Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái được Tanjirou cứu mạng xưng danh là Haruka, cũng là một thầy thuốc, lớn hơn Nezuko năm tuổi.

Nhắc đến Nezuko, con bé đã tỉnh lại nhưng thất thần cả ngày. Zenitsu đã hái rất nhiều hoa tặng cô nhưng điều đó không giúp gì nhiều lắm.

Ánh đỏ rực quét lên nền trời vẽ cảnh trời chiều, Tokitou vẫn bất tỉnh nhân sự, ấy thế, hai tay nó bất chấp nắm chặt áo haori mà Tanjirou đã đắp lên cho nó lúc trước. Dù mọi người cố gắng thế nào thì vẫn không tài nào gỡ ra được, đành để y nguyên sang một bên.

Tomioka tiếp tục đơ người ra nhìn chằm chằm vào cái áo haori hai mảnh của mình cũng đã hai canh giờ. Inosuke thì chạy đi tìm Tanjirou mặc cho sự ngăn cản của cô Tamayo, tới bây giờ chưa thấy về, Zenitsu bắt đầu xuống sắc. Tổng quan chung: tình hình đang trên đà trượt dốc không phanh.

Mắt thấy đã đến lúc phải làm gì đó để cải thiện tình trạng không khí, Haruka lúng túng ngồi xuống bên mép giường Nezuko.

Hai người giữ nguyên trạng thái đó, Haruka im lặng nhìn Nezuko, Nezuko im lặng thả hồn trôi ngoài trời, cặp mắt chăm chú vào khoảng vô định trước mặt, cứ như chú chim nhỏ lạc mất phương hướng giữa bầu trời rộng bao la.

Cứ như thế, bầu không khí nặng trĩu vọng lại tiếng của Nezuko.

- Bạn biết không? Gia đình tôi rất nghèo, cha mất sớm, mẹ luôn phải làm lụng vất vả, anh hai cũng vậy.

Cô nói và chả hiểu vì sao cô lại nói nữa, nhưng mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên và Nezuko muốn nói gì đó.  Đôi mắt hồng ngước lên đối diện với trần nhà, khóe môi cong lên nụ cười nhợt nhạt hồi tưởng lại thuở ấu thơ- khoảng thời gian quá khứ tươi đẹp hiện lên trong tiềm thức- bấy giờ chỉ còn là một viễn cảnh, một viễn cảnh rất tươi đẹp.

Màu hồng trong mắt tối đi, nụ cười trên gương mặt Nezuko tắt ngấm.

- Và rồi hắn tới.

Sát khí nhè nhẹ như bị băm nhỏ, nghiền vụn thành bụi tỏa ra tứ phía, y hệt cái cách cô nghiến răng khi thốt ra danh xưng của kẻ cô hận nhất trên đời.

- Muzan...!

Bạn trẻ Zenitsu đáng thương với đôi tai thính một cách dư thừa hứng chịu tất cả. Áp lực từ sự phẫn nộ của cô tạo nên cơn rùn mình chạy dọc sống lưng khiến cậu nhóc phải đè nén tiếng rên thảm.

Màu hồng ruby khẽ linh động cuộn xoáy trong con ngươi, tâm trí Nezuko trôi ngược dòng thời gian trở về cái đêm kinh hoàng ấy.

Nền trời xám xịt, tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn in vết bằng lớp tuyết dày. Cô vừa ru em út Rokuta ngủ sau lưng. Từ lúc cha qua đời, Rokuta thường bị mất ngủ vì nhớ cha. Vì vậy Nezuko thường bế Rokuta trên lưng để ru em ấy ngủ.

Anh hai thì mới chặt một ít củi đem vào nhà để sưởi ấm, em trai Takeo vác cái rìu lẽo đẽo cười nói theo đuôi anh.

Takeo là cậu trai thứ ba trong nhà, cũng là người có ngoại hình giống anh Tanjirou nhất: Mái tóc đen vuốt ngược và đôi mắt đỏ sẫm. Em ấy rất giống, nhưng cũng rất dễ phân biệt: Takeo có nốt ruồi ở bên dưới mắt phải, đầu không có vết sẹo và quàng khăn carô màu xanh và đen.

Cô còn hai người em nữa.

Hanako có mái tóc đen dài ngang vai. Em ấy có đôi mắt màu đỏ sẫm và mặc bộ Kimono màu hồng đào và được buộc bằng một chiếc obi màu nâu và mặc chiếc haori màu hồng đậm hơn.

Shigeru có nước da trắng với đôi mắt to, đỏ sẫm. Sở hữu mái tóc kiểu đầu đinh và mặc chiếc kimono kẻ caro màu vàng và xanh với chiếc haori màu xanh lá.

Hai đứa đu hai bên, chân trái chân phải. Từng bước chân của anh Tanjirou trở nên lụ khụ và kì cục. Kì cục theo hướng tốt. Bọn trẻ bật cười khúc khích trước sự chật vật của anh.

- Nào nào, buông anh ra nào. Khó đi quá. - Tanjirou tố khổ, vỗ nhẹ lên đầu hai đứa. Thương anh, tụi nhỏ cuối cùng cũng nhân từ mà buông tha; tất nhiên là đã được lượt bỏ hình ảnh mẹ Kie chau mày nhìn hai đứa.

Cuộc sống của gia đình chưa bao giờ dễ dàng, nhưng là ân huệ được ban khi được sống hạnh phúc với nhau dưới một mái nhà như thế này.

Nhưng, như đã nói: cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng.

Nhưng chính mắt Nezuko từng nhìn thấy anh trai uống thuốc độc và rồi anh ngã khụy xuống, bọt mép sùi lên, tứ chi co quắp. Kinh hoàng, cô theo bản năng la lớn gọi người tới cứu. Mẹ Kie phát hoảng, lần đầu tiên cô nhìn thấy nét mặt bà khủng hoảng sâu sắc đến vậy.

Người đàn bà tưởng chừng yếu đuối ấy không biết lấy đâu ra nguồn sức mạnh cõng con trai mình chạy thẳng xuống núi tìm đại phu. Nezuko dẫn các em đi theo vừa an ủi tụi nhỏ vừa tự động viên bản thân.

Ban đêm khuya khoắt nhưng nhận ra là gia đình Kamado bán than thân quen, dân làng liền vội vàng chạy tới phụ giúp. Dẫu cho có lời cam đoan của thầy thuốc rằng anh ấy đã qua cơn nguy hiểm, không còn vấn đề gì, tối ấy mẹ vẫn khóc đỏ đôi mắt, bé Rokuta nằng nặc đòi ngủ chung giường bệnh với anh hai, nói thế nào cũng không nghe.

Takeo mím môi đến bật máu để khỏi phải rơi lệ, thằng bé luôn muốn chứng tỏ bạn thân mạnh mẽ và trưởng thành. Cái cách em ấy vụng về học theo anh Tanjirou xoa đầu Hanako và Shigeru, hay cái cách màn hơi nước óng ánh trong cặp mắt đỏ sẫm kiềm nén tuôn trào thật chọc người ta yêu thích- hành động dễ thương ấy như bật ra nốt thanh giữa bản nhạc trầm buồn. Nezuko phì cười, quệt nước mắt trên gò má, cũng xoa đầu hai đứa nhỏ, không khí cũng bớt nặng nề hơn, mẹ Kie ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Mọi chuyện dần lắng xuống, nhưng sau lần đó các em trong nhà đu bám Tanjirou nhiều hơn, đủ để thấy chúng ám ảnh tâm lý đến thế nào. Đằng sau nụ cười hồn nhiên ấy là nỗi sợ hãi khó che đậy từ tiềm thức.

Nezuko biết Tanjirou rất thương gia đình mình, cũng như biết mọi thành viên gia đình cũng đều rất thương anh. Nhưng cô không tài nào hiểu được, tại sao anh cứ đâm đầu kết liễu bản thân!?

Lọ thuốc văng ra và vỡ toang lộ thứ chất lỏng đen sì bên trong. Là thứ thuốc lần trước! Anh hai bán than chỉ để tích tiền mua cái này?!

Nezuko cảm thấy không thể hiểu nổi, trực tiếp ném cái nhìn sắc bén vào người anh hai thân yêu của mình đang lổm ngổm bò dậy trên sàn - kẻ vừa bị cô tát một bạt tai.

Giống như Tanjirou, Nezuko là một người ôn nhu, dịu dàng, nhưng khi tức giận thì vô cùng nghiêm khắc, thậm chí là đáng sợ. Năm ngón tay in đậm trên má của Tanjirou là thươc đo cho nỗi phẫn nộ trong lòng cô lúc này.

- Tại sao anh lại muốn chết đến thế hả? - Cô gào lên, nét thùy mị, yêu kiều vốn có ở một thiếu nữ đã tan biến ngay lập tức từ khoảng khắc cô phát hiện anh hai dự định uống thuốc độc! Một lần nữa!

- Gia đình này khiến anh mệt mỏi sao? Sự nghèo khó khiến anh chán nản đến mức muốn rũ bỏ sao?

Từng câu nói chua chát đâm thẳng tận tâm can, Tanjirou yếu ớt chống cự.

- Không phải...

Giọng anh như thì thầm, rồi lại như van xin.

- Em không hiểu. Mọi người phải rời khỏi đây... ... Đ- Đây là cách nhanh nhất, mẹ có thể sẽ không tin anh, nhưng em phải tin anh, Nezuko. Anh làm điều này vì mọi người...

Nước mắt anh chảy giàn dụa trên gương mặt, Nezuko chỉ muốn thét lên: người nên khóc ở đây là em chứ! Nhưng cô đã không làm vậy, đá chiếc lọ sang một bên, cô cúi xuống, điều chỉnh lại xúc cảm để nói chuyện với giọng nhẹ nhàng hơn.

- Ruốt cuộc là chuyện gì? Anh phải nói rõ rồi cả nhà cùng giải quyết được không anh?

Cô thương lượng, cầu xin, bất kỳ điều gì để tống khứ tư tưởng tự vẫn bay ra khỏi đầu anh trai mình.

- Không... anh không thể. - Tanjirou run lên, phát giác sắc trời ngày càng chuyển tối.

- Em phải tin anh! Nezuko! - Tanjirou nhào tới bắt chồm lấy hai cánh tay của cô mà lắc mạnh. Con ngươi đỏ sẫm co rụt lại như kẻ điên hóa rồ. Nezuko hoảng sợ đẩy anh ra. Tanjirou tay vò vào tóc, ôm lấy đầu gối, miệng lẩm bẩm:

- Phải đưa mọi người rời khỏi đây.... Phải đưa mọi người rời khỏi đây.... Phải đưa mọi người rời khỏi đây....- Câu nói cứ lặp đi lặp lại tựa như một thần chú diệu kỳ nào đó trong cổ tích. Chỉ khác là phép màu không xuất hiện....

Nhận ra cảm xúc của Nezuko chẳng khá khẩm lên là bao, Zenitsu lo lắng nhìn sang Haruka; đáp lại là cái lắc đầu nhẹ từ nàng, ngón trỏ đặt lên môi ra ám hiệu cậu giữ im lặng trong khi cô tiếp tục đung đưa chiếc đồng xu trước mặt Nezuko.

Nên im lặng: Không cần phải nói một điều gì cả mà hãy kiên nhẫn lắng nghe một cách chăm chú dù họ không muốn nhờ chúng ta điều gì đi nữa.

Nezuko kể tiếp:

- Kẻ tới là phù thủy chẳng phải thần tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net