Chương 9: Chiếc chuông gió (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này mình ít viết chương mới quá nhỉ?

••••••

Tiếng hét của Tiêu Vy làm cả Tôn Khải và ông bán hàng đều giật mình quay lại nhìn cô.

"Tiêu Trí Luân cậu bị gì vậy?"_Tôn Khải mặt lạnh nói.

"Chiếc chuông gió đó anh không được mua!"_Tiêu Vy hung dữ.

Tôn Khải không để ý lời nói nhảm của Tiêu Vy, anh trực tiếp quay sang ông chủ, bảo ông ta lấy cho anh! Người con trai này trông ấm áp mà cũng lạnh lùng thật!

Tiêu Vy chứng kiến thái độ của Tôn Khải với mình, thật khác so với hôm qua. Nhưng khoan nghĩ đến chuyện đó, bây giờ việc cô nên làm là thuyết phục Tôn Khải nhường chiếc chuông gió cho cô! Tiêu Vy cũng thiệt tình, ưng ý thì mua ngay từ đầu có phải bây giờ đỡ khổ hơn không? Chiếc chuông gió đó đâu mặc định rằng nó là của Tiêu Vy cô đâu chứ! Chậm tay thì vụt mất mà thôi.

"Khoan đã Tôn Khải!"_Tiêu Vy nhanh chóng bước tới_"Tôi thương lượng với anh chút được không?"

"..."_Tôn Khải nhìn Tiêu Vy_"Cậu Tiêu đây muốn thương lượng gì với tôi?"

"Chuyện là...cái chuông gió đó là tôi nhìn thấy trước, cũng là tôi muốn mua trước! Anh...đừng mua nó có được không?"_Tiêu Vy hết sức nhỏ nhẹ.

"Lí luận gì đây?"_Tôn Khải nhíu mày.

"Tôi thật sự rất thích cái chuông này! Anh nhường nó cho tôi đi mà!"_Tiêu Vy nhẫn nại.

"Tôi thích nó nên mới mua! Cậu bảo tôi nhường là nhường thế nào?"_Lời lẽ của Tôn Khải sắc như một lưỡi đao.

Tiêu Vy biết trả lời sao đây! Là cô chần chừ rồi chậm tay để người khác lấy mất, đâu phải lỗi của Tôn Khải. Thật đúng như anh ta nói vậy, nhường là nhường thế nào?

Cô không có lời lẽ nào để nói nữa, đứng im lặng...5s. Ông bán hàng bỏ chiếc chuông gió vào hộp rồi đưa cho Tôn Khải, tiền trao cháo múc và chiếc chuông gió chính thức có chủ. Tôn Khải cầm lấy chiếc hộp, nhìn Tiêu Vy một cái rồi bước đi. Anh ta lướt qua người cô, lạnh như băng làm cô cảm nhận được sống lưng mình buốt lên một cái. Con người này hôm qua rõ ràng ôn nhu ấm áp lắm mà, sao thoáng cái lại lạnh như băng Nam Cực vậy, làm cho người ta phải run lên.

Tiêu Vy thoáng buồn. Cô thích chiếc chuông gió đó, Tôn Khải lại giành mất. Trước giờ dù thích chuông gió nhưng cô ít khi nào bỏ tiền ra mua, vì lúc nhỏ gia cảnh cô khó khăn, không đủ ăn đủ mặc. Năm học lớp 5 Tiêu Vy được giải nhất cuộc thi Hội hoạ Thượng Hải, được 1000 tệ. Tiêu Vy đã dùng số tiền mình có được mua một chiếc chuông gió nhỏ bằng tre. Ba cô thấy thế đã mắng cô rất nhiều và sau đó cô không được sử dụng tiền để tiêu xài linh tinh nữa. Từ đó về sau Tiêu Vy không mua chuông gió nữa, và giấu luôn sở thích đó vào lòng. Ba cô biết ông cũng đã quá đáng với con gái nên khi gia cảnh khá hơn, ông đã tự tay làm một hàng những chiếc chuông gió treo trước hiên nhà cho Tiêu Vy. Từ lúc cô lên Bắc Kinh học đại học, hàng chuông gió kia dần đi vào quỹ đạo của quá khứ, hôm nay bất chợt lại nhớ tới nó nên lòng Tiêu Vy có chút bồi hồi. Giờ cô đã có thể tự làm ra tiền, khả năng mua một chiếc chuông gió không có gì quá khó khăn nhưng trong tâm cô vẫn chạnh lại một tí. Thế nên mới chần chừ không mua, rồi giờ có hối hận cũng đã trễ!

"Boy, do you want to buy any other wind chimes? I still have many beautiful types of it!" (Cậu trai, cậu có muốn mua chiếc chuông gió khác không? Tôi vẫn còn nhiều kiểu đẹp đây!)_Ông bán hàng hỏi.

"Oh...no, thanks!"_Tiêu Vy cười nhạt.

Cô quay người bước đi, được vài bước thì...

"Tiêu Trí Luân!"
     ~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net