Phần III: Chương 1: Phản diện và chính diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mấy câu chuyện cổ tích hay ngôn tình thời hiện đại ấy mà, tôi dám cá một điều, nhân vật phản diện lúc nào cũng bị ghét.

Ờ thì coi như điều đó là điều đương nhiên đi, ai chẳng ghét người xấu...

Ai chẳng thích nhìn người xấu bị cả thiên hạ chê cười...

Nhưng mấy câu chuyện cổ tích ấy hạ màn ở đây được rồi, có tiếp diễn nữa thì nhân vật phản diện vẫn luôn bị đày đọa trong khi nhân vật chính diện thì vẫn luôn được thương hại và cưu mang.

Nhưng trong cái thế giới mà tôi vẫn luôn khinh thường này...

Nhân vật chính diện, chưa chắc đã là người tốt...

Còn nhân vật phản diện, có lẽ mới là người đáng nhận được sự đồng cảm...

Đã từng có những con người "đóng vai tốt" trong cái thế giới này, vác loa đi rêu rao về tội ác của người "bị cho là đóng vai xấu" làm với mình...

Trong khi, mỉa mai thay, tất cả mọi tội lỗi lại chính là của người "đóng vai tốt" đáng thương đó...

Vô cùng đáng cười thay, trong khi người "bị cho là đóng vai xấu" đang gồng mình để nhận mọi sự tổn thương mà cả thế giới đổ ập lên họ...

Thì người "đóng vai tốt" kia lại nhởn nhơ trong sự đồng cảm được mua bằng những câu chuyện giả dối không đầu không đuôi...

Có những con người sẵn sàng đeo lên những chiếc mặt nạ dày cộm để được đóng vai nạn nhân...

Và có những con người, thay vì đeo lên những chiếc mặt nạ ấy, lại im lặng hứng chịu mọi khổ đau...

Khi cái con người kia còn đang bận bịu đóng giả nạn nhân đáng thương để đi mỉa mai những giọt nước mắt ngập tràn cay đắng của "nhân vật phản diện"...

Thì "nhân vật phản diện" ấy cũng bận bịu vô cùng để đi giải quyết những mớ cảm xúc hỗn độn ngổn ngang mà dòng đời đã vứt lại...

Có những "người tốt", còn tệ hại hơn, ra vẻ thông cảm cho "người xấu" để được thiên hạ tâng bốc thành những thiên thần trong khi họ thực sự được đội lốt bởi những con quỷ...

Ra vẻ "cũng có lỗi" trong câu chuyện sặc mùi giả dối của họ, để cả thiên hạ nhìn họ như những con người ngây thơ và vô tội trong khi thực chất cái mùi giả dối đó là lưỡi dao vô hình giết chết những "người tốt" thật sự...

Đã có ai nói với bạn, việc đánh giá một sự việc từ lời kể của một bên là vũ khí chết người hay không?

Ở đây, cái ranh giới giữa "tốt" hay "xấu" là mong manh, mong manh vô cùng...

Cái ranh giới ấy mong manh tựa như một lời nói dối...

Cái ranh giới ấy mong manh tựa như chiếc mặt nạ...

Cái ranh giới ấy mong manh tựa như cái nhận định sai lầm của thiên hạ về "người bị hại"...

Ở đây, tôi chỉ muốn nói một điều rằng:

"Một chiếc mặt nạ, có thể làm tấm khiên chắn, hoặc một con dao . Hoặc là cứu vớt con người từ đau thương, hoặc là làm tổn thương họ. Cái cách mà thiên hạ tin hay không tin vào một chiếc mặt nạ nào đó, cũng đơn giản "cứu vớt" hoặc "đày đọa" một ai đó mà thôi..."

 Bởi vì dường như có một quy luật rất đơn giản mà tôi muốn gửi tới cho tất cả những kẻ đạo đức giả, đang cố đóng vai nạn nhân để nhận được sự thương hại:

"Cái giá phải trả cho một trái tim bị tan vỡ, chính là một vết thương không bao giờ có thể xóa nhòa..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net