chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[mùa phượng vĩ cuối cùng]

chương 2;
signal crossing can get confusing

Phát hiện ra Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn đang hẹn hò thì hoàn toàn là bất ngờ.

Bản thân La Tại Dân không ưa thích những bất ngờ, bởi chúng dễ đẩy người ta vào trạng thái quá khích, thứ cậu luôn cố né tránh trong cuộc đời mình. Để chạy khỏi những xúc động, Tại Dân đã tự đặt cho mình một điểm cân bằng. Trên điểm cân bằng ấy, mọi thứ thật hoàn hảo. Cậu có mặt ở mọi nơi, nhưng cũng không thực sự ở đâu cả. Cậu chơi bóng rổ với Mark Lee và Chung Thần Lạc, nhưng không phải một thành viên của đội bóng rổ. Cậu học đủ giỏi để vào đội tuyển với Lý Đế Nỗ, nhưng chắc chắn sẽ không đi xa hơn. Cậu tham gia đủ hoạt động ngoại khóa để quen biết Phác Chí Thành, nhưng tuyệt nhiên không làm gì nhiều thêm. Còn Hoàng Nhân Tuấn chỉ đơn giản là bạn cùng lớp.

Ai cũng có một giao điểm với La Tại Dân, nhưng giao điểm đó chẳng bao giờ đủ lớn để được gọi là điểm chung.

Trước nay lối sống này luôn hiệu quả trong việc phòng tránh mọi loại rắc rối. Vậy mà giờ đây, nó lại đẩy cậu vào một mớ bòng bong phiền toái gấp bội.

Mẹ kiếp, chả biết nên đổ lỗi cho ai. Tại Dân đờ đẫn ngó xuống trái bóng rổ trong tay mình. Là lỗi của cậu vì không chịu nhìn trước ngó sau khi mở cửa bước vào, hay là lỗi của Mark Lee vì chọn ngày ra sân mà chẳng biết đường giở lịch xem giờ hoàng đạo, hay là lỗi của Hoàng Nhân Tuấn và Lý Khải Xán vì hôn nhau đắm đuối đến độ quên cả chốt cửa? Hoặc đơn giản chỉ bởi cuộc sống là một trò đùa đầy ác ý, và nó tuyệt đối không muốn để yên cho La Tại Dân được thanh thản và nhàn nhã.

"Sao đờ đẫn vậy mày?"

Vai Tại Dân hơi nhói lên trước cú vỗ đột ngột của Mark, bàn tay cũng buông lỏng ra theo quán tính. Trái bóng rơi xuống, lăn lông lốc đến bên chân Chung Thần Lạc đang đứng phía xa. Lần này đến phiên Thần Lạc giật mình. Thằng bé cúi người nhặt quả bóng lên, ngó nghiêng một hồi mới nhìn ra Mark Lee và La Tại Dân đi tới, bèn vẫy vẫy tay thay cho lời chào.

Nhìn nụ cười tươi rói của Chung Thần Lạc, những lời đã đến đầu môi Tại Dân liền vòng trở lại. Có lẽ cậu sẽ nói với Mark sau trận bóng rổ, và chỉ Mark thôi. Đâu phải cậu muốn gạt Thần Lạc ra rìa, nhưng trực giác mách bảo rằng cậu không nên kéo đứa em vào chuyện này.

Đây là một chuyện hơi...

nhạy cảm.

Đúng vậy, một chuyện nhạy cảm, khó xử và khó nói.

Cũng may Chung Thần Lạc không phải người quá mức tinh tế, thằng bé dễ dàng chấp nhận lời giải thích hời hợt về "phong độ thất thường" của La Tại Dân, sau hơn hai mươi cú chuyền lỗi và vô số lần chết máy giữa trận. Nhưng với Mark thì khó khăn hơn nhiều. Anh nhíu mày, đôi mắt cú vọ cơ hồ muốn nhìn xuyên qua khuôn mặt nhăn nhở của cậu để chiếu thẳng vào phần linh hồn đang xoắn xuýt vì chột dạ phía sau.

"Làm sao đấy?"

Khi cuộc chơi kết thúc và Thần Lạc đã ra về, Mark thả người xuống bên cạnh La Tại Dân. Câu hỏi của chàng đội trưởng lửng lơ trên không trung, rồi tan biến trong sự im lặng đầy sượng sùng. Đôi lúc tính nhạy bén của Mark làm cậu bối rối, chắc anh cũng hiểu rằng Tại Dân cần nói điều gì với mình, chẳng qua chưa biết mở lời ra sao.

Nhưng đó không phải lí do duy nhất cậu mím môi thật chặt.

Chỉ còn hai người ngồi lặng trên khán đài. Hoàng hôn nhuộm hồng rực những rặng mây phía xa, nắng chiều phủ lên mặt sân im ắng một màu vàng óng ả. Trái bóng cam nằm lăn lóc dưới chân, mà chẳng ai có ý định nhặt lấy. Bỗng La Tại Dân thấy hồn mình như bay đi đâu mất, hạ cánh trong một vương quốc vô danh giữa vòm trời sắc tía.

Cậu không khỏi nghĩ tới Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn. Nghĩ tới nụ hôn dang dở bị bước chân vồn vã của cậu xen ngang, nghĩ tới vẻ sững sờ hiển hiện trên hai khuôn mặt trắng bệch. Tại Dân đã xâm phạm đến những giây phút rất đỗi riêng tư, mà giờ đây cậu còn định lôi kéo người vô tội khác vào tội lỗi của mình ư? Trong thần thoại Hy Lạp, Eurymanthus vì mạo phạm Aphrodite mà mất đi đôi mắt, vậy cậu sẽ phải nhận lấy trừng phạt nào cho thỏa?

Mặt trời đã khuất hẳn, những lao xao cũng tắt và ánh nắng rút dần, để lại độc một sắc xám bao trùm vạn vật.

Cú vỗ đột ngột của Mark khiến La Tại Dân bừng tỉnh.

"Sắp tới có giải thành phố, chắc đợt sau anh và Thần Lạc cũng không chơi với mày được mấy nữa."

La Tại Dân khều khều trái bóng dưới chân, lơ đãng lắng nghe. Mark chẳng đợi câu trả lời của cậu, tiếp tục nói: "Anh biết mày đang làm nhiều thứ, nhưng bây giờ nên chuyên tâm vào một việc thôi. Giống trèo cây ấy, trèo mấy cành cùng lúc thì sao có thể lên cao được?"

Dứt lời, giọng anh lập tức hòa hoãn lại, vừa như dịu dàng an ủi, vửa như mềm mỏng thuyết phục: "Đội bóng rổ lúc nào cũng có chỗ dành cho em, Tại Dân ạ."

Mắt La Tại Dân vẫn dán chặt xuống đất. Mark cũng không dồn ép gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói lời chào tạm biệt. Một lúc sau, đoán chừng anh đã đi khỏi sân bóng, cậu mới ngẩng đầu lên, khẽ khàng thở dài.

Ước gì mọi thứ đơn giản như trò chơi trèo cây ngày thơ ấu. La Tại Dân đã từng trèo đến ngọn cây cao nhất, phóng tầm mắt đi khắp chốn cùng nơi, đã từng có lòng dũng cảm, nhưng giờ cậu chỉ còn là một kẻ nhát gan. Khung cảnh nhìn từ độ cao đó đã từng đẹp đẽ biết chừng nào, giờ chỉ còn là phản chiếu mơ hồ của một nỗi sợ chực chờ nuốt chửng lấy Lại Dân.

Nỗi sợ rơi xuống, tan nát.

Cậu nhắm mắt lại, cố kìm cơn rùng mình. Ắt hẳn ngày mai sẽ chẳng tồi tệ hơn hôm nay được đâu, phải không?

Phải không.

La Tại Dân muốn tự tát vào cái miệng quạ của mình. Giỏi quá cơ. Tốt đẹp chẳng bao giờ thấy, gở mồm thì rất hay. Bắt gặp hai cảnh hôn nhau trong hai ngày liên tiếp, đã vậy còn toàn người quen. Có lẽ cậu nên bắt đầu học cách xem lịch vạn sự để ra đường cho đúng phong thủy, một lần bảo lỡ lầm, vô tình còn dễ nghe, chứ đến lần thứ hai chắc chắn là bị nguyền rủa rồi.

Cũng may hôm nay Mark vướng lịch đi tập với đội bóng rổ, bằng không cậu thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Đáng ra cậu nên đóng cửa thật nhanh, nhưng sự đờ đẫn, phần vì không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, phần vì không sao ngờ được mình có thể xui xẻo đến vậy, đã khiến Tại Dân ngẩn ra, chết sững.

Thôi, thế còn đỡ chán. La Tại Dân thầm an ủi chính mình. Ít nhất cậu chưa hét lên. Ít nhất cậu chưa lao tới, túm lấy cổ áo Lý Khải Xán và hét vào mặt cậu ta rằng mày đang làm cái mẹ gì đây. Ít nhất cậu chỉ đứng nghệt ở đó như một thằng ngốc.

Đến khi Mark phản ứng bằng cách lóng ngóng kéo Lý Khải Xán vào lòng, che chắn cho cậu ta khỏi ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm của vị khách không mời, Tại Dân mới hoàn hồn. Cậu nhanh chóng quay đi, đóng sầm cửa lại. Tiếng cánh cửa gỗ cũ kĩ đập mạnh vào bản lề ọp ẹp sao mà giống hồi tru dài của một con thú hoang bị thương.

La Tại Dân rùng mình, cố ép bản thân dừng nghĩ đến ánh mắt Mark lúc đó. Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm và sắc bén như lưỡi dao đã rời khỏi vỏ, sẵn sàng đâm thẳng về cậu bất kì giây phút nào. Dù không muốn thừa nhận, Tại Dân biết sự phòng vệ trong mắt anh làm cậu thấy tổn thương vô cùng. La Tại Dân khịt mũi, cay nghiệt nghĩ thầm, cứ vậy đi. Một khi sự thật được phơi bày thì chẳng biết ai mới là người cần được bao bọc che chở.

Nhưng rồi cậu bỗng hoang mang.

Liệu sự thật có muốn được phơi bày không? Nếu đúng thì thật quá dễ dàng rồi. Mà nếu sai thì thế nào? Chưa nói đến việc Tại Dân sẽ vướng vào mớ bòng bong còn kinh khủng hơn nữa, Mark, Hoàng Nhân Tuấn, và thậm chí người cậu cho là đầu sỏ của mọi lỗi lầm, Lý Khải Xán, sẽ ra sao? Liệu cậu có chịu được hậu quả đó không? Vả chăng, cậu là ai để đánh giá? Cậu có tư cách gì, quyền hạn đến đâu, để phán xét một mối quan hệ, hay quyết định rằng người nào có tội, người nào vô tội?

Ngay từ đầu, đây đã chẳng phải vấn đề của cậu.

Thêm nữa, La Tại Dân cũng không dám khẳng định động cơ của mình hoàn toàn trong sáng. Cậu đang làm điều đúng đắn ư, hay chỉ đang cố chứng tỏ rằng ác cảm của cậu với Lý Khải Xán là chuẩn xác, cố trả đũa lại sự khó chịu mà cậu ta gây ra cho cậu?

Trên đời này còn gì có độ tin cậy thấp hơn những ý niệm về chính nghĩa.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn, cậu vẫn chẳng đành lòng.

Đâu ai muốn một tình yêu xẻ nửa.

Tại Dân chắc chắn như vậy, dù thật lòng cậu cũng không biết chính xác tình yêu tròn méo ra sao.

Đại đa số chúng ta đều rất bình thường. Và ắt hẳn tất cả đều ý thức được điều đó, rằng nhiều khả năng người ta sẽ mãi sống im lìm, sống một phần đời lặng lẽ trong muôn vàn nhân kiếp liêu xiêu, luôn luôn hòa lẫn trong những đám đông vô danh vô diện, dần dần tan nát trong một đại dương quá đỗi lớn lao phi thường. Trừ phi vận mệnh cho phép, mọi nỗ lực để vượt lên trên sự bình thường ấy cũng chỉ là vô nghĩa.

Song tình yêu thì khác. Tình yêu cho con người cơ hội được trở nên đặc biệt. Nó cho phép người ta nhìn nhau bằng đôi mắt hết sức riêng tư, mù quáng say sưa qua lăng kính của sự phóng đại. Theo hệ quy chiếu mà tình yêu làm thước đo, dẫu con người có tầm thường đến mấy, tầm thường như thể một hạt cát giữa sa mạc tiêu điều, họ vẫn cứ độc nhất vô nhị.

Dưới sự bảo hộ của tình yêu, mỗi cá thể là một tồn tại duy nhất. Có lẽ người ta vẫn như một hạt cát vậy thôi, nhưng đâu ai quy định hạt cát nào cũng phải giống nhau.

Mà giờ đây, quyền được trở nên đặc biệt của Hoàng Nhân Tuấn và Mark Lee đều đã không còn. La Tại Dân thì chẳng thể dừng suy nghĩ, sao tàn nhẫn quá. Bất công nữa.

Vừa tàn nhẫn vừa bất công.

Tại Dân không hề nhận ra mình đã lỡ biến những suy nghĩ trong đầu thành lời nói từ lúc nào. Hoàng Nhân Tuấn, người đang cặm cụi tỉa từng nét cho bài vẽ, lại nghe thấy rất rõ ràng. Bạn ngẩng lên, nửa bối rối, nửa nghi ngại. Tại Dân cố nén tiếng thở dài, tự biết cậu chẳng giữ im lặng được thêm nữa.

"Cậu và Lý Khải Xán đang hẹn hò à?"

Dù đã cố điều chỉnh giọng nói của mình sao cho thật ít tính công kích, nhưng ngôn từ đi ra từ miệng cậu bao giờ cũng nghe như một lời buộc tội. Hoàng Nhân Tuấn chẳng nói chẳng rằng, chỉ hờ hững cúi đầu, tiếp tục bức tranh mới hoàn thành được non nửa. Không nói gì nghĩa là đồng ý, Tại Dân nhủ thầm.

"Cậu có biết...," sau một thoáng do dự, La Tại Dân nghiến răng, cơ hồ thở ra từng chữ, "Hôm nọ tớ thấy Lý Khải Xán hôn Mark Lee."

Hoàng Nhân Tuấn khựng lại. Bạn thở dài, rồi bật cười, tiếng cười không nghe ra miễn cưỡng hay thật lòng: "Số cậu cũng được quá nhỉ. Cậu theo dõi Khải Xán à?"

Thấy Tại Dân hoàn toàn từ chối hưởng ứng trò đùa của mình, Nhân Tuấn tặc lưỡi tiếc nuối. Trò đùa đó hay hơn khi còn ở trong đầu. "Còn chuyện đó thì tớ biết. Nhưng tớ và Khải Xán không hẹn hò gì hết."

Trông vẻ mặt khó tin của La Tại Dân, Nhân Tuấn nhún vai: "Chỉ là một nụ hôn thôi mà. Đâu có ý nghĩa gì đâu." Bạn cũng chẳng buồn xem người kia phản ứng thế nào, lại cắm cúi vẽ tiếp.

Thật ra Hoàng Nhân Tuấn nói rất đúng. Tại Dân biết vậy. Một nụ hôn chẳng nói lên điều gì. Lý Khải Xán có thể hôn bất kì ai, chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa. Có lẽ nụ hôn với Mark cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng không gì có nghĩa, cho đến khi người ta gán cho nó một ý nghĩa nhất định. Hôn là một hành động đặc thù với chủ đích rõ ràng, là thứ ngôn ngữ được công nhận giữa những người đang yêu. Làm sao có thể hôn ai mà không biết trái tim mình đang muốn gì. Huống chi, cả Hoàng Nhân Tuấn hay Mark Lee đều chưa bao giờ là kẻ nông cạn.

Dù vậy, La Tại Dân quyết định buông bỏ suy nghĩ can thiệp sâu hơn. Cậu đã can thiệp, kết quả không như ý chút nào. Tín hiệu từ chối của Hoàng Nhân Tuấn hiển hiện đến thế, cậu chẳng đủ ngu ngốc và mặt trơ trán bóng để lờ đi.

Liệu Hoàng Nhân Tuấn có kể với Lý Khải Xán chuyện này chăng? Nếu có, thì sẽ ngại ngùng lắm. Tất nhiên, bây giờ cũng đã đủ ngại rồi. La Tại Dân cảm giác mình không thể đối mặt với ba người kia trong ít nhất hai tuần tiếp theo, vậy chỉ còn Lý Đế Nỗ - đang miệt mài ôn thi đội tuyển, Chung Thần Lạc - đang miệt mài chuẩn bị cho giài thành phố, và Phác Chí Thành.

Lạy trời, còn Phác Chí Thành.

Trùng hợp thay, dạo này thằng bé có vẻ bồn chồn tợn, làm cho Tại Dân, người cũng đang rối như tơ vò, thấy được an ủi vô cùng. Ít ra cậu không phải người duy nhất mắc kẹt trong cơn khủng hoảng tuổi tiền-trưởng-thành. Tại Dân giả vờ bấm đốt ngón tay, tính xem bao giờ Phác Chí Thành định thú tội với mình.

Ngày đó đến sớm hơn cậu tưởng. Có lẽ một phần vì mọi tính toán của cậu đều dở tệ.

Sau khi kết thúc giờ sinh hoạt của câu lạc bộ nhảy, Phác Chí Thành khe khẽ kéo tay La Tại Dân, nét mặt buồn xo. Trông thằng bé như sắp khóc, lòng cậu cũng hốt hoảng theo. Hai anh em ngồi một góc sân tập, Chí Thành co ro thân hình mét tám, mặt úp vào lòng bàn tay. Tại Dân cố không để phần buồn cười át mất phần tội nghiệp, lại sợ hễ mở miệng là tiếng cười cũng ra theo, bèn im lặng vỗ vỗ lưng thằng bé.

Ngồi được một lúc, Phác Chí Thành mới run rẩy mở miệng: "Anh ơi..."

La Tại Dân lập tức nghiêm nét mặt, nín thở lắng nghe.

"Em nghĩ em thích con trai."

"... À."

Tại Dân cam đoan, cậu chẳng hề chủ tâm phản ứng một cách đáng thất vọng như vậy. Nhưng quả thực, sau rất nhiều chuyện đã xảy ra, thì việc ai đó - kể cả có là Phác Chí Thành, đứa em tình thương mến thương của cậu đi chăng nữa - thích con trai, giờ đây trở nên quá bình thường. Cậu muốn an ủi thằng bé, rằng không sao đâu, tính thêm mày thì anh đã biết bốn người thích con trai rồi cơ. Ba trong số đó còn đang thích lẫn nhau và bị anh mày bắt gặp. Nên nói chung mày vẫn còn ổn chán.

Ngẫm kĩ thì những lời đó nghe chẳng an ủi gì. Cậu đành vỗ vai thằng bé: "Chúc mừng nhé. phát hiện lớn lao ở tuổi mười sáu đấy. Anh rất ấn tượng."

Phác Chí Thành ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt dửng dưng của người đối diện, lúng túng nói: "Em cứ nghĩ anh sẽ phản ứng mạnh mẽ hơn kia."

Tại Dân nhếch khóe miệng, cười nhạt nhẽo. "Bây giờ mày có bảo anh là mày thích Thần Lạc thì anh cũng chỉ phản ứng thế này thôi. Không hơn được đâu."

Trả lời câu nói vô thưởng vô phạt của cậu chỉ có sự im lặng.

Ôi trời. La Tại Dân cảm thấy lưỡi mình líu cả lại, "Vãi. Thật luôn? Chung Thần Lạc hả?"

Chí Thành rên rẩm, gục mặt vào lòng bàn tay. Tại Dân không biết phải vỗ vào đâu trên người thằng bé để ra dấu an ủi nữa, liền đổi sang xoa đầu: "Thích thì nhích, gì mà bi quan thế."

"Sao anh chắc được Thần Lạc có thích con trai hay không?"

Bốn trên sáu người anh biết thích con trai, tính ra tỷ lệ có thêm người thứ năm cũng đâu thấp. Phải kiềm chế lắm Tại Dân mới nuốt lại được những lời đó vào trong họng. Cậu lúng búng đáp lời: "Anh không biết, thế nên mày mới phải thử."

Phác Chí Thành mỉm cười méo xệch, không nói gì nữa. La Tại Dân cũng không định ép thằng bé, nhất là khi cậu đã lờ mờ cảm nhận được tấm lưng gầy của đứa em đang run rẩy nhè nhẹ. Dẫu sao thì nhận thức mới mẻ về bản thân mà Chí Thành vỡ ra ngày hôm nay cũng không mấy dễ chịu.

Sau khi tiễn Phác Chí Thành đến tận cửa và nhận cái ôm xiết thay cho lời cảm ơn của thằng bé, Tại Dân chợt nhận ra mình đang lững thững bước về phía bờ biển. Thật lòng, cậu không thích biển. Dẫu là biển ở nơi này, hay ở bất kì nơi nào. Cậu ghét những con sóng bạc đầu luôn phá vỡ sự tĩnh lặng của mặt nước, cậu ghét tiếng lạo xạo từ lớp cát xám xịt dưới chân.

Nhưng giờ đây, khi để những hạt cát chảy tràn giữa kẽ chân, thấy dòng nước miên man dâng lên hạ xuống trong một vòng lặp liên hồi, lòng cậu bỗng thanh thản kì lạ, như rừng cây lặng yên nép mình đương tiết trời lặng gió.

- chương 2 -

[love by lana del rey]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net