2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bằng một cách thần kì nào đó mà 2 con người kia đi tham quan trường mà đến khi ánh chiều tà dần buông vẫn chưa quay lại

Cậu sợ rằng có chuyện xảy ra nên khi tiếng chuông vừa reo đã hớt hãi đi tìm Taehyung. Chạy quanh trường chẳng thấy đâu cho đến khi cậu lặng lẽ nhìn về phía cây cổ thụ phía sau trường có hai bóng người đừng tựa vào thân cây mà hôn nhau say đắm.Say đến nổi chẳng nhận ra tiếng chuông trường đã reo từ lúc nào và cũng chẳng nghe được âm thanh tan vỡ của trái tim và tâm can bị dày vò xé nát tan ra thành trăm mảnh của một kẻ si tình.

Cậu mím môi cố gắng nuốt nước mắt vội vàng xoay đi, đôi mắt thiên thần luôn nhìn cuộc sống bằng tất cả những niềm vui sự hạnh phúc đã được thay thế bằng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực chờ tuôn ra nhưng chủ nhân của nó không cho phép, đau khổ tự dằn vặt nhưng không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác. Jungkook à đến bao giờ cậu mới học cách yêu bản thân mình đây?


Taehyung và Seo Jin cứ như mảnh ghép hoàn hảo dành cho nửa kia dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng cả hai đã vờn nhau, một người thông minh như Seo Jin luôn biết cách buông thả biết cột chặt khiến cho Taehyung muốn chinh phục.Cả hai người đã đứng hôn nhau gần cả tiếng không hề có ý định kết thúc.Hai tay Seo Jin choàng qua cổ anh để thuận tiện cho nụ hôn sâu hơn, đôi mắt cô cứ nhắm nghiền lại để thưởng thức nụ hôn này.Còn anh thì tay như không vòng qua eo cô để cả cơ thể cô dính sát vào anh không khí xung quanh rất ám mụi.

Cậu thấy bản thân dư thừa nên đã lẳng lặng quay đi thì đã va vào Namjoon, cậu giật mình lùi về sau rồi cuối gầm mặt xuống vì không muốn Namjoon thấy.Nhưng Namjoon đã tinh mắt hai tay nâng mặt cậu lên và anh có chút bối rối khi thấy đôi mắt đẫm lệ của cậu

"Mày... sao lại ra nông nổi này?"

Không đợi Jungkook trả lời anh liền nhìn cảnh nóng sau lưng cậu rồi lén thở dài

" Đừng khờ dại nữa Jungkook, đừng mơ đến thằng tồi đó nữa,nó mãi không xứng với mày đâu" Nói rồi anh để cậu tựa lên vai mình mà khóc. Namjoon cứ đứng dỗ cậu mãi vai áo anh giờ đây đã có cả mảng nước mắt nhưng anh chẳng để tâm đâu.Cái anh quan tâm đó chính là thằng bạn tồi của anh vẫn đang ôm nhỏ ất ơ nào đó mà không hề biết người yêu cậu ta thực sự đã chịu bao nhiêu tổn thương dằn xé cả tâm can

Sau khi nổi uất ức vơi đi đôi chút thì cậu mới bắt đầu ngượng ngùng nhìn cả một mảng áo ướt của anh

"T...ta..tao xin lỗi nhưng mày hứa đừng nói chuyện này với ai đấy "    cậu ấp úng dặn dò Namjoon mặc dù cậu biết anh không phải là kiểu người vạ miệng đụng đâu nói đó.

"Mày còn phải dặn dò tao sao, thất vọng quá đấy Jungkookie"   Anh cười hiền tay thì xoa đầu cậu

"Ý tao không phải như th.."   Cậu vội giải thích

"Biết rồi trêu mày xíu thôi. Giờ thì về thôi tao đưa mày về"    Anh quay lưng về phía cậu rồi đi

"À mà này Jungkook, tao biết nói thì cũng thừa nhưng mày nên biết một khi mày lún sa lầy vào vết nhơ này thì nhất định sau này người đau khổ nhất chỉ có mày"

Cậu trầm ngâm một hồi lâu chẳng ai biết được nội tâm cậu đang gào thét cầu xin hãy buông tha nỗi đau không thể diễn tả thành lời này

" Tụi bây đứng đây làm gì vậy "    Cậu và Namjoon đang chuẩn bị quay lưng đi về thì nghe thấy giọng của anh từ xa đang đi đến. Và đương nhiên anh đang tay trong tay với Seo Jin

Cậu chỉ ném cho anh một cái liếc mặt vô cảm rồi cất bước đi

" Bé cưng ơi!anh về trước nhé , hẹn em vào ngày mai,yêu em " Anh vừa nói vừa xoa đầu cô

" Vâng nhưng...nga..ngày mai anh có thể đưa em đi học không "

" uhmm có lẽ không được đâu bé ạ vì anh phải đi với chí cốt của anh rồi.Nhưng anh sẽ mua đồ ăn sáng cho bé nhá " Anh không đợi câu trả lời của Seo Jin mà chạy nhanh về phía Jungkook và khoác vai cậu về trong ánh chiều tà

Suốt quãng đường về cậu không hé nữa lời khiến Taehyung tự hỏi liệu anh có làm gì khiến cho con thỏ của anh dỗi không

" Jungkookie ơi mày sao thế giận tao à? "  Anh quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt nuông chiều

"Không"        Cậu không nhìn anh mà chỉ trả lời trống không khiến anh khó hiểu

"Yahh sao mày cứ dỗi tao thế, tao có làm gì sai đâu"   Anh cao giọng lên như đang than trách mình bị oan ức

" Mà mày biết không tao và Seo Jin sẽ chính thức hẹn hò đó. Mày nói xem nhỏ đó nhìn đặc biệt đúng không? Tao cảm giác như nó với tao có sợi dây liên kết vậy cảm giác bồi hồi kinh khủng khi cùng nhỏ nói về tuổi thơ. Mặc dù nhỏ bảo là mới chuyển đến đây nhưng thật ra lúc bé nó đã từng ở đây rồi.Có khi nào nó chính là thanh mai trúc mã của tao không nhỉ?

 Chuyện tao kể mày đấy, hồi bé tao từng gặp một bạn rất xinh bạn ấy còn chơi cùng tao suốt cả mùa hè năm đấy nữa.Nếu thực sự là cô bé tao từng gặp thì tao cá với mày nay mai tao đem sính lễ cưới vợ liền " 

 Anh cứ nói mãi nhưng không hề để ý đến khuôn mặt trắng không còn một giọt máu của cậu

"Jungkook mày có nghe tao nói gì không vậy?Mày đau ở đâu à?" Anh kề sát khuôn mặt mình vào cậu để đo thân nhiệt

Thấy thế cậu liền tránh né rồi lấp liếm "Do hô...hôm nay tr...trời nóng thôi.Đừng kề sát vào mặt tao như thế"

"Ồ xin lỗi Jungkookie yêu dấu nhá,mày cũng ghét có mấy hành động thân thiết vượt qua giới hạn với người cùng giới đúng không?Đúng là chí cốt của Kim Taehyung, tao thấy kim tởm khi hai đứa con trai nắm tay nhau lắm" Từng chữ một mà anh thốt ra như ngàn nhát dao khứa vào tim cậu

" Kookoo nay mẹ tao bảo mày sang ăn cơm với nhà tao đó, tao chả biết ai mới là con ruột của Kim phu nhân nữa " Anh vừa đi vừa đá những hòn đá nhỏ ven đường

" ừm " cậu chỉ cuối gầm mặt xuống mà trả lời

"Mẹ tụi con mới về" Taehyung mở cửa lấy 2 đôi dép một cho mình một để trước chân cậu, trước khi để xuống anh còn dùng tay phủi đi lớp bụi mỏng

"Ôi Kookoo của bác đây rồi lâu qua cháu chả ghé qua gì cả!Nhớ Jungkookie của bác quá đi thôi" Bà Kim vội chạy từ bếp, hai tay áp vào má và xoa khiến hai cái bánh bao trắng tròn kia ửng đỏ

Kim Taehyung thấy vậy mới chạy đến gỡ tay của bà ra "Mẹ à! 2 cái bánh bao này là độc quyền của con mà!Mẹ không được giành đâu!"

" Ơ anh thì hay rồi cái gì mà độc quyền của mình anh! Không thân phận mà bày đặt giành độc quyền! Nằm mơ à thằng con ghẻ này " Bà Kim cũng chẳng chịu thua đứa con trai của mình

" Bác Kim nói đúng lắm ạ, ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì mà đòi sự độc quyền của trẫm thứ nô tì rẻ mạc " Cậu dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh, sau đó khoác tay bà Kim vào bếp. Bỏ lại Kim Tae-con ghẻ-hyung đứng chết trân

Suốt cả buổi ăn ông bà Kim liên tục gắp đồ ăn cho cậu, miệng thì luôn bảo dạo này gầy quá hay Taehyung có giành ăn với con không tại sao lại ốm nhứ thế.Cậu chỉ cười cười rồi đùa rằng cậu đang theo chế độ. Taehyung nghe vậy liền nhả vào nói

" Mày điên hay sao mà ăn theo chế độ.Tao cấm mày đấy, cái má bánh bao của tao mà mất tao ăn hết những thứ trên người mày để bù lại "     Mặt anh tỉnh như sáo chẳng cần biết xung quanh mọi người đang nhìn bằng anh mắt gấp đôi vitamin gấp đôi sự khinh bỉ

" Ma...mày no...nói khùng điên gì thế? Ai cho mày ăn hả thằng kia "   Cậu đỏ mặt ấp úng cãi lại

" Thì sao đồ của mày là đồ của tao "           Kim ngang ngược Taehyung

Bữa tối kết thúc thì cậu cũng về nhà mình, có lẽ đêm nay cậu đã vụt mất anh một lần nữa đây là lần thứ mấy cậu cũng chả nhớ đến vì cậu biết cậu có đau đến chết thì anh vẫn chẳng hay.Lặng lẽ gặm nhắm nổi buồn, làm sao quên người ơi tình em mới như hôm nào và vẫn mong anh quay đầu lại nhìn em để biết em đã khốn khổ đến nhường nào.Anh là tên khốn đấy anh biết không Taehyung.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net