(fumajoo) ánh sao - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trời mát, gió thoảng, xung quanh hai đứa yên ắng lắm, chẳng có tiếng gì ngoài tiếng chân trên con đường lá rụng.

bất ngờ là thằng châu mở lời trước. nó hỏi mấy câu bình thường thôi, nó hỏi dạo này nhã thế nào, sao tự nhiên nhã sụt cân nhiều vậy, vắng 1 tuần như thế chắc là nhiều việc lắm. nó hỏi mấy câu nghe thì giống như người lạ xã giao mà thực ra bản chất nó là như thế, như canh rong biển mà quên bỏ muối ấy.

thế mà nhã cứ cười hoài, thằng châu cứ một lần quay sang là một lần thấy nhã cười với nó. không cần nói thì ai cũng biết là nhã cười vì nó dễ thương chứ mấy câu nó hỏi nhạt thếch à. ai cũng biết mà có thằng châu là hông biết.

được một đoạn nhã kêu hay là mình ngồi xuống đi. thằng châu ba ngơ nhưng mà hình như hôm nay có thằng tường thằng lực truyền sóng ở nhà nên tự nhiên nhạy hẳn, nó nghĩ chắc cơ hội đến rồi thì phải chộp lấy ngay. chần chừ một lúc thì nó cũng biết mở miệng:

- anh này.

- ừ em?
nhã đáp ngay, rất nhanh, hơn cả một cơn gió, như thể đã chờ nó nói cả buổi tối vậy.

- dạ.... thì......
tim thằng châu đập nhanh kinh khủng, tay cứ run bần bật mà chẳng biết phải làm sao. không hiểu là do nó ngại vì sắp phải thổ lộ hay nó ngại vì ngồi gần với nhã như vậy nữa. gần lắm, nó chưa bao giờ chạm mặt nhã với cự li ngắn thế này.

- sao thế?
nhã thấy nó nhìn loanh quanh cũng thắc mắc nhưng cuối cùng lại cười. vì đáng yêu quá, ai mà nhịn được cơ chứ.

thấy nhã cười thì nó cũng êm êm, cũng dịu dịu, nhưng mà ngại vẫn hoàn ngại. khổ, bảo nó giao tiếp bình thường thôi đã khó, giờ bắt nó tỏ tình thì nó sống sao nổi?

thế là tự nhiên nó nhớ ra một câu hồi xưa người ta nói nhiều lắm, vô cùng nổi. "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn".

nói không được thì bây giờ mình giao tiếp bằng mắt đi ha? nó chỉ nghĩ như thế.

thằng này được cái nghĩ là làm mới sợ chứ. nó lại hít một hơi thật sâu rồi mở to hai "cửa sổ", quay sang nhìn thẳng vào mắt nhã.

nhã cũng đứng hình mấy giây. mấy giây là còn ít, do cái thằng này tỏ tình mà dị quá à, hiểu được chắc phải thần á, thần giao cách cảm.

mà chắc nay nhã hoá thần thật. nhã cũng gọi là, hơi lờ mờ hiểu ý thằng châu rồi (tại biểu hiện trước giờ của nó á chứ hai cái cửa sổ của nó chắc kiếp sau cũng chịu chứ nói gì là vài giây đứng hình).

nhã hông có trả lời hay đáp lại gì, mà ngược lại còn hỏi nó một câu thế này:

- em có biết là em dễ đoán lắm không hả châu?

- thế anh đoán được chi rồi ạ?
thằng châu trông hớn hớn, chắc đang mừng vì tưởng chiêu tương tác mắt của nó có tác dụng.

nhã chẳng trả lời câu này luôn. nhã ngắm nó một hồi rồi mới nói tiếp, làm tai nó nóng hết cả lên.

- ban đầu anh không biết là anh thích con trai, châu ạ.

thằng châu sốc tận óc. nó không ngờ là nhã vào thẳng chủ đề chính nhanh thế.

- ừ, anh không biết, cũng không tưởng tượng được là mình sẽ như thế. nhưng mà cứ tới quán em là anh thấy lạ lắm. em nhớ buổi đầu anh đến mà thằng lực đã làm đổ nước lên giày anh hông? tính ra anh nhịn thôi chứ đáng lẽ sau vụ đó là anh cạch mặt quán rồi á, xong tự nhiên em đi ra nói xin lỗi anh.

châu nó mắt chữ a mồm chữ o, tại vừa thấy sốc vừa thấy thần kỳ.

- kỳ ghê ha? nhưng mà anh phải công nhận lúc hoảng trông em đáng yêu nhất đó.

- tức là em làm anh nhận ra...

- ừ em. em đang nghĩ cái gì thì nó đúng rồi đó.

thằng châu sợ nó nghe nhầm. mà hông có phải, nhã vừa nhéo má nó một cái, ý để bảo là đây hoàn toàn là sự thật đó, nãy giờ nó không nằm mơ đâu.

thế là nó thử bạo một lần xem sao.

- anh ơi.

- anh vẫn đang nghe.

- giờ em... ôm anh một cái, có được hông anh?

nó vừa dứt lời thì tay nhã đã đan qua tay nó mà lẻn ra đằng sau lưng, nó cũng bắt chước vậy, thành ra hai đứa ôm chặt dã man. thằng châu thở phào, còn nhã thì cười, nguyên cả buổi đều cười nhưng bây giờ là cười kiểu nhẹ nhõm.

nhã nghĩ giống châu, châu cũng nghĩ giống nhã.

nhã chắc chắn là còn nhiều điều muốn nói, nhưng nhã chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này mãi thôi, nên không nói thêm gì, cứ như thế...

thằng châu thấy nhã ôm nó lâu dữ, mãi không chịu buông. rồi nó bỗng thấy người nhã run run, môi thì vẫn cười, cũng lạ. chắc nhã đang nghĩ cái gì đó quan trọng lắm. thế nên nó cũng nghĩ.

nhà nhã nghiêm lắm, nó nghe kể thì cũng sõi. gia đình gia giáo như thế, mà biết chuyện của hai đứa, thì không biết nhã sẽ ra sao, cả nó nữa. liệu hai đứa có đủ mạnh mẽ để vượt qua hay không, chẳng biết. giờ nó chỉ biết là người nhã ấm quá, nó ngồi thế này mãi cũng được. nó thấy trên mặt nhã có nụ cười, ai không biết chứ nó biết, nhã cười lên đẹp lắm. thế nên nó chẳng nghĩ thêm gì nữa, dù vẫn lo.

- nè.

- dạ?

- hay mai mốt anh với em đi trốn ha?

- mai mốt là mai hay mốt anh?

- vậy là em đồng ý?

- bậy! anh còn nhiêu việc trên đây, em còn quán này, mà nói trốn là trốn sao được. anh sợ hở?

- ừ, anh sợ. sợ làm em buồn.

- mấy nay em buồn sẵn.

- do hai đứa nó gạt em mà, lần này... là buồn thiệt.

- thì hai đứa nó gạt em, nhưng lần này em biết anh thương em thiệt. thế là được rồi, chẳng buồn nữa.

- vậy luôn hả?

- dạ.

- ba má anh mà nói thì cũng không tủi hả?

- dạ. dễ hiểu mà anh.

- ba má anh không cho anh lui tới đây nữa rồi tính sao?

- thì chịu thôi anh.

- ba má anh kêu đi lấy vợ thiệt rồi sao em?

- thì...
nó dừng một lúc.

- thì phải theo thôi anh.

- em không buồn?

- dạ.

- thế anh buồn thì sao?

- ...

- sao em hiền dễ sợ vậy châu?

nó dừng hẳn. ừ nhỉ.

với châu, chỉ cần thấy nhã thương nó, rồi âu yếm nó như bây giờ, là nó đã vui lắm rồi. chưa bao giờ nó cảm thấy được yêu đến như vậy, có khi từ hạnh phúc còn không đủ để diễn tả cảm xúc của nó ấy chứ.
nó chẳng muốn làm khó nhã. nó hiểu hoàn cảnh nhà nhã, dù không thể hiểu hết, nhưng nó biết chuyện của nó và nhã chẳng hay ho gì với gia đình ấy. nó biết nhã đã vất vả nhiều, nên nó chẳng muốn làm khó anh nữa. túm lại là, nó chỉ cần có vậy là quá đủ.

- mấy bữa tới anh không tới quán được châu ạ...

thằng châu dù tò mò nhưng cũng không muốn hỏi gì, để nhã nói cho hết.

- ...nhưng anh sẽ quay lại sớm thôi.

thằng châu gật đầu, ý là nó hiểu rồi, nó tin anh.

- chừng nào em nhìn lên trời mà thấy sao còn sáng thì tức là anh sẽ còn quay lại đó. anh hứa.

tối đó của hai đứa kết thúc như vậy đấy.



.




những ngày tiếp theo quán vẫn mở, khách vẫn tới lui như mọi khi à, thiếu mỗi nhã thôi. thằng tường thằng lực có tra hỏi thì thằng châu mới kể ra, nhưng cũng không kể hết, đủ để cho hai thằng kia nghe rồi im miệng mà làm việc tiếp thôi à.

hỏi thằng châu có buồn có nhớ không, nhớ thì có chứ, nhưng buồn thì chẳng, vì nó đã tin nhã, luôn trong tâm thế đợi chờ chứ biết buồn là chi đâu.

nhưng mà cứ vậy, một, hai rồi ba tháng... vẫn không thấy nhã quay về. nó còn chẳng biết nhã phải đi đâu, phải làm gì mà lo. nó bỗng dưng hối hận quá. nếu biết nhã đi lâu thế này nó đã hỏi cho cặn kẽ để mà biết đường hỏi thăm, biết đường tìm rồi.

đằng này nó lại mù tịt. không có tí thông tin gì, nó chỉ biết đợi trong mơ hồ...

cho đến một ngày kia, một vị khách lạ đến quán, hỏi liệu nó có phải là châu không...











mình cảm ơn teaser 1-2 của firework đã giúp mình điền nốt những chỗ trống mà mấy tháng trước mình để lại (dù mình chẳng còn nhớ gì và phải tự nằm đọc rồi phân tích giọng văn của chính mình từ đầu, có mấy đoạn còn không nghĩ là mình đã viết cơ).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net