Đường nắng (5) 🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì chẳng biết phải chuyển động thế nào nên Build cứ chần chừ mút kiểu này một chút, thả kiểu kia một tẹo.

Cũng do vậy mà lưỡi mềm cùng răng lướt qua cọ lại trên phân thân nóng rẫy, kích tình đến tê cả người. Thề với trời rằng sóng tình dấy lên từng đợt, từ dưới chân lên trên gáy. Từ gáy bứt rứt tới từng chân tóc một.

Là làm cho người kia, chính mình tự kích động không thôi, bé nấm nhỏ vừa ỉu xìu giờ lại dần dần đứng thẳng, lọt thỏm giữa hai bên đùi. Cọ cọ phát đau rỉ nước.

"Hừ-ưm...ưm..." Chàng xứ lạ vừa ngây ngô động miệng vừa theo dục vọng mà cọ chính mình lên cái gối nhung sofa. Môi xinh căng sưng đỏ thỉnh thoảng phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.

Bible nhắm mắt ngẩng đầu, trầm mình trong giấc mộng tưởng, một đám mây lớn bồng bềnh đang bao lấy cả thân thể.

Mềm mại mà ẩm ướt.

Một tay xoa niết cổ thon dài, một tay bấu lấy sofa, để sofa nuốt lấy từng đốt ngón tay của mình. Anh có thể tưởng tượng ra vật ẩm áp non mềm kia như một đợt mưa rào. Xối mưa qua từng ngõ nhỏ.

Miệng nhỏ cố nuốt hết chiều dài nhưng chẳng thể, đành nắm lấy gốc phân thân, di lưỡi theo vân da, trêu đùa hai túi lớn ở dưới. Bible mơ hồ sung sướng nắm tóc mầm mềm thơm, siết lấy. Bị đau nhưng bé con lại đột nhiên phấn khích, môi hút chặt, phía dưới cọ nhanh hơn. Mông vểnh lên và thắt lưng chợt run rẩy.

Ha...

Miền trắng xoá đột nhiên phát sáng, bên dưới phóng thích.

Bible giật mình hoảng hốt khi nãy lỡ thúc vào miệng nhỏ, lật đật kéo mặt cậu lại. Sau đó chết đứng.

Môi hồng sưng lên, từ chóp mũi đến khoé môi lấp lánh dịch nhầy. Hàng mi ướt sũng lay động dễ khiến người muốn bắt nạt. Lưỡi đỏ e ấp lộ ra khi hai cánh môi hé mở, cuốn lấy sợi tơ rồi nuốt xuống.

ĐOÀNG!!!!

Trung khu thần kinh vang lên tiếng báo động trước khi hấp hối rồi lập tức lâm vào tình trạng chết máy. Bé con không biết nghĩ gì khi làm thế bỗng sụt sịt nức nở.

Chưa kịp giải quyết xong mới hỗn độn trong đầu, anh lo lắng bế Build từ dưới đất lên trên đùi mình. Mặc kệ phân thân như có như không đặt vào vị trí nào đó mà xoa xoa má người kia dỗ dành. "Sao vậy em? Sao lại khóc rồi, anh xin lỗi."

Sau đó, là sau đó, bé mặt trời nhỏ chẳng biết vì sao giấu mặt vào ngực Bible bắt đầu tủi thân rấm rứt. Vành tai đỏ ửng.

Phía dưới Build ướt một mảng. Hoá ra, vì chưa làm đến bước cuối mà bị liếm bắn rồi tự mình rục rịch bắn nên khổ sợ ngại ngùng.

Dù gì người ta cũng có chí làm anh hùng nhỏ!!!

Thế là trai làng dở khóc dở cười phải bắt người trong lòng ra, dỗ ngọt hôn hôn vài cái. Rồi, thừa dịp cậu chưa để ý thúc nhẹ phân thân, nó sượt qua huyệt động đang nhạy cảm đằng sau làm Build gập lưng thảng thốt.

Đôi vai mềm mại run rẩy, hai tay bấu chặt vai anh khi ngón tay dài có vài vết chai lần sâu vào phía sau. Cậu ngồi trên đùi Bible, đầu tựa đầu nhỏ nhẹ thút thít.

Bên ngoài là vẫn nghe thấy tiếng reo hò từ xa, trong nhà là một mảnh xuân hoa phong nguyệt. Hồng rực và cháy bỏng.

Khi chiều dài của anh chen vào giữa những vách tràng siết chặt, Bible thở hắt một hơi. Tay vững chắc ôm chặt eo cậu nhấp từng đợt công kích nhỏ lẻ. Chín nông một sâu.

"Bible... Bib-Bible...huhu...anh ơi." Build chợt hoảng sợ gọi tên anh giữa nhịp nghỉ của cuộc chiến rong ruổi dục vọng. Chàng xứ lạ cần điều gì đó. Rất cần.

Như là một cái gọi tên.

Như là cảm giác chân thực hơn nữa vì đầu óc dần trở nên mơ hồ.

Như là... một lời khẳng định của khẳng định. Rằng anh yêu em và em cũng yêu anh. Rằng ngày mai, chân trời góc bể vẫn yêu nhau.

Nắng là nắng trên đồng hoa. Nắng của em và anh là nắng trong lòng.

Bible thủ thỉ vào tai Build, sè sẽ nhưng vững chãi, thoảng thốt nhưng trường tồn.

"Build của anh, anh đây rồi."

"Hức...ưm...chậm, chậm đã...nhanh quá..." Build dập dìu theo nhịp nhấp đẩy, cơ thể cậu nảy lên rồi nhún xuống. Tiếng mông thịt đập lên đùi vang lên 'bạch bạch'. Chút dịch nhầy từ hậu huyệt bị đánh sủi bọt rồi chảy xuống, vương vãi khắp nơi.

Hương hoa từ đồng hoa đầu làng theo gió bay vào qua khe cửa nhỏ. Cậu nghe cả tiếng Harmonica trong ráng chiều cam đỏ. Nghe tiếng yêu thương từ bên tai vọng lại, vang khắp cả không gian. Không gian, chưa chắc là ngôi nhà, có lẽ, chỉ là căn phòng kí ức được sắp xếp gọn gàng từ rất lâu về trước chờ ai đó tiến vào. Lấp đầy nó bằng tình yêu và sự chân thành.

"Anh yêu em...yêu em."

Tiếng yêu bộc bạch lẫn trong tiếng nức nở. Một lần rồi lặp lại một lần.

"Anh yêu Build, nhiều lắm."

"Yêu em."

.

"Em yêu anh." Build nắm lấy ngón tay của Bible, vần vò nó giữa hai lòng bàn tay mình.

Anh bật cười, mắt phượng cong lên thoả mãn. Trai làng hôn nhẹ lên vai trần, cọ chóp mũi lên đó chốc lát để hít đầy một buồng phổi hương riêng Build rồi mới đáp: "Ừ, anh biết rồi, anh cũng yêu Build..."

Nhận lại tiếng yêu là vành tai và bầu má chàng xứ lạ dần nhuộm màu bình minh. Tiếng khúc khích nhảy loạn xạ rồi chui tọt vào tai Bible.

Sau đó, không gian bỗng chốc yên lặng. Tiếng hít thở đều đều, cả hai cảm nhận những rung động của bản thân và sự tồn tại của người kia qua đôi ba cái vuốt ve sè sẽ.

"Vậy em sẽ quay về sao?" Bible chợt hỏi.

Build tựa như không nghe thấy gì, hoặc, cậu còn nỗi niềm nào chưa suy nghĩ kĩ.

"... Phải về chứ." Tiếng chàng xứ lạ nhỏ thôi, tan vào không khí tưởng như chưa từng xuất hiện. Vì là chàng xứ lạ nên phải quay về chốn ban đầu. Nơi có ba mẹ cùng mái nhà ấp ủ bao suy tưởng từ thuở bé thơ.

Tĩnh lặng rồi tĩnh lặng, Build phản phất chút não lòng và cả thất vọng của người bên cạnh. Anh hỏi:

"...Em sẽ quay lại đây sao?" Quay lại bên anh sao?

"..."

"Bible nghe em nói nhé, anh có tin vào định mệnh không?"

Một câu hỏi đột ngột được thốt ra, nhưng thôi, vì cậu hỏi thì anh sẽ luôn tìm cách trả lời . "Tin, hoặc không."

Build bật cười. "Em tin chắc rằng, ngày kia, khi trời nắng lên, ta vẫn sẽ ngồi với nhau trên đồi hoa, anh vẫn sẽ chở em trên chiếc xe máy như lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ. Đường vẫn sẽ đầy hoa cúc."

Cậu miêu tả đường nét của Bible trên đầu ngón tay, đưa qua gò má rồi quén gọn tóc sang bên tai: "...Vì nếu không phải định mệnh thì trong hàng chục chuyến tàu dài ngắn em đã không bước lên chuyến tàu này để tìm được anh. Vậy anh tin có ngày nắng lên không?"

"Anh yêu em." Anh... tin chứ?

Vì em thì ngọt mà đời anh tựa như đường caramel đun kĩ, cũng ngọt đấy mà cũng đắng đấy....

.

.

.

Ngày chờ tháng nhớ năm thương.

Tiếng Harmonica lại vang lên trên đồng, chiếc xe bán tải cũ hơn trước một chút. Nhưng giờ không thường chở nông phẩm lên trấn nữa. Bible bảo anh kiếm đủ tiền cưới vợ rồi nên dừng thôi.

Cất gọn chiếc kèn được tặng vào túi áo trong, kề ngực, trai làng ngẩn ngơ nhìn chân trời lại sắp ăn quả cầu lửa. Ráng chiều rực một góc làng Ohai.

Hạ tàn thay nắng, Thu qua thay lá, Đông thay mầm mới và Xuân thay hoa.

Ohai mùa du lịch chưa kịp đến, khắp nẻo đường chỉ toàn cúc vàng, hoa nhỏ hoa to đung đưa trong gió nhuộm màu hoàng hôn. Ấy vậy mà, đã đón thêm khách xứ lạ.

Khách du lịch, là du lịch mà đem theo nhiều đồ lỉnh kỉnh. Giống như chuyển cả nhà đến đây sinh sống. Con đường mòn hai hàng gạch chấp vá chẳng đặng cho người kéo hành lý đi.

Khách xứ lạ dứt khoát quăng thẳng đồ xuống đất đi về phía đồng hoa. Hét lớn. "Này anh gì ơi, xe có chở khách vào làng không?!"

Nghe thấy tiếng gọi, Bible quay lại nhìn. Vừa nhìn đã cười thật tươi.

"Có! Đường dài thì phải tính phí. Có thể thương lượng giá cả, đi hay không?!"

Rồi, cả hai bật cười. Bible chạy qua khóm hoa, băng thẳng lên lối mòn, ôm siết người kia thật chặt. "Lấy cọc trước nhé?"

Build cong mắt xoa xoa lưng người thương. Chẳng biết nên vui hay nên buồn mà đưa mắt nhìn ráng chiều sau lưng.

"Em 'về' rồi đây." Là quay về chứ không phải quay lại. Cậu nói nhỏ.

"Đấy nhé, về đúng dịp, chỉ khác mỗi cái xe thôi nhé!"

Tiếng Bible có chút nghẹn ngào, hôn hôn lung tung trên vai cậu. "Khác nữa, ráng chiều ấy."

Lười so đo với người kia, Build gật đầu mấy cái. Tách Bible nắm tay anh đi lấy hành lí về nhà.

"Nay em đi có mệt không?"

"Không có. Tàu đi nhanh lắm."

"Hôm qua anh thay xích con xe đạp rồi sơn lại."

"Vẫn màu xanh chứ!?"

...

"Năm nay hội rượu hoa có gì mới không? Em muốn tự ủ rượu cho ..."

Bỏ lại hoa vàng sau lưng, bỏ lại hoàng hôn, bỏ lại hết khổ cực quá khứ. Tiếng nói qua nói lại cứ xa dần xa dần, bẫng một khoảng lặng quên...

.

.

********

26/3/2023

Hết đường nắng gòi, hehe, tui mê cái kết này ghê🤭.

Lại xem có gì hay hay nhẹ nhàng tềnh củm gòi viết tiếp nhó.

Lại thay cái bìa, thay hoài chắc mn ko nhận ra fic mất 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net