~throwback: |Nhậm Dận Bồng|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau một cuộc tai nạn năm 4 tuổi, Nhậm Dận Bồng tỉnh lại tại bệnh viện ở Trùng Khánh trong tình trạng không nhớ bất cứ thứ gì trước đó, cô y tá chỉ nói rằng người ta phát hiện ra bé với thân mình đầy máu, đặc biệt là phần đầu, nằm ở trên đường cao tốc, không rõ lý do. Đến khi đã khỏi bệnh, người của bệnh viện đưa bé đến cô nhi viện Phúc An.

   Ở trong cô nhi viện, Nhậm Dận Bồng sống khép mình, nhút nhát, không giao lưu nhưng luôn ngoan ngoãn nghe lời các thầy cô. Hằng đêm bé rất khó ngủ, lại hay gặp ác mộng, chỉ mơ lặp đi lặp lại một cảnh máu chảy đầy trên người mình. Các thầy cô khi biết được đã thử rất nhiều biện pháp để giúp bé đi vào giấc ngủ tốt hơn nhưng đều chỉ thành công ban đầu. Một lần trong khi đang thử phương pháp mới, Nhậm Dận Bồng đã giả vờ để cô tin là nó đã thành công vì bé cảm thấy có lỗi với các thầy cô phải canh mình mỗi đêm. Sau đó cứ như vậy, bé tự mình ngủ rồi ngày được ngày không. Không biết lấy động lực ở đâu mà một đứa trẻ gần 5 tuổi có thể chịu đựng được điều này.

   Trong lần đến Trùng Khánh khảo sát một thời gian, gia đình họ Hồ đã ghé qua viện Phúc An vì dự án từ thiện. Ngày đó cả viện được trang trí rất đẹp, không khí cũng rất náo nhiệt, nhưng Nhậm Dận Bồng không thích ồn ào, cũng không muốn tiếp xúc với nhiều người mà trốn ra một khu vườn nhỏ đằng sau cô nhi viện - nơi vui chơi thường ngày của bé, nơi này thường không có người qua lại. Ở đây bé có bí mật cất giấu một con thỏ con, ngày ngày bé đều chơi với chú thỏ này.

   Con trai út Hồ Diệp Thao của Hồ gia cũng không thích nơi đông người, nên anh trai Hồ Vũ Đồng - người cũng không mấy hứng thú với việc này - đã chiều em trai, cùng em lượn vòng vòng tìm chỗ vắng người. Sau đó họ lạc vào một khu vườn, nhìn thấy một bóng lưng nhỏ nhắn đang ngồi xổm trên mặt đất, cái đầu nấm cúi xuống loay hoay không biết đang làm gì.

Nhậm Dận Bồng khi nghe thấy tiếng động liền quay người lại, để lộ trước mắt hai anh em họ Hồ một bé thỏ trắng.

Thao Thao bình thường ko chơi với ai ngoài anh trai nhưng khi nhìn thấy Bồng Bồng cùng bé thỏ đáng yêu lại thích thú, liền tươi cười tiến đến đưa tay ra làm quen:
"Chào bạn, mình là Hồ Diệp Thao, năm nay 5 tuổi, có thể cho mình làm quen với bạn không?"

Bồng Bồng vậy mà cũng ko bài xích hai anh em họ, chỉ hơi rụt rè mà bắt tay cậu bạn kia.
"Mình tên là Nhậm Dận Bồng, năm nay cũng 5 tuổi."

Được đáp lại, Thao Thao rất vui vẻ, cười tươi nói:
"Hai chúng ta bằng tuổi nhau nè, cậu có thể gọi tớ là Thao Thao, tớ gọi cậu là Bồng Bồng được ko?"

Bồng Bồng gật đầu rồi liếc nhìn sang người đứng ở bên cạnh, thấy vậy Thao Thao liền nói:
"Đây là anh trai tớ."

Hồ Vũ Đồng mặc dù rất ngạc nhiên khi em trai bỗng dưng niềm nở như vậy đối với người lạ nhưng anh cũng có cái nhìn hảo cảm đối với người bạn mới này của em trai.
"Xin chào, anh là Hồ Vũ Đồng, 10 tuổi."

Sau đó Bồng Bồng cũng giới thiệu chú thỏ Ma Lạt với Thao Thao rồi hai đứa ngồi chơi với thỏ con, anh trai ngồi bên cạnh nhìn hai đứa.

Đến khi vợ chồng họ Hồ cùng viện trưởng đi đến khu vườn đó, liền thấy được một cảnh đẹp hết sức đáng yêu: có hai cái đầu nấm đang chụm lại chơi với một bé thỏ, cái đầu lớn hơn ngồi gần đấy trên miệng treo nụ cười dịu dàng, trong mắt chỉ có ba vật kia, thậm chí còn không biết có người ở gần đó.

Hồ phu nhân thấy con trai nhỏ của mình thích chơi với đứa trẻ kia như vậy thì rất ngạc nhiên, liền hỏi thăm viện trưởng về đứa bé ấy. Biết được tình trạng của bé, cô cũng cảm thấy thương tâm. Rồi cô lại gần hỏi han hai bạn. Thao Thao xin mẹ thỉnh thoảng được đến đây chơi với bạn trước khi rời đi. Tiếp xúc một lúc, cô nhận thấy đứa bé kia vừa ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại xinh đẹp như vậy thì xiêu lòng đồng ý.
Tối hôm ấy, Bồng Bồng ngủ rất ngon, trong mơ em chỉ mơ thấy cảnh vui chơi cùng hai anh em họ Hồ.

Từ đó cứ dăm ba bữa, Hồ phu nhân cùng hai tiểu thiếu gia lại ghé qua Viện Phúc An, có hôm có cả Hồ gia chủ, có hôm Thao Thao cùng anh trai còn ngủ lại với Bồng Bồng. Chứng khó ngủ của Bồng Bồng cũng cứ thế giảm dần.

   Sau một thời gian quen biết, ba người thật sự rất thích Bồng Bồng. Hồ phu nhân cũng đã nung nấu ý định nhận nuôi Bồng Bồng, đưa bé cùng trở về Bắc Kinh, cho bé mái ấm và điều kiện tốt nhất, cũng như cho con trai nhỏ của mình một người bạn trí cốt. Nhận thấy con trai lớn cũng thích Bồng Bồng nên cô càng yên tâm hơn với suy nghĩ này. Hồ gia lại ko thiếu điều kiện để nuôi thêm một đứa bé nên cô đã hạ quyết tâm, mở một cuộc họp gia đình về vấn đề này. Khi nghe thấy mẹ đưa ra đề nghị như vậy, cả hai anh em đương nhiên vui mừng vô cùng, bố thì chiều ba mẹ con, cuối cùng đi đến kết luận nhận nuôi Nhậm Dận Bồng.

Ngày đến đón Bồng Bồng, Thao Thao háo hức ra mặt, còn anh trai có vẻ điềm tĩnh hơn nhưng trên mặt vẫn ko giấu nổi sự vui vẻ, Hồ phu nhân lại có chút căng thẳng vì lỡ như Bồng Bồng ko thích điều này thì phải làm sao?

Quả nhiên đến lúc gặp mặt nói chuyện xong, Bồng Bồng đã chần chừ một lúc, e ngại nhìn tất cả mọi người không nói gì, sau đó Hồ Vũ Đồng nắm tay bé nhẹ nhàng hỏi:
"Em có suy nghĩ gì thì cứ nói ra anh nghe."
Thao Thao nghe vậy cũng nắm tay bé gật đầu tỏ ý bạn nói đi thì Bồng Bồng mới dè dặt hỏi mọi người:
"Con có thể mang theo một con thỏ đi cùng ko ạ?"
Bé có chút lo sợ yêu cầu này là quá phận vì nhà họ đã nhận nuôi mình rồi mà còn phải nuôi thêm con thỏ sẽ phiền. Ngay khi Bồng Bồng vừa dứt câu, mọi người đều thở phào, Thao Thao ngay lập tức chu mỏ trả lời:
"Đương nhiên chúng ta phải mang theo Ma Lạt rồi."
Hồ phu nhân cũng khẳng định lại rồi nhìn Bồng Bồng cười dịu dàng, cảm thấy quyết định của mình không hề sai. Bồng Bồng thấy mọi người đều đồng ý, anh ấy cũng cười gật đầu với mình thì vui sướng.

Vậy là nhà họ Hồ có thêm 1 thành viên nữa tên Nhậm Dận Bồng.
Nhậm Dận Bồng cũng có một gia đình mới. Gia đình này cũng rất yêu thương bé.

Ở nhà mới, ba anh em thỉnh thoảng lại ngủ cùng nhau. Nếu Bồng Bồng gặp ác mộng thì bé sẽ đi tìm Thao Thao hoặc anh trai để ngủ cùng, đặc biệt ở bên anh trai, bé có cảm giác rất an toàn, giấc ngủ cũng rất ngon. Mẹ Hồ đã mời bác sĩ đến chữa bệnh khó ngủ của Bồng Bồng, nên giấc ngủ của bé dần dần cải thiện và không còn bị tái phát trong nhiều năm liền.

   Đến hôm mẹ Hồ dẫn ba đứa con đi tham gia bữa tiệc của các phu nhân, Bồng Bồng đã quen thêm được bốn người bạn tri kỷ khác của đời mình Trương Đằng, Trương Gia Nguyên, Phó Tư Siêu, Lâm Mặc. Năm người họ sau này còn có cùng một niềm đam mê sâu đậm với âm nhạc.

   Nhậm Dận Bồng thích cello nên được mẹ Hồ cho đi học từ nhỏ, còn Hồ Vũ Đồng thích trống nên hai người đã tự lập thành một band hai người, thường chỉ chơi cho người thân nghe. Hai người chính là sự kết hợp đẹp nhất.

Hồ gia đối với Bồng Bồng rất tốt, bé cũng có nhiều bạn hơn, bé lớn lên trong hạnh phúc cùng điều kiện tốt, nhưng càng lớn bé lại phát hiện ra mình có sự yêu thích đặc biệt với người anh trai nuôi của mình. Mặc dù anh ấy đối với bé chính là sự chiều chuộng vô tận, ko giống đối với Thao Thao, nhưng trưởng thành rồi cùng càng nhiều những lời nói bên ngoài Nhậm Dận Bồng cũng biết thân biết phận của mình, tự nhủ với bản thân anh là anh trai. Sau khi Thao Thao đi du học, ba mẹ Hồ càng lớn tuổi thì tần suất đi du lịch lại càng nhiều, phó thác công ty cho con trai lớn lo liệu, vì thế ở nhà thường chỉ có hai anh em, cảm xúc càng ngày càng rõ ràng hơn. Để quên đi thứ rung động không đáng có này, năm 18 tuổi Bồng Bồng đã dọn ra ngoài ở với ba đứa bạn thân và qua lại với nhiều người nhưng vẫn chưa thành công xoả bỏ những thứ cảm xúc ấy. Sau khi em bắt đầu hẹn hò, anh ấy vẫn chiều em như vậy nhưng anh sẽ không vui nếu như em nhắc đến việc đó.

———————————
Mấy hôm trước mình vừa bận vừa emo, không đăng truyện thường xuyên được, xin lỗi mọi người ạ😞
Hôm nay đăng một khúc dạo nhẹ thui, không được tốt lắm, mọi người thông cảm ạ👉👈
Hứa là ngày cuối năm sẽ đăng nhiều hơn ạ😊



*đã edit


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC