| trả test - diamond team | lí thuyết - thực hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

i. lí thuyết

q: theo bạn, cần phải có những yếu tố gì để tạo nên một writer?

a:

theo tôi, thứ nhất là lòng tôn trọng độc giả và các tác giả. welp, có tài mà không có đức cũng chẳng ra thể thống gì mà. và tin tôi đi, nếu một tác giả không thể tôn trọng độc giả và các tác giả khác thì họ không xứng làm một tác giả đâu.

thứ hai là con mắt nghệ thuật nhìn nhận về những gì xung quanh mình. nếu chỉ nhìn thấy một màu xám xịt thì liệu đứa con tinh thần có thể hay nổi?

thứ ba là sự lắng nghe và nỗ lực, bởi sẽ không một độc giả nào thích một tác giả không biết ghi nhận lời góp ý và không nỗ lực cả.

thứ tư là kiến thức và kinh nghiệm. để viết nên một câu truyện, bạn phải có kiến thức về thể loại mình đang viết. và có kinh nghiệm thì càng tốt!

_________

q: bạn thường viết thể loại gì?

a: lãng mạn và tâm lí, nhưng phần lớn là ngược.

__________

q: bạn viết được bao lâu rồi?

a: có lẽ là tầm 2 năm, tính từ khi tôi bắt đầu nghiêm túc về việc viết.

__________

ii. thực hành

viết truyện ngắn (ít nhất 1000 từ) bất kỳ.

_______

title:

autunno, foglie d'acero, io e te
|
mùa thu, lá phong, tôi và em

genre:

lãng mạn

author:

aoi fuji - tử đằng lam | wisteria

characters:

city | veronica giuliette "verette" capulet

human | autunno giuseppe "auten" cappechi

warning:

- xin đừng mang truyện của tôi đi đâu.

- chỉ đăng độc quyền tại trang wattpad, acc @Aoi_Hayami_FH.

- lowercase

- mọi sự kiện trong đây đều không có thật, trừ tên thành phố.

___________

「 lang thang bên đường phố thành verona
chợt cảm thấy nhớ em đến lạ 」
_________

veronica rảo bước trên những cung đường nhuốm sắc chiều tà của thành verona yên bình. từng chiếc lá phong đỏ rơi rụng, bay theo làn gió chớm thu lành lạnh rồi từ từ hạ xuống mặt đất lạnh ngắt. những chiếc lá cứ xoay, xoay mãi theo điệu waltz mê hoặc của ánh hoàng hôn và những cơn gió nhẹ, tựa những vũ công xinh đẹp và kiêu sa nhất xứ ý này. thu rồi.

ngân nga một khúc ca mà đến bản thân cũng không thể nhớ rằng đã nghe ở đâu, veronica bé nhỏ chợt cảm thấy cô đơn giữa dòng người đang hối hả quay về bên gia đình ấm cúng sau những giờ làm việc mệt mỏi.

tiếng đàn piano quen thuộc vang lên, ôi những giai điệu giản đơn nhưng trầm lắng của ông bác già alessandro nhà bên thật khiến con người ta muốn ngồi xuống và nhớ lại về cái thưở còn thơ ngây khiên vũ cùng những chiếc lá phong đỏ, và veronica cũng không phải là ngoại lệ.

veronica nhớ. cô ấy nhớ lắm.

nhớ cái cảm giác âm thanh trầm ấm của người vang lên

nhớ cái cảm giác người ôm cô vào lòng

và cô cũng nhớ, nhớ lắm cái cảm giác đôi tay người lạnh dần và làn mi người dần khép lại khi mùa thu qua đi.

「 thu qua, đông tới
kí ức của những tháng năm tươi đẹp chợt ùa về . . . 」
_______________

"verette!"

em cất tiếng gọi phía bên kia đồi hướng dương, đôi bàn tay nhỏ bé đầy những vết thương chồng chéo lên nhau vẫy chào tôi.

em là autunno, là ánh nắng chớm thu của đời tôi.

em là autunno, là nô lệ nhưng không yếu hèn.

em là autunno, là người tôi yêu.

ôi, autunno giuseppe cappecchi

ôi, một con người nhỏ bé

ôi em yêu, em yêu hỡi

liệu em có biết tôi yêu em đến chừng nào?

ôi autunno, autunno bé nhỏ . . .

"chị xem em tìm được cái gì này!"

em chạy đến chỗ tôi, nụ cười tươi rói vẫn hiện trên môi. em chìa bàn nhỏ bé của mình ra và nắm lấy tay tôi, ấm áp đến lạ thường.

"em tìm được gì thế, auten bé nhỏ?"

tôi cười và hỏi autunno, dường như trong lòng bàn tay tôi và em có một thứ nào đó mềm mại, nhỏ nhắn và xinh đẹp.

phải chăng đó là một cánh bướm lộng lẫy hay hơi thở của một chú bồ câu nhỏ bé?

tôi đã nghĩ như thế cho đến khi em mở tay ra. nó không phải là cánh bướm lộng lẫy, không phải là hơi thở của một chú bồ câu nhỏ bé mà nó là một chiếc lá phong đỏ.

"mẹ em luôn nói rằng những chiếc lá phong này sẽ đem đến điều may mắn. vì thế, em tặng chị đấy!"

em cười ngây ngô, đôi bàn tay chi chít vết thương chợt run lên. mẹ em đã mất cách đây ba năm, khi quân phát xít ném những trái bom xuống mảnh đất thân thương của những người do thái.

"không sao"

tôi ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy từng hồi vì những kí ức đau thương kia vào lòng. em thật gầy guộc và nhỏ bé biết bao.

"em sẽ ổn thôi, vì chị sẽ ở bên em cho đến khi cái chết chia cắt chúng ta"


và em bật khóc. em gào, em thét, em đau khổ, trái tim em vỡ vụn. nhưng em sẽ ổn thôi, vì em có tôi. tôi sẽ bảo vệ em, mùa thu bé nhỏ của tôi.

「 ở bên em
yêu thương em
bảo vệ em
cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta」

________

"verette!"

em cất tiếng gọi tôi, tôi chợt nhận ra giọng em đã ấm áp hơn và chứa đựng sự hạnh phúc đến kì lạ. tôi cười và tiến đến chỗ em đang đứng cùng một bó cúc trắng mà em mua của bác giuliane cạnh nhà em. autunno bé nhỏ của tôi vẫn luôn như vậy dù đã mười ba mùa thu trôi qua. vẫn là mái tóc vàng mang mùi nắng ấm ấy, vẫn là đôi mắt xanh mang cả bầu trời sáng trong kia, và vẫn là nụ cười chào đón cùng vòng tay ấm áp khi gặp tôi. nhưng có một sự thay đổi, đó là em đã cao lớn hơn tôi rất nhiều.

em nhào đến ôm tôi, lần này người thọt lỏm trong vòng tay ấm áp không phải là em mà là tôi. ôi thời gian. nó trôi qua nhanh như khoảng khắc lá phong rơi thật khiến người ta không khỏi bàng hoàng mà nhìn lại những tháng năm đã qua đi.

"em về rồi"

mười ba năm. ngót nghét đã mười ba năm em xa tôi, xa mảnh đất ý thân thương này để đuổi theo ước mơ của bản thân. mười ba mùa thu, tôi nhớ em da diết. nhớ bóng hình bé nhỏ ngày ngày đứng bên đồi với những chiếc lá phong, nhớ cái ôm ấm áp, nhớ đôi mắt chứa đựng cả bầu trời, nhớ mái tóc màu nắng và nhớ đôi bàn tay bé nhỏ của em.

nhớ, nhớ lắm nhưng tôi không nói ra.

và rồi, em quay về bên tôi vào một ngày thu tháng 9 êm đềm.

「 chào mừng em quay về, auten bé nhỏ」
_____________

"verette . . ."

- auten bé nhỏ?

"đã đến lúc em phải đi rồi . . ."

- không!

"đừng khóc"

- em yêu hỡi, xin đừng rời xa tôi

"đừng khóc . . . rồi em sẽ về. vì em yêu chị . . ."

- auten?

em cười, đôi bàn tay của em nắm chặt lấy tay tôi, nhưng nó đã không còn cái ấm áp của mùa thu nữa rồi.

「 vào một ngày đông tháng 12, tôi mất em . . . 」
______________

em hỡi, đã một thế kỉ trôi qua rồi nhỉ?
liệu em đã có thể quay về bên tôi? 」
_________

"verette!"

~ 0 ~

tag: _Diamond_Team_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net