Chương 1. Chúng ta chia tay rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật không ngờ, tôi cũng sẽ có ngày này!

"Cháu là Yoon Jeonghan đúng không?"

Jeonghan ngồi ngay ngắn một góc trong quán cà phê, khi nghe thấy có người gọi tên mình, anh quay đầu, là một người phụ nữ trung niên.

"Vâng, là cháu. Xin hỏi bác là..."

"Ta là mẹ của Seungcheol."

Người phụ nữ đi đến, ngồi xuống phía đối diện anh. Nghe thấy câu trả lời, Jeonghan vội đứng lên cúi chào, người phụ nữ xua tay. Bà nhìn anh một lúc rồi cất lời.

"Hôm nay ta hẹn cháu đến đây là có việc muốn hỏi."

"Vâng, xin bác cứ nói."

Bà hơi ngập ngừng. "Cháu... có phải cháu và Seungcheol nhà ta đang yêu đương không?"

Jeonghan bất ngờ, anh không nghĩ bà ấy sẽ lại hỏi thẳng như vậy, Jeonghan có chút bối rối.

"Vâng ạ.. nhưng cháu và anh ấy..." Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã ngắt lời anh.

"Ta biết hai đứa rất yêu nhau, nhưng hôm nay ta đến đây chỉ để nói với cháu một câu thôi. Mong cháu có thể chia tay với Seungcheol nhà ta! Thằng bé là cháu đích tôn, nó phải thừa kế gia nghiệp. Trước khi đến đây, ta đã xem qua lý lịch của cháu, ta không thể chấp nhận việc nó có quan hệ yêu đương với một người có điều kiện kinh tế không tương xứng, không thể trợ giúp nó trong tương lai được. Hơn nữa... người đó còn là con trai. Ta biết gia đình cháu khó khăn, đây xem như là chút lòng thành của ta."

Bà vừa nói, vừa đặt một tấm chi phiếu lên bàn.

Jeonghan im lặng lắng nghe, có chút ngỡ ngàng. Bà ấy thẳng tính thật đấy, anh cười nhạt.

"Đúng là gia đình cháu khó khăn, nhưng cháu yêu anh ấy là thật lòng. Cháu cũng có nghề nghiệp ổn định, có thể tự lo cho mình, không hề động đến một đồng nào của anh ấy. Việc Cháu và Seungcheol yêu nhau, cũng không có liên quan đến giới tính, chỉ yêu thôi."

Người phụ nữ im lặng, bà nhấp một ngụm trà, ánh mắt thản nhiên. Bà nhìn Jeonghan một lúc lâu, đôi mắt đó khiến anh có cảm giác bị áp bức, Jeonghan cố gắng giữ bình tĩnh, anh không muốn bản thân bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.

"Cháu biết chứ? Gia đình ta rất giàu."

"Cháu biết."

"Ba mẹ của cháu đang làm nông đúng không? Họ đã vay nợ xã hội đen, nhưng vì lãi quá cao nên không trả được. Còn cháu, dù có làm ca sĩ thì cũng không thể kiếm được số tiền lớn như thế, nợ chồng nợ, mãi cũng không trả hết, đúng không?"

Jeonghan bật cười, hóa ra, câu nói đã đọc qua lý lịch của anh chính là như thế này sao?

"Thật ra, ta đã đến gặp ba mẹ của cháu trước đó. Ta đã nói với họ về việc của cháu và Seungcheol, họ cũng chấp nhận yêu cầu của ta và nhận lấy số tiền mà ta đưa để trả nợ. Mà hôm nay, ta đến đây không phải là để thỏa thuận với cháu, mà là đang yêu cầu cháu chia tay với Seungcheol."

Nghe đến đây, anh như chết lặng. Ba mẹ đã nhận tiền rồi ư? Từ khi nào? Sao họ lại không nói cho anh biết?

"Hiện giờ, số nợ của gia đình cháu đang nằm trong tay ta, là cháu nợ ta, mà món nợ này lại quá lớn. Nếu như cháu không chia tay, ta cũng chỉ còn cách kiện gia đình cháu thôi."

Jeonghan bỗng chốc tức giận, có thể động đến anh, nhưng bố mẹ anh thì không.

"Từ đầu, bà đã không muốn chừa cho tôi bất cứ đường lui nào. Như bà mong muốn, tôi sẽ chia tay với anh ấy. Chỉ có điều, tờ chi phiếu này, tôi không cần." Anh vừa nói, vừa đẩy tấm chi phiếu trên bàn về phía trước.

"Còn nữa, số tiền mà bà đã trả nợ cho gia đình tôi, tôi sẽ tìm cách trả lại cho bà. Chúng ta xem như không ai nợ ai."

Nói rồi, anh đứng dậy quay người rời đi.

...

"Chúng ta chia tay đi."

Jeonghan vừa nói, ánh mắt kiên định quay đầu nhìn Seungcheol. Mà Seungcheol lúc này lại như chẳng hiểu gì, anh cười cười, cốc vào trán Jeonghan một cái.

"Nói cái gì đấy, đùa chẳng vui gì cả."

"Tôi không có đùa." Anh buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Choi Seungcheol.

"Em có ý gì?"

Seungcheol lúc này mới ý thức được rằng có chuyện không đúng, anh nheo mày tỏ ý khó chịu. Jeonghan im lặng, quay đầu đi hướng khác, anh không muốn phải đối mặt, nói những lời đau lòng như thế với Seungcheol. Vì vậy, anh chọn cách nhìn đi nơi khác.

"Nghĩa trên mặt chữ."

"Tại sao?"

"Tôi đã không còn yêu anh nữa rồi." Ở một nơi mà không ai nhìn thấy, hai tay giấu trong áo khoác đang nắm chặt.

"Anh không tin, em không phải là người như vậy!"

"Nhưng tôi chính là người như vậy."

"Em đang nói dối, không phải đâu đúng không? Rõ ràng chúng ta vẫn đang rất tốt mà? Là do anh đã làm sai việc gì khiến em không vui sao? Hay anh chưa đủ tốt? Chỉ cần em nói, anh nhật định sẽ sửa."

"Không có, anh rất tốt, chỉ là tôi đã không còn thích anh nữa rồi. Từ trước đến giờ, là tôi lợi dụng anh, bởi vì anh giàu có, mà tôi thì lại nghèo. Tôi muốn lợi dụng anh để trở nên nổi tiếng, mà hiện tại, tôi đã nổi tiếng rồi, anh cũng không còn bất cứ giá trị nào nữa. Thế nên, tôi không cần anh nữa, chúng ta chia tay đi."

Choi Seungcheol bật cười, là vậy sao? Tất cả đều chỉ là giả dối thôi ư? Thật sự như lời em nói sao?

"Vậy em nói xem, từ trước đến nay, khoảng thời gian chúng ta cùng trải qua, em đã từng thật lòng yêu tôi chưa?"

"Chưa từng."

Hóa ra là vậy.

"Đúng là tôi mắt mù rồi mới không nhận ra em lại là con người như thế, chỉ có tôi là ngu ngốc."

Nói rồi, Seungcheol quay người bỏ đi, để lại phía sau một bóng lưng cô độc. Mà ngay lúc này, anh lại chẳng hề nhìn thấy, có một người, cũng đang vì anh mà âm thầm rơi lệ.

Hôm nay, trời không mưa.

Hôm nay, chúng ta chia tay rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net