tốt rồi.”

Thời Vũ gật đầu, ra là như vậy.

Cả hai cứ vậy mà lặng lẽ dùng xong bữa tối.

Vì để thuận tiện cho việc học tập ,Thẩm Tàng và Lương Vận đã đặc biệt mua một chiếc bàn lớn đặt ở lầu một , Thẩm Triều Dữ hôm nay không mang bất kỳ đề thi nào ra mà chỉ nói: "Hôm nay nghỉ ngơi một ngày và chúng ta chỉ làm bài tập.”

Anh cũng lấy bài tập ra, sau đó đứng dậy rót cho mỗi người một cốc nước nóng: "Đợi nguội một lúc rồi hãy uống thuốc."

Anh dường như đã cẩn thận tính toán hết mọi việc và cô chỉ cần phối hợp gật đầu.

Cô cầm bút chuẩn bị làm một câu hỏi trắc nghiệm, sau đó nhớ tới điều mà mình vẫn còn chưa hỏi, cô quay đầu lại, nhìn một  bên sườn mặt anh rồi bất ngờ hỏi : “Thẩm Triều Dữ, tớ có thể hỏi điều này không, đêm qua tại sao cậu lại biết rằng tớ đang không ổn?”

----Edit:Ninh Hinh---Update tại Wattpad:GaniiHin và Fb:Ninh Hinh House-----

Anh siết chặt cây bút trong tay rồi trả lời: “Cậu không xuống, gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận cho nên tớ mới lên lầu xem thử.”

Sau đó phát hiện di động cô liên tục đổ chuông ở bên trong mà rất lâu không có người nhận.

Anh nhìn xuống bài tập rồi tiếp tục nói: “Ngoài chiếc chìa khóa cậu đang giữ còn có một chiếc chìa khóa dự phòng khác được đặt dưới này, thật xin lỗi vì đã tự ý mở cửa.”

Cô vội vàng xua tay: “Không, không có gì đâu .”

Nếu đêm qua không có Thẩm Triều Dữ, nếu anh không phát giác có gì đó không ổn, phỏng chừng có thể cô đã bị sốt đến ngốc luôn rồi.

Hai người yên lặng làm bài tập, Thời Vũ viết một hồi lâu, cố gắng giả vờ thản nhiên nói: “Quán trà sữa là do dì mở sao?”

Thẩm Triều Dữ lúc này mới thực sự dừng lại, anh  quay đầu lại nhìn người bên cạnh. Thời Vũ không ngẩng đầu lên mà tiếp tục làm bài tập, cô có vẻ khá bình tĩnh nhưng khi anh nhìn sang , lông mi của cô khẽ run lên, lộ ra sự căng thẳng mà cô đang cố gắng che đậy.

“Ừm.” Thẩm Triều Dữ nói: “Năm ngoái vô tình đi ngang qua, thấy cửa hàng đang cho thuê nên mẹ tớ đã mua nó lại, rảnh rỗi nên đã quyết định mở một tiệm trà sữa.”

Tuy nói là Lương Vận mở, nhưng số lần bà đến đó còn không nhiều bằng Thẩm Triều Dữ, lúc trước anh còn phụ trách đến đó mở cửa vào buổi sáng, nhưng sau đó  Lương Vận cảm thấy việc  này quá làm ảnh hưởng đến giấc ngủ con trai mình, vì vậy bà đã thuê thêm một người quản lý cửa hàng đến và anh không cần phải đi.

Thời Vũ ồ một tiếng, cô không biết phải nói gì nên đành vùi đầu tiếp tục làm bài tập.

Thay vào đó, người bên cạnh lại đặt bút xuống, anh chống cằm nhìn cô, thản nhiên nói: “Việc là cậu tự tìm, cũng là cậu tự mình vượt qua thời gian thử việc, tớ và mẹ tớ  không hề làm gì cả ."

Không cần cô nói, Thẩm Triều Dữ luôn là cái người nhìn ra chỗ khó xử trong lòng cô, và giải quyết nó.

Tại sao anh có thể cẩn thận và chu đáo đến như vậy.

Thời Vũ không chút do dự gật đầu: “Ừm, tớ hiểu rồi.”

Thẩm Triều Dữ đặt cốc nước nóng sắp chuyển lạnh vào tay cô: “Biết rồi thì uống thuốc đi.”

Ngón tay mảnh khảnh của anh mở túi nhựa ra,sau đó dựa theo hướng dẫn của bác sĩ mà giúp cô chia thuốc.

Thời Vũ lợi dụng dịp này để có thể nhìn anh kĩ hơn, người này làm cái gì cũng đều rất nghiêm túc, trêu chọc tâm can người khác cũng gần như thế.

*
Ngày 10 tháng 8.

Tô Vụ đã trở về Dung thành được vài ngày, nhưng hai người vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào , bởi vì hôm nay là sinh nhật của Thẩm Triều Dữ, cô ấy đã đặc biệt gọi điện cho cô vào sáng sớm và mong rằng cô có thể đến đó sớm để cùng tham dự.

Thẩm Triều Dữ tối hôm qua đã gửi địa chỉ cho cô, anh không nói là sinh nhật của mình mà chỉ bảo rằng hôm nay hãy tan làm sớm một chút để đến và cùng chơi với mọi người.

Thời Vũ  gần như đã vui vẻ cả ngày hôm nay, kể cả khi buồn chán, cô cũng cảm thấy vui vẻ mà ngâm nga giai điệu bài hát nào đó không rõ, ngay cả cửa hàng trưởng cũng cảm thấy thấy lạ và liên tục hỏi cô rằng có phải cô đã gặp một chuyện tốt gì đó không.

Nếu là ngày thường cô sẽ không bộc lộ cảm xúc của mình như thế này.

Thời Vũ có chút ngượng ngùng: “Không phải, chỉ là đột nhiên em cảm thấy vui vẻ mà thôi.”

Cửa hàng trưởng cũng không phải thật sự muốn biết cô đã gặp phải chuyện tốt gì, sau khi hỏi xong thì nói: “Câu lạc bộ lại gọi trà sữa, em cũng đi với chị đi. Khi chúng ta về đến chắc là cũng vừa đến thời gian em tan làm.”

Thời Vũ  liếc nhìn thời gian, còn một tiếng nữa cô mới tan làm, cô do dự nhưng vẫn gật đầu: "Vâng."

Đường đến câu lạc bộ hôm nay rất thuận lợi, gần như không gặp phải bất kì đèn đỏ nào, Thời Vũ đi theo cửa hàng trưởng chuyển trà sữa vào câu lạc bộ, vì thường đến giao hàng nên cô cũng dần quen với chủ câu lạc bộ.

Lúc này mọi người đều ngồi trong đại sảnh, hai người cũng không phải gõ cửa từng phòng như trước, sau khi đặt xuống thì trao đổi vài câu rồi rời đi.

Thời Vũ thắt dây an toàn, kiểm tra thời gian, còn khoảng mười phút nữa. Cô có thể rời đi khi họ vừa đến cửa hàng, sau đó trở về tắm rửa và thay quần áo bắt taxi đến đó cho kịp bữa tiệc sinh nhật.

Đang miên man suy nghĩ, cô đột nhiên ngã về phía trước, dây an toàn trên người đột nhiên kéo cô về phía sau, khiến xương quai xanh của cô đỏ bừng.

Sắc mặt cô trong nháy mắt tái nhợt, ngón tay gắt gao nắm chặt dây an toàn trước ngực, cả người mềm nhũn ra.

Cửa hàng trưởng mắng một câu thô tục, sau đó chị ấy đạp phanh thật mạnh, chưa hết kinh hoàng, chiếc xe phía trước đột nhiên chuyển làn, mặc dù đã nhanh chóng phản ứng lại nhưng vẫn bị va chạm.

Chị ấy tắt động cơ và quay sang nhìn cô đang ngồi bên ghế phụ lái, khuôn mặt của cô đã trở nên tái nhợt, và những giọt mồ hôi liên tục nhỏ giọt trên trán, như thể đã bị ai đó dọa khiến cô cực kì sợ hãi.

Cửa hàng trưởng lo lắng nói: “Mưa nhỏ, không có việc gì chứ.”

Cô thất thần nghe thấy cửa hàng trưởng hỏi ,vội vàng quay đầu lại và cố nặn ra một nụ cười: “Em, Em không sao.”

Người chủ xe phía trước đã xuống xe, hung hăng gõ cửa kính xe của cửa hàng trưởng, chị ấy hít một hơi thật sâu, nói: "Yên tâm đi, chị ra xem tình hình một chút. "

Thời Vũ cứng ngắc gật đầu, cả người cô như bị đông cứng lại , căn bản không thể động đậy.

Vào lúc đó, tai nạn xe hơi thảm khốc trong ký ức như được hiện lên và hòa chung làm một với hiện tại.

Mãi cho đến khi tiếng cãi vã bên ngoài lọt vào cửa sổ xe đang mở, cô mới dần dần khôi phục lại.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, chủ xe bên kia đang vươn tay đẩy cửa hàng trưởng, Thời Vũ vội vàng tháo dây an toàn, tay chân bủn rủn  nhanh chóng xuống xe.

Nơi bọn họ bị va chạm không đông người và có nhiều xe cộ, nó tương đối vắng vẻ và ít người qua lại, Thời Vũ giả vờ bình tĩnh đi về phía cửa hàng trưởng, vừa tới gần cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người chủ nhân chiếc xe kia.

“Mày có biết lái xe không? Mày không thấy ông đang  chuyển làn đường ư, không biết nhường đường à?” Giong ông ta cực lớn, cửa hàng trưởng bị ông ta đẩy eo đập vào gương xe, đau đến mức phải cau mày.

Nhìn thấy cô xuống xe, chị ấy vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu. Thời Vũ lập tức liền hiểu, cô nhanh chóng trở lại xe gọi điện cho cảnh sát.

Người đàn ông uống rượu say sau khi mắng chửi thì mặt dày dây dưa, khăng khăng một hai muốn cửa hàng trưởng phải bồi thường chi phí chữa bệnh và sửa xe.

Sau khi Thời Vũ gọi cảnh sát mới lại xuống xe, hai người đứng cùng nhau cảnh giác nhìn về phía người đàn ông đó, phòng ngừa ông ta lại động thủ.

Ba người giằng co một hồi, không bao lâu thì nghe thấy được còi xe cảnh sát, Thời Vũ và cửa hàng trưởng nhìn nhau, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, người đàn ông say rượu hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ xoay người muốn chạy đi.

Động tác của Thời Vũ nhanh hơn suy nghĩ của cô, cô lập tức túm lấy người đàn ông không cho ông ta rời đi.

Nhưng cho dù ông ta đã sử dụng rượu, sức lực của ông ta cũng lớn hơn cô rất nhiều, hung hăng đẩy cô ra, làm cô không đứng vững, trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Vì là mùa hè, Thời Vũ mặc áo ngắn tay để lộ hai cánh tay trần, khi ngã xuống, cánh tay trái của cô cọ sát trực tiếp vào mặt đất cứng, cửa hàng trưởng la một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ cô đứng lên. 

Vừa lúc một màn này bị cảnh sát thấy, ông ta nhanh chóng bỏ chạy và bị cảnh sát tóm trực tiếp còng tay lại.

Cửa hàng trưởng đau lòng nói: “Sao lại kéo ông ta chứ, có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?”

Thời Vũ nhìn xuống cánh tay của mình, da bị trầy xước và máu không ngừng chảy xuống cánh tay, cô nhỏ giọng nói: “Em sợ ông ấy bỏ chạy .”

Cửa hàng trưởng vội vàng lấy khăn giấy trong xe giúp cô lau vết máu, sau đó cảnh sát đi tới gần hỏi hai người họ: “Là hai người báo cảnh sát?”

Cửa hàng trưởng đưa khăn giấy cho Thời Vũ, sau đó thuật lại tình huống với cảnh sát, cảnh sát gật đầu: “Vậy phiền cô đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát làm bảng tường trình , tôi đã liên hệ với cảnh sát giao thông và họ sẽ đến ngay.”

Cửa hàng trưởng vội vàng đồng ý, hai người cũng đi theo ngồi vào xe cảnh sát.

Đồn cảnh sát cách đó không xa, nhưng ghi chép vẫn cần mất khá nhiều thời gian, nữ cảnh sát giúp cô xử lý cánh tay, chỉ là da bị trầy xước, hai ngày nữa sẽ khỏi.

Thời Vũ nhìn vào điện thoại của mình, đã hơn sáu giờ và Tô Vụ cũng đã gửi cho cô một tin nhắn hỏi khi nào thì cô đến.

Cô nhanh chóng trả lời, nôn nóng chờ cửa hàng trưởng đi ra.

Cửa hàng trưởng vừa đi ra,Thời Vũ liền vội vàng tiến lên, cô nói: “Cửa hàng trưởng, em còn có việc gấp phải đi trước.”

Cửa hàng trưởng nhìn cánh tay cô: “Vốn dĩ còn định đưa em về, bây giờ xe vẫn còn chưa đến được đây.”

Thời Vũ vội vàng xua tay: “Không, không sao đâu, em đi trước nhé cửa hàng trưởng.”

Nói xong cô vội vã rời khỏi Cục Cảnh Sát, cô vẫy một chiếc taxi rồi đi lên, đang muốn báo địa chỉ, lại cúi đầu nhìn thân thể lấm lem của mình, vì cánh tay bị thương, trên quần áo cô có không ít vết máu.

Tài xế nhìn cô một cái: “Em gái nhỏ, đi bệnh viện sao?”

Thời Vũ phục hồi tinh thần lại, cô báo địa chỉ căn gác. Tài xế nhìn cô vài lần, sau đó mới lái xe rời đi.

Cũng may căn gác cách nơi này không xa lắm, ước chừng khoảng mười phút thì đến, Thời Vũ trả tiền rồi vội vã vào nhà, không kịp tắm rửa đã mặc quần áo sạch sẽ vào, rửa mặt rửa tay, cầm theo quà của mình và bước nhanh ra khỏi cửa.

“Đinh ——”

Điện thoại trong túi vang lên, Thời Vũ lấy ra nhìn, là Thẩm Triều Dữ.

Cô dừng bước chân đang chạy vội của mình, điều chỉnh nhịp thở rồi nhấc máy.

“Thời Vũ, khi nào thì cậu đến?”  Cùng với giọng nói của Thẩm Triều Dữ là tiếng reo hò của những người xung quanh.

Cô ổn định hơi thở: “Tớ đang bị kẹt xe ở đây, các cậu cứ  chơi trước đi, tớ sẽ tới ngay thôi.”

“Trên đường nhớ cẩn thận.” Trong giọng anh mang theo một chút ý cười nói: “Không vội,cứ từ từ đến, chúng tớ chờ cậu.”

"Được." Thời Vũ cúp điện thoại và lại bắt đầu chạy như điên, cô gọi một chiếc taxi và báo điểm đến của mình.

Như đó là một lời tiên tri, và chuyện đó thực sự đã xảy ra.

Cô bị kẹt xe trong khi đến.

Bây giờ là giờ cao điểm, trên con đường chính này có rất nhiều đèn giao thông, xe chạy một đoạn thì dừng chờ đèn đỏ, Thời Vũ ngồi trên xe gấp đến độ liên tục xoay người.

Tài xế ngồi phía trước lo lắng nhìn cô nói: "Em gái nhỏ, đừng có gấp, không qua nửa tiếng nữa không qua được con đường này đâu." 

Con đường này thường bị tắc vào giờ cao điểm, tài xế thường đi qua con đường này nên sớm đã có kinh nghiệm.

Nửa tiếng nữa?

Thời Vũ lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ, nếu kẹt xe thêm nửa tiếng nữa, chỉ sợ đến tối mịt cô mới có thể đến được.

----Edit:Ninh Hinh---Update tại Wattpad:GaniiHin và Fb:Ninh Hinh House-----

Thanh thông báo của cô lại bật sáng một lần nữa , là Tô Vụ nhắn tin hỏi cô chừng nào thì đến, và cô ấy nói rằng hôm nay sẽ có một tin tức bất ngờ.

Thời Vũ nhắm mắt lại và hỏi: “Bác tài, vậy bác cho cháu xuống ở con đường phía trước, cháu sẽ tự đi bộ đến đó.”

Đi hết con đường này không sai biệt lắm mất khoảng hai mươi phút, cô không suy nghĩ nhiều, cô trả tiền cho bác tài, nhanh chóng xuống xe vừa tra bản đồ vừa chạy bộ về phía trước.

Thời Vũ không ngờ rằng hôm nay mình lại xui xẻo đến như vậy,dù đã dùng tốc độ nhanh nhất nhưng khi đã thật sự đến địa điểm tổ chức bữa tiệc thì đèn đường hai bên cũng đã sáng.

Bây giờ trời vẫn còn nóng, cô chạy một đường, quần áo sớm đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tóc mái cũng bết cả vào trán, như thể vừa được vớt lên từ trong nước.

Cô cầm điện thoại di động đi vào và hỏi người phục vụ con đường đến căn phòng mà Thẩm Triều Dữ đã đặt , mới vừa cất bước đi lại đột nhiên dừng lại.

Thời Vũ hỏi: “Có thể làm phiền anh chỉ giúp em Wc ở đâu không ạ?”

Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt,sau khi đã đảm bảo rằng bất kì ai nhìn vào sẽ không nhìn ra bộ dáng chật vật của cô trước khi đến đây,lúc này cô mới chậm rãi đến căn phòng tổ chức bữa tiệc sinh nhật.

Nơi tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho Thẩm Triều Dữ là một trong những KTV sang trọng nhất ở Dung Thành, Thời Vũ đã mang theo món quà mà cô chuẩn bị đến đó.

Cửa phòng KTV có một tấm kính, cho dù có đang ở ngoài vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trong, người bên trong nhiều hơn cô tưởng tượng, cô điều chỉnh lại hô hấp, vươn tay phải nắm lấy then cửa.

Cánh cửa vừa hé mở,không khí náo nhiệt bên trong lập tức tràn ra ngoài.

Chẳng qua Thời Vũ còn chưa kịp đẩy cửa hoàn toàn ra, đã  nghe thấy  bên trong truyền đến một giọng nói với âm lượng cực kì lớn.

“Thẩm Triều Dữ, sau hôm nay, cậu sẽ có ý định yêu đương chứ?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung #sủng
Ẩn QC