the most special muggle 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cô thức dậy khi nắng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu thẳng vào gương mặt đang say giấc. cả người nặng trĩu và cách hermione uể oải ngồi dậy khá khó nhọc. bàn tay đưa lên xoa xoa thái dương, cô cau mày cố nhớ những gì đã diễn ra vào đêm hôm qua

-đau đầu quá đi mất!!

cô than thở với bản thân, và dù có cố gắng cỡ nào thì cũng chẳng có miếng kí ức nào len lỏi trở về. lạy merlin, việc nhớ lại này thật vô ích nên cô nghĩ nên đi tắm thì có lẽ sẽ tốt hơn

-hỏi draco vậy, tên đần đấy sẽ biết
_________________________________________

bước ra với bộ đồ thoải mái, cô đi thẳng xuống bếp và bắt gặp ông bà granger đang tất bật nấu bữa sáng. mẹ cô thì đang nướng từng lát bánh mì, trong khi bố cô đang pha cà phê và rót sữa vào mỗi ly. cô tiến lại, đưa tay che đi tiếng ngáp ngắn rồi nhìn họ

-chào buổi sáng, cần con giúp gì không?

-chào buổi sáng con yêu, thật bất ngờ khi con vẫn dậy sớm như thói quen dù đêm qua đã say mèm

bà granger bật cười trêu chọc, kéo theo cả bố cô nhớ lại cười khúc khích. cô ước mình có thể chui ngay vào phòng, bộ dạng ngày hôm qua chắc chắn rất đáng xấu hổ. cô mở tủ tìm lấy cái ly thủy tinh yêu thích của mình, đặt lên bàn rồi nhìn ông

-cà phê hay sữa?

-sữa, chắc chắn rồi. hộp đấy hết sạch rồi nhỉ, để con tìm trong tủ lạnh xem sao

lại tiến về phía tủ lạnh, cô chồm người tới lấy ra hộp sữa tươi truyền sang cho ông rồi nhếch môi đắc ý

-cái tên kia vẫn ngủ à? đúng là thiếu gia từ trong máu rồi, về nhà bạn vẫn mang cái nết đó theo

-nói tôi đó hả?

draco bỗng dưng xuất hiện, đặt hai cái đĩa xuống bàn vừa lúc mẹ cô để mấy lát bánh mì nướng lên. cô tròn mắt, ngước đầu nhìn hắn khoanh tay chờ đợi mình đáp lại

-con yêu à, draco là người dậy sớm nhất đấy. nó dậy từ bốn giờ sáng và đã đánh thức trước khi mẹ suýt ngủ quên

-nếu nó không đánh thức mẹ con dậy thì tin bố đi hermy, con sẽ chẳng có miếng bánh mì nướng nào đâu

hắn nâng mày nhìn cô, đầy vẻ kiêu ngạo khi nghe những lời hàm ý khen ngợi từ phụ huynh. cô nhún vai, lách qua người hắn tiến vào bàn ăn. hai người vẫn ngồi đối nhau, và trao cho đối phương ánh mắt trìu mến

-draco, cháu muốn một chút cà phê chứ?

bố cô ngỏ lời, tỏ thiện chí khi đặt trước mặt hắn cái ly còn đang rỗng và nâng bình cà phê lên trước mặt. hắn nghĩ ngợi gì đó, rồi nở nụ cười đầy thân thiết đáp lại

-thôi ạ, cháu nghĩ sẽ tốt hơn nếu cháu uống sữa

cô nhăn mặt khinh bỉ, cô còn chưa bao giờ thấy hắn cười với cô dù chỉ một lần. cái thứ giả tạo đáng ghét, thế mà ngay sau đó mẹ cô lại hòa nhã lên tiếng rồi đi lại phía tủ lạnh

-tiếp tục bữa sáng đi cháu yêu, cô sẽ đi lấy sữa cho cháu

-vì merlin mẹ thôi đi!! mẹ đang cưng chiều cậu ta quá rồi, cả bố nữa

cô kích động lên tiếng, nhìn qua hắn đầy mệt mỏi. bà chỉ mỉm cười, rót vào ly hắn đầy sữa rồi trở lại bàn ăn nốt chiếc bánh mì phết mứt của mình. hắn nhìn cô, nhún vai rồi cũng bình thản ăn tiếp. cứ như chả ai đoái hoài tới cô vậy

-thôi nào, thế rồi lơ con cả à?

-hiếu khách là tốt granger ạ

hắn mỉm cười đáp lại khiến cô tức tối siết chặt con dao trong tay. khi mọi người đã ăn sáng xong, cô dè chừng khi bố mẹ mình đang dọn đống chén đĩa liền kéo hắn đi vào phòng khóa trái cửa lại. hắn thì tỏ ra chẳng ngạc nhiên mấy, tự nhiên ngồi lên giường chờ cô lên tiếng

-cậu chơi bùa lú với bố mẹ tôi à?

-đây là một hành vi tố cáo người vô tội đấy granger, tôi không làm trò đó

-vậy sao họ lại xem cậu như con đẻ vậy hả?

cô đi lại nắm cổ áo hắn, khiến hắn hơi ngả xuống giường vì người phía trước cứ tiến lại sát hơn. hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt nóng giận của cô lại chợt nghĩ về đêm qua (hắn sẽ giả vờ cho rằng nó là một hồi ức xấu nên đừng ai kể lể gì ra cả nhé)

-muốn hôn tôi à, công chúa gryffindor?

-có thể đấy hoàng tử slytherin ạ, nếu ngài không trả lời tôi

hắn cười khẩy, xoay người đẩy cô ngã xuống giường, bản thân ngồi yên bên mép. cô chồm dậy nheo mắt đầy khó hiểu, với lấy cái gối mềm của mình đập thẳng vào gương mặt đối diện kia. hắn nhắm mắt và đôi mày cau lại, khi mà cái gối vừa rơi xuống liền trừng mắt với cô. hermione cầm lấy cái gối khác đưa lên phòng thủ, đánh bộp bộp vào người hắn

-cô điên à? cẩn thận tôi xé hết bao gối đấy

-cậu muốn làm con mèo điên à? nói, hôm qua có chuyện gì

hắn giật mình ngước mặt lên, nhìn cô giọng điệu đe dọa trong lòng có chút hả hê. hắn khoanh tay, bộ dạng bí ẩn thường ngày ở trường liền xuất hiện. vì merlin, đang đe dọa thì đâu được mềm lòng chứ hermione?

-hôm qua, hm.....cô say

tên này giả đần chắc luôn

-tôi biết, tôi hỏi chuyện sau đó

-tôi quăng cô lên giường

cô tức giận vì câu trả lời-như-không-trả-lời của hắn, kích động cầm gối đập thẳng vào mặt đối phương. lần này draco im lặng không thèm đáp trả, nó lại là mấu chốt của sự tò mò. cô kéo gối ra, nụ cười của hắn hiện lên khi cô nhìn từ trên cao. hắn cười rất đẹp, rất tự nhiên như lúc hắn cười đùa với tụi slytherin. còn cô thì chẳng bao giờ thấy được cả

-hứ, cười cái gì?

hermione hung hăng vứt cái gối sang một bên, giả vờ tỏ ra kiêu căng không muốn nhìn hắn xoay mặt đi. hắn bỏ dáng vẻ cười khi nãy, nâng mày nhìn cô giữ nguyên thái độ bình thường

-chả gì, nhớ lại cô ngày hôm qua nên thấy buồn cười thôi

-thề có merlin cậu cẩn thận cái mạng của cậu đi

_________________________________________

-con phải đi cùng cậu ta ạ?

cô nhìn về bố mẹ mình, kiên trì hỏi lại thêm vài lần đều nhận lại cái gật đầu và nụ cười khúc khích của họ. hắn từ trong phòng đi ra với chiếc áo khoác đen, nhanh nhẹn mang giày đứng chờ ở trước cửa. cô giận dữ đi ra ngoài, dúi vào tay hắn tờ danh sách rồi đóng cửa bỏ đi

-đi đâu mua đây? hẻm xéo?

hắn cùng cô bước đi, nhìn một lượt danh sách rồi quay sang hỏi. cô nhíu mày nhìn hắn, chê tên này thật ngốc. ngoại trừ cái cao ráo đẹp trai giỏi độc dược thì chẳng được cái gì

-tới siêu thị. thế giới muggle lấy đâu ra hẻm xéo cho cậu?

-siêu thị là thứ gì nữa?

mọi người có thấy kì lạ không khi mà hai kẻ thù không đội nhà chung, hôm nay bị mọi người trong siêu thị khen là một cặp dễ thương?

thật ra thì họ được khen là đôi vợ chồng mới cưới nhiều hơn. tưởng tượng thử cảnh draco đẩy xe hàng, còn hermione đi bên cạnh lựa đồ, lâu lâu đưa qua cho hắn xem thử, ai mà chẳng khen cho được. và mặc dù cô ngượng ngùng chối bỏ thì hắn lại rất thản nhiên nghe mấy lời bàn tán vui tai đấy

-granger

hắn đứng lại, nhìn một chút rồi gọi cô đi phía trước. cô đi lại, hai tay chống hông chờ xem hắn nói gì. với tay lên quầy hàng, hắn lấy xuống cái móc khóa hình con rắn xanh lục treo ở kia đưa là trước mặt cô

-móc khóa, ừ, thì sao?

-chúng ta mua nó được không?

giọng điệu hắn như nài nỉ, đôi mắt xám tro chân thành hết sức như một cách để mua chuộc. may quá, cô thoát ra được cái sự thu hút từ đôi mắt đấy thành công

-cái đó không có trong danh sách draco à!!

-chúng ta mua vì sự tò mò được chứ?

họ trở về với hai túi đồ đầy ắp từ siêu thị, bên cạnh là hắn hào hứng hẳn vì trong túi áo có chiếc móc khóa con rắn khi nãy. cô lắc đầu tự trách, đáng lẽ không nên đồng ý vì hắn đưa ra thêm một cái móc khóa con rái cá và đề nghị mua chung

;endchap;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net