37 - Trận chiến cuối cùng - sa lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước 1 ngày diễn ra kế hoạch vận chuyển vũ khí ra bến cảng, cục cảnh sát Nhật Bản, Ý, FBI và cả CIA đã ráo riết chuẩn bị lực lượng để sẵn sàng đối phó. Tuy nói rằng chỉ có Gin và Vermouth, nhưng sẽ còn rất nhiều lính hạ cấp phục vụ cho bọn họ, hơn nữa, vẫn còn một người, Haru đoán rằng ông ta sẽ xuất hiện. Đó chính là Rum, No.2 của tổ chức.

Haru đã nghĩ về chuyện này rất lâu, việc vận chuyển số vũ khí lớn như vậy, nếu chỉ giao cho 4 người bọn họ là Gin, Vermouth, Kir và Marsala vận chuyển thì đúng là quá sơ sài. Phải có người vai vế và vị thế lớn hơn quản chế và kiểm soát. Vậy nên, Haru đã nghĩ ngay đến Rum, người ngang hàng vị thế với Syrad. Nếu như Syrad được phụ trách giữ 2/4 số vũ khí thì 2/4 còn lại chính là do Rum quản. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là phỏng đoán của cô, có thể ông ta sẽ không ra mặt.

Khi chỉ còn một ngày nữa là sẽ thực thi kế hoạch, Haru cảm thấy trong lòng vừa nôn nóng vừa bất an, có lẽ phần nào cũng là do tờ kết quả xét nghiệm của hai hôm trước đó. Sau ngày hôm ấy, mỗi ngày cô nàng đều xem đi xem lại tờ kết quả, bản thân cô nàng đến giờ phút hiện tại vẫn chưa thể tin được những dòng chữ được in rất đậm nét và rõ ràng trong đó. Cảm giác nó giống như một huyễn tưởng, trong lòng vẫn giữ trạng thái mênh mông khó tả. Nhưng khi nhìn nhận lại và trấn an bản thân, cuối cùng cô nàng cũng phải chấp nhận, mọi chuyện đều đang xảy ra một cách chân thật.

"Cô đã mang thai gần một tháng. Thai vẫn đang rất khoẻ, nhưng cô vẫn nên lưu ý về sức khoẻ và chú ý hành động, thành tử cung của cô rất mỏng, nếu không cẩn trọng sẽ không giữ được đứa bé"

Nhớ lại lời bác sĩ nói khi đó, tay cô bất giác bấu vào đùi, biểu hiện cho một tâm tư quá đỗi căng thẳng. Cô cảm thấy vui chứ, và rất bất ngờ, vì cô đã tưởng rằng chuyện thiêng liêng như thế sẽ thật khó đến với bản thân. Nhưng giờ đây, mọi thứ xảy đến, cô cảm thấy rối bời đến tuyệt vọng, bảo cảnh sát chìm như cô cẩn trọng trong hành động, vốn dĩ không thể. Vậy nên, món quà nhỏ này đến, cô nàng không thể vui mừng trọn vẹn, cũng chẳng thể sẻ chia cho anh biết, sợ anh sẽ lo lắng và ngăn cản cô tiếp tục làm nhiệm vụ. Mặt khác, Haru cũng đã chuẩn bị sẵn tâm thế, bản thân có thể mất đi đứa bé này, một cách đau đớn và bất lực.

Cô rất muốn gọi cho anh để anh biết, thế giới này sẽ có thêm một người yêu thương anh như cách mà cô yêu anh. Nhưng cô chẳng đủ dũng khí để nói ra điều đó. Cô nghĩ, có lẽ cứ lặng im và che giấu điều này sẽ tốt cho anh hơn, chỉ cần anh không biết, nếu chẳng may không thể giữ được đứa bé, anh sẽ không đau đớn. Nếu kế hoạch ngày mai thành công, cô nhất định sẽ nhào đến ôm lấy anh, và hét vào mặt anh rằng "Furuya, em trở về rồi, không chỉ một mình, mà còn có cả con của chúng ta".

Nhưng trong những cuộc gọi điện ngắn mỗi tối, cô chỉ có thể nói với anh vài lời trong sự chần chừ tưởng chừng là kéo dài đến bất tận.

- Furuya, nếu... một ngày nào đó, em bất đắc dĩ phải lừa dối anh, anh có hận em không?

Đột nhiên cô nàng hỏi anh như vậy, trong đầu anh hiện lên vô số băn khoăn khó hiểu. Đáp lại, anh vẫn rất ân cần:

- Anh sẽ không trách em, Haru, dù em có quyết định như thế nào đi nữa, anh nghĩ em có lý do của riêng mình.

Câu trả lời của anh khiến cho Haru lúc này cảm thấy rất được an ủi, nó tựa như ánh nắng mặt trời đang cố gắng sưởi ấm đi sự hiu quạnh trong lòng cô, xua đi những mặc cảm tội lỗi vì đã không nói cho anh biết sự thật. Nhưng đáp lại anh, cô chầm chậm cất tiếng, giọng cô nàng không thể mềm yếu hơn nữa:

- Em xin lỗi, Furuya. Nếu có bất kỳ chuyện gì, hãy tha thứ cho em.

Cô càng nói, anh càng cảm thấy khó hiểu, bắt đầu đã có sự bất an nhen nhóm. Anh nói:

- Chỉ cần xong ngày mai là được, ngày mai kế hoạch sẽ diễn ra thuận lợi, tin anh, em cũng phải tin ở em. Đừng lo lắng nữa, ngủ thôi, giữ sức khoẻ cho tốt.

Những xúc cảm mãnh liệt nhất trong cô nàng đột ngột kéo đến và muốn nhảy bổ ra ngoài, bằng mọi nỗ lực, cô cố nén chúng lại, cất thật kỹ chúng vào trong chiếc gương trong lòng mình. Giọng cô nàng có lẽ như sắp khóc đến nơi, nhưng cô vẫn cố điều chỉnh giọng điệu mình sao cho bình thường nhất có thể. Hít một hơi sâu, cô đáp:

- Hẹn mai gặp lại, Furuya.

Đến thời điểm hiện tại, khi cuộc chiến còn chưa diễn ra, Haru vẫn đang rất ý thức về việc giữ gìn và bảo vệ đứa bé của cô và anh. Tận sâu trong lòng của cô là một nỗi khát khao mãnh liệt muốn cho anh một gia đình trọn vẹn, vậy nên, đến giờ phút này, cô vẫn đang chăm sóc bản thân rất tốt, cũng là đang cố gắng giữ lấy sinh mệnh nhỏ bé đang hình thành trong thân thể mình.

Sáng hôm sau, Haru và Kir đã đến bến cảng để chuẩn bị cho việc vận chuyển vũ khí. Bầu trời ngày hôm nay trong veo, chẳng gợn chút mây trắng nào, còn biển phía trước mắt cũng yên ả đến lạ. Haru đã đứng nhìn ngắm nó được một lúc, ánh mắt cô vốn dĩ đã trông rất thâm trầm thì nay trông lại càng da diết. Suýt chút nữa Haru đã quên mất, trước mọi bão tố, khung cảnh lúc nào cũng sẽ bình yên như thế.

Đã vào hè, thời tiết cũng rất hanh khô, nhưng sáng sớm hôm nay tiết trời lại có vẻ lạnh. Haru thổi hà hơi vào tay mình để tạo ra chút hơi ấm, trong lòng lại không ngừng nhớ về những kỉ niệm cũ, khi mà cô và anh còn bên nhau, đầu ấp tay gối, thật sự không còn gì ấm áp hơn nữa, anh cho cô mọi cảm xúc tích cực nhất trong cuộc đời này. Lúc này, cô ước gì, mình được nắm tay anh, để bớt đi chút ít sự lạnh lẽo. Và có lẽ, hơn cả cô, đứa bé cũng cần như thế.

Kir để ý thấy cô trông thật khác lạ, liền hỏi:

- Cô lo lắng sao?

Haru khẽ cười, quay mặt lại nhìn Kir, ánh mắt Haru có vài phần bất an và yếu đuối thoáng ẩn hiện.

- Đúng là có chút lo. Nhưng... không phải là tôi lo mình.

Kir nhìn cô thắc mắc:

- Vậy cô lo cho Bourbon sao?

Sở dĩ Kir hỏi như vậy là vì cô đã từng nghe Haru nói qua về mối quan hệ của hai người họ. Sau khi Kir nghe xong, liền cảm thấy chuyện tình của hai người thật phi thường, lòng vừa ngưỡng mộ cũng vừa lo lắng cho cả hai, vì ai cũng đều là người mạo hiểm.

Đáp lại Kir, Haru lại lắc đầu.

- Anh ấy đến đây cùng đồng đội, nên có lẽ... tôi cũng an tâm hơn rất nhiều, không phải lo lắng làm gì nữa.

Haru nói đến đây, Kir bắt đầu khó hiểu.

- Vậy còn ai khác để cô phải lo lắng sao, Marsala?

Câu hỏi này nhanh chóng đã chạm đến tâm tư của Haru, nhưng đáp lại Kir, trên nét mặt Haru hiện lên khí khái tự hào, niềm vui và cả những lo toan vô hình ẩn sau đó. Haru đặt tay lên bụng mình, khẽ cười, nói:

- Là con của anh ấy. Tôi lo mình sẽ đánh mất đứa bé.

Kir bất ngờ, nhất thời trở nên cứng đờ và không thể nói lời nào. Kir không ngờ rằng, mối quan hệ của hai người họ đã tiến triển đến bước này, mặt khác, cô ta cũng cảm thấy lo lắng thay cho Haru. Tình thế hiện tại của Haru, chính là tiến lên sẽ nguy hiểm cho cả cô và đứa bé, còn lùi lại thì chẳng thể.

- Cô quá liều lĩnh rồi, Marsala. Anh ta có biết đến sự tồn tại của đứa bé không?

Haru lắc đầu, tay cô nàng chấp ra sau, sau đó thì quay lưng lại phía Kir, một lần nữa hướng mắt xa xăm nhìn ra biển lớn, trong lòng chợt thấy trống rỗng. Biển rộng, lòng người cũng mênh mông.

- Cô là người đầu tiên biết chuyện này, Kir. Anh ấy vẫn chưa biết. Đến khi mọi chuyện suông sẻ, tôi sẽ cho anh ấy biết.

Khi bình tâm lại nghĩ ngợi, chính Haru cũng chẳng hiểu tại sao cô lại nói cho Kir biết sự thật này. Có lẽ, việc tồn tại thêm một sinh linh trong cơ thể khiến cho cô nàng trở nên nhạy cảm, cũng cảm thấy cô đơn hơn trước vì chẳng thể chia sẻ cùng ai. Thật may mắn vì lúc này, khi có Kir bên cạnh, cũng là phụ nữ, Haru đã không ngần ngại mà giãi bày hết tâm tư của mình.

Chợt, Haru và Kir nghe thấy tiếng đế giày kệch cỡm ngày một càng tiến đến gần. Cả hai cùng quay người lại nhìn, phát hiện ra Gin và Vermouth đang bước đến, phong thái của họ vẫn vậy, một gã tóc bạc mặt lạnh như thần chết và một người phụ nữ khí chất bất phàm, như vừa bước chân ra khỏi địa ngục, vẫn còn nhuốm đầy tội lỗi và chết chóc dù có đội bao nhiêu lớp nguỵ trang cũng chẳng thể xoá nhoà. Cũng chẳng biết là do tiết trời se se lạnh hay do hai người họ mà Haru cảm thấy một cơn buốt lạnh chạy dọc khắp cột sống lưng, lạnh toát cả gáy cổ.

Các lực lượng an ninh vốn dĩ đã có mặt tại nơi này từ tối hôm trước đó để chuẩn bị, họ trốn trong những thùng container rộng lớn đặt xung quanh bến cảng, lính bắn tỉa và camera cũng khéo léo lắp đặt khắp nơi. Vậy nên, chỉ cần ngồi yên vị trong một thùng container bất kỳ, Amuro đã có thể quan sát thấy toàn bộ bọn họ. Ngay khi Gin và Vermouth bước đến, anh đã có chút hồi hộp và xáo động, ánh mắt nhìn về màn hình cố gắng quan sát tất cả, nhưng dù cố dặn lòng là vậy, ánh nhìn của anh vẫn là hướng về Haru nhiều nhất, từng nhất cử nhất động. Vì khoảng cách quá xa, nên họ cũng chỉ có thể quan sát, không thể nghe rõ âm thanh được. Vậy nên, Amuro đã không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa Kir và cô, và cũng không biết được cuộc sống mang đến cho anh một sinh linh nhỏ bé. Trọng trách ghi âm lại cuộc trò chuyện, giờ đây thuộc về Haru, vậy nên đến khi Gin và Vermouth đi đến, cô mới bật ghi âm lên, giờ thì anh có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa họ.

Vermouth di chuyển đến đứng đối diện Haru, cô ta nhìn cô như một chiếc máy quét, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt chỉ toàn là sự lạnh lùng. Sau đó, cô ta khoanh tay trước ngực, ngữ khí lúc này có đôi ba phần châm biếm.

- Là Marsala đây sao, đúng là nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, xem ra cũng không tệ.

Haru điều chỉnh giọng nói và thái độ, một Haru Yoshida dịu dàng nhanh chóng biến mất dạng, chỉ còn lại Marsala có thanh giọng chua ngoa và cứng cỏi như đá.

- Cũng là lần đầu được gặp cô, hợp tác thuận lợi.

Haru chìa bàn tay ra trước mặt tỏ ra thiện chí muốn hợp tác, nhưng đáp lại, Vermouth chỉ cười khẩy, sau đó hươ tay đi.

- Không cần phải gườm gà thế đâu.

Haru thu tay về, cảm thấy có chút bất mãn, quả thật đúng như Kir nói, hai người họ không dễ hợp tác hay đối phó. Chợt, Gin cất giọng, thứ giọng trầm đặc và mang màu cũ rích như bước ra từ địa ngục của hắn ta khiến cho cô lập tức chú ý.

- Chẳng phải cô nói có Sherry, Bourbon và Rye sẽ đến đây sao? Chúng ở đâu? Ta cần phải cho mỗi kẻ bọn chúng ngậm một viên kẹo đồng.

Hắn cười, nụ cười đó không kéo dài nhưng âm vang của nó đủ khiến người khác lạnh gáy. Nuốt nước bọt, cô bình thản đáp lại hắn.

- Chốc nữa sẽ đến thôi. Bourbon là chuột của cảnh sát quốc gia Nhật Bản, Rye là chó săn của FBI, bọn họ đều sẽ tự mang xác của bản thân đến như tôi đã dẫn dụ. Còn Sherry, "kẻ phản bội đặc biệt" của anh, tôi cũng phải đối đãi với cô ta tốt một chút, đang ở trong thùng container đằng kia, có vẻ cô ta cũng đang rất nôn nóng muốn gặp anh.

Nghe đến Sherry, Gin trở nên mất bình tĩnh, hắn lập tức quay đầu nhìn chiếc container mà cô chỉ, hắn nuốt nước bọt, yết hầu hắn chạy dọc vài lần. Trong ánh mắt hắn hiện lên rõ ý muốn chạy ngay đến đó. Còn Vermouth, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng chỉ nhìn hắn, khi nghe đến Sherry liền lập tức tỏ thái độ khó chịu. Cô ta rút ra một điếu thuốc, châm ngòi bằng chiếc bật lửa nhỏ, chốc lát nhả ra làn khói mờ ảo cùng mùi thuốc bạc hà cay nồng. Haru vô tình hít phải, lặp tức ho khan, cảm giác bụng có chút quằn quại khó chịu, rất muốn nôn mửa ngay lập tức nhưng đành phải nén lại tất cả.

Từ màn hình, Amuro quan sát thấy cô có chút bất thường. Nhưng anh chỉ nghĩ đơn giản có lẽ sức khoẻ của cô bất ổn, nên chỉ nhen nhóm chút lo lắng thường tình. Anh đâu biết rằng, cô đang cố gắng rất nhiều như vậy để bảo vệ đứa con vẫn còn chưa thành hình của hai người họ.

- Chẳng phải đã đi khám sức khoẻ và vẫn ổn sao... sao giờ lại trông không ổn chút nào, có phải là mình đã nghĩ nhiều quá không?

Amuro thì thầm, nhưng tai của Kazami lại cực kì thính, anh ta nghe rõ từng lời một. Còn nhanh nhảu đáp lời anh:

- Không đâu sếp, tôi cũng thấy cô Yoshida có gì đó là lạ. Trông không được năng lượng như mọi khi mà tôi gặp.

Amuro thở dài, lòng anh chất đầy bất an. Chợt, anh cũng thấy container này thật bức bối, chỉ muốn đi khỏi đây lập tức. Nhưng anh biết điều đó là không thể, anh phải ngồi đây quan sát.

Về phía Gin, có lẽ hắn ta nôn nóng muốn gặp được Sherry quá thể, từ nảy đến giờ chân hắn không yên được, cứ liên tục gõ đế giày xuống nền bê tông, gây ra một âm thanh lạch cạch khó chịu. Cuối cùng thì hắn không bình tâm nổi nữa, đột ngột quay người bước về phía container đó. Haru muốn ngăn hắn lại, nhưng lại không theo kịp bước đi nhanh nhẹn đó. Đứng trước container, hắn đá toang cửa, nhưng khi thấy mọi thứ bên trong rồi, chỉ toàn là cảnh sát, mặt hắn lại trắng bệch, ánh mắt mở to nổi đầy gân máu quay sang nhìn Haru như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hắn lớn giọng, quát:

- Con khốn nạn! Mày cấu kết với bọn chúng lừa tao sao?!

--
P/s: demo trước 1/5 chap của Trận chiến cuối cùng :> Chúc mọi người vững tâm trên hành trình đọc những chap sắp tới.

Sau 5 chap của Trận chiến cuối cùng sẽ còn 1 - 2 chap nữa mới end truyện đấy nhá. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ mình. Đừng quên để lại bình luận của các bạn để cho mình biết bạn nghĩ gì về truyện và nhân vật nho ❤️

Thanks u guys.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net