Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến 8 giờ tối, P’Nammon mới gọi điện lại. Lúc đó, Singto đang ở trong bếp pha mì làm bữa tối, anh lao ra phòng khách nhấc máy ngay khi hồi chuông thứ hai vừa dứt.

P’Nammon có vẻ cũng đã có một ngày làm việc vất vả, giọng anh qua điện thoại khàn khàn:

- Mẹ anh nói thằng bé vừa về đến nhà xong. Đi taxi, còn mang theo túi hành lý nhỏ, chắc sẽ ở lại nhà lâu – anh hắng giọng một cái để cổ họng dễ chịu hơn rồi mới nói tiếp - Dù sao cũng về đến nhà rồi, cậu đừng lo lắng quá. Có chuyện gì để đến mai hẵng liên lạc, để nó bình tĩnh một đêm.

Singto thở ra nhẹ nhõm, gật đầu:

- Em biết rồi, Pi. Cảm ơn anh.

- Anh em mình còn khách sáo thế à ? – Nammon bật cười.

Rồi như nhận ra chút nặng nề trong giọng nói của cậu đàn em, Nammon thở dài an ủi:

- Chú cũng đừng nghĩ nhiều quá. Trước đây khi anh come out với gia đình cũng hay suy nghĩ lung tung rồi bồn chồn, lo lắng vớ vẩn lắm, còn cãi nhau với Mike mấy lần đấy. Người trong cuộc sẽ dễ bị áp lực làm cho rối trí. Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết thôi mà.

Singto cảm kích sự quan tâm chân thành từ người đàn anh nhưng trong lòng nặng trĩu những tâm sự khiến anh không còn hơi sức đâu mà viện ra một vài lời khách sáo để P’Nammon yên lòng nữa. Mà dù sao, với quan hệ thân thiết giữa hai người, chuyện này có lẽ cũng chẳng cần thiết.

Nammon cũng hiểu rằng cậu em này của anh chẳng thể vì vài lời khuyên răn vô vị mà đơn giản yên lòng buông mọi chuyện xuống được nên cũng không cố khuyên thêm khi thấy Singto trầm mặc. Anh nửa đùa nửa thật than thở làm dịu bầu không khí:

- Mẹ anh còn mắng anh là có phải anh dạy hư thằng nhóc Krist không. Chú mày nói xem, liên quan gì đến anh chứ ?

Singto cười khẽ:

- Xin lỗi Pi, tự nhiên lôi anh vào chuyện riêng của bọn em. Anh cho em gửi lời cảm ơn bác gái nữa nhé.

- Được rồi, có gì mà cảm ơn mãi thế. Nghỉ ngơi sớm đi.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cọt kẹt như thể Nammon đứng lên từ ghế ngồi, có lẽ anh làm xong nhiệm vụ đưa tin nên chuẩn bị tan ca về nhà.

Singto cũng không muốn làm phiền anh hơi nữa, chủ động nói lời tạm biệt, không quên hẹn khi nào có thời gian rảnh sẽ mời hai người nhà họ một bữa để cảm ơn. Nammon bảo anh cứ giải quyết xong chuyện với Krist trước đi, hẹn gặp thì lúc nào cũng được rồi nhanh chóng cúp máy.

Singto đặt chiếc điện thoại đã trở lại trạng thái tối thui xuống bàn trà, dựa đầu vào lưng ghế sopha thở dài. Biết Krist đã về đến nhà an toàn, anh cảm thấy an tâm hơn một chút nhưng tình cảnh khó xử giữa hai người thì vẫn chẳng có bước tiến triển nào cả.

Chiếc điện thoại vừa được đặt xuống lại bất chợi rung lên, màn hình sáng đèn báo có tin nhắn tới. Singto mở hộp thư, đọc đoạn tin nhắn ngắn ngủi từ cậu người yêu đã biến mất gần một ngày:

“Em về đến nhà rồi Pi. Lúc trước muốn tìm chỗ yên tĩnh nghĩ xem nên làm gì khi về nhà nên em đã tắt máy. Anh đừng lo lắng nữa nhé.”

Lại là khuyên anh đừng lo lắng… cậu nghĩ anh có thể đừng lo lắng thế nào đây ?

Singto ngay lập tức soạn tin nhắn trả lời nhưng những dòng chữ cứ được đánh ra rồi lại bị bực bội xóa đi. Cuối cùng, anh quyết định chỉ nhắn lại một dòng:

“Em nghỉ đi. Mai rồi mình nói chuyện.”

Lần này, tin nhắn trả lời đến rất nhanh:

“Được rồi… Pi, chờ em nhé.”

Nhìn chằm chằm vào cái dòng chữ “chờ em nhé” nhỏ xíu trên màn hình, Singto cảm giác trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, vừa đau đớn, vừa cồn cào nỗi nhớ. Anh luôn sẵn lòng chờ nhưng điều anh muốn không chỉ là chờ đợi.

Singto xoa xoa cặp mắt nhức mỏi, vào bếp lấy cốc mì đã bắt đầu trương lên ăn vội cho qua bữa. Anh tắm rửa rồi leo lên giường mà chẳng thể nào ngủ nổi.

Mắt cứ nhìn đăm đăm lên trần nhà, Singto nhớ lại từng việc đã xảy ra trong gần năm qua giữa anh và Krist: khi theo đuổi, lúc hẹn hò, những lần giận dỗi, những kỷ niệm ngọt ngào… Anh chợt nhận ra, khi ở bên cậu, thời gian trôi nhanh vô cùng. Hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện đến thế mà nhìn lại cứ ngỡ như mới chỉ hôm qua.

Anh cố đặt mình trong vị trí của Krist, dùng những hiểu biết và cảm nhận của anh về cậu để nghĩ xem nếu anh là Krist, anh sẽ làm gì trong tình huống này ? Tại sao cậu cứ bướng bỉnh muốn một mình đối mặt với tất cả ?

Krist luôn là một cậu nhóc sôi nổi, có vẻ bất cần nhưng điều đó không có nghĩa cậu là người vô tâm. Kể cả khi mới biết về tình cảm của anh, dù trong thế bị động, cậu cũng luôn cố gắng khiến anh không phải khó xử. Sau này khi đã ở bên nhau, Krist đôi lúc sẽ ỷ lại vào anh, thường làm nũng như trẻ con nhưng chưa bao giờ cậu đưa ra một yêu cầu nào vô lý. Cậu nhóc ấy thực ra rất nhạy cảm với cảm xúc của những người xung quanh.

Singto nhớ đến cái lần Krist giấu anh việc ở trong team cùng P’Marc, nhớ đến khi họ hiểu lầm rồi gỡ bỏ khúc mắc bên bờ sông Chao Phraya… dường như lần nào Krist cũng chọn cách âm thầm tự mình giải quyết vấn đề giữa họ. Chỉ cần cậu cảm thấy chính mình có thể giải quyết thì sẽ không “làm phiền” đến anh.

Singto không biết đây chỉ là thói quen hay cậu người yêu anh có chủ nghĩa nam nhi quá lớn nữa. Dù sao, anh cũng quyết tâm, từ nay phải sửa hẳn cái thói xấu này của cậu. Yêu đương không phải chuyện của một người, anh cũng không phải là đối tượng cần được bao bọc và bảo vệ…

Sáng hôm sau, Singto tỉnh dậy trong trạng thái tinh thần nhẹ nhõm hơn hẳn, dù rằng đêm qua anh chỉ ngủ được có 4, 5 tiếng. Trong khi chuẩn bị đồ đến văn phòng, anh gửi cho Krist một tin nhắn.

Đến trưa, tin nhắn trả lời được gửi lại kèm một emo liếc xéo:

“Anh mơ đến em làm cái gì thế ? Pi, em sẽ đòi tiền bản quyền hình ảnh đấy.”

Singto bật cười, anh vẫn thích phiên bản Krist vui vẻ này hơn.

Hai người cứ như vậy, chẳng cần ai phải giải thích điều gì, từ từ trở lại trạng thái ngọt ngào, sến sẩm của một cặp mới yêu.

Singto không hỏi Krist về việc come out với gia đình thế nào, cũng không hỏi ba mẹ ra sao, em gái cậu có nói gì không,… anh chỉ hỏi Krist hôm nay ăn gì, làm gì cho hết một ngày, món ăn mẹ nấu có ngon không… Có khi cậu sẽ trả lời lại rất nhanh, có khi thì chẳng hiểu quăng điện thoại đi đâu đến nửa ngày mới hồi đáp. Qua giọng điệu và cách cậu kể chuyện, Singto sẽ đoán xem tâm trạng cậu hôm nay thế nào, đã nói chuyện gì với ba mẹ hay chưa. Suốt từ thứ ba đến thứ năm, những cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn luôn duy trì trong không khí nhẹ nhàng của những lời bông đùa, tám nhảm. Singto đã bắt đầu nghĩ có lẽ sau khi bình tĩnh lại, Krist đã bỏ đi ý định công khai sớm với gia đình.

Nhưng vào trưa thứ năm, tin nhắn của anh đến cậu lại một lần nữa rơi vào tình cảnh không được hồi âm.

Khi ở văn phòng, Singto chỉ nghĩ rằng Krist lại quên điện thoại trong một xó nào đó không kịp hồi âm nên không đợi nữa mà tập trung vào công việc còn dang dở. Nhưng cho đến khi đã về tới nhà, lên giường ngủ vẫn không thấy Krist nhắn lại, anh bắt đầu có dự cảm bất an.

Tuy đã mười hai giờ đêm, Singto vẫn nhấn vào dãy số quen thuộc gọi đi. Chuông reo rất lâu nhưng không có ai nhấc máy. Anh bật dậy khỏi giường, vặn đèn ngủ lên nhìn chằm chằm vào chiếc smartphone mỏng dính trên tay.

Anh hít sâu một hơi, gọi lại lần nữa.

Vẫn không ai nhấc máy.

Giờ này thì không thể nhờ P’Nammon kiểm tra xem Krist có việc gì không được, nếu chẳng qua là cậu để quên điện thoại đâu đó thì đúng là làm trò cười cho người ta. Nhưng Singto không thể ngăn nổi cảm giác bồn chồn trong lòng. Anh đứng dậy đi quanh phòng, cứ cách 15 phút lại gọi lại một lần. Đến 2 giờ sáng, đến lượt điện thoại của chính anh đổ chuông. Singto ngay lập tức bắt máy, chiếc điện thoại bị nắm chặt trong tay thậm chí đã hơi nóng lên.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó vang lên tiếng nghẹn ngào nho nhỏ:

- Pi…

Singto nghe tim mình cũng khẽ nhói lên…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net