1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại.

Yoon Jongwoo hao tốn không sai biệt lắm nửa năm, mới quản lý tốt chuyện của bản thân mà ngồi trên xe đi về hướng cô nhi viện.

Vốn dĩ cậu đã nằm bên giường bệnh, nhắm mắt đợi chờ tử thần mang chính mình đi. Cậu khẳng định mình đã đợi ngày này đã từ lâu. Cậu lẩm bẩm, ngón tay nhịp nhịp lên mặt chăn mềm, những chiếc răng trên vòng tay vì vậy mà rung động theo.

Cậu muốn rất nhanh sẽ gặp được người đàn ông ấy, mà nơi đó có lẽ sẽ là địa ngục tối đen như mực, nơi máu chảy thành dòng sông dài vô tận, những bóng ma đang gào khóc chực chờ xé cậu ra thành từng mảnh.

Yoon Jongwoo đột nhiên mở mắt ra.

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào, làm cậu khó chịu lấy tay che mắt. Vòng răng đeo trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh đung đưa mà kêu mấy tiếng đing đang.

Cậu phát hiện mình đang nằm trên ghế dài ở công viên, mặt ghế cứng ngắt khiến toàn thân cậu không thoải mái. Yoon Jongwoo từ từ ngồi dậy, đại não chậm chạp bắt đầu suy nghĩ.

Đi được năm phút, cậu dừng chân ở một sạp báo, lục tung hết các túi cũng chẳng tìm thấy một đồng. Yoon Jongwoo chỉ biết đứng như vậy, lật qua lật lại số báo mới nhất, nhìn chằm chằm vào ngày tháng ghi trên đó.

Ngày 20 tháng 2 năm 1997.

A, có phải đang đùa không đây.

Cậu lịch sự trả lại tờ báo, vô tình ngước lên bắt gặp thân ảnh chính mình phản chiếu lên mặt kính.

Dường như cậu trẻ ra vài tuổi, mà trông cũng không hẳn. Yoon Jongwoo khẽ cười thầm.

Cậu rõ ràng sẵn sàng để xuống địa ngục, nhưng địa ngục lại đem cậu đá một cước đi ra, còn đưa cậu đến một nơi mà bản thân không nên xuất hiện. Yoon Jongwoo đứng bên đường, ngoại trừ trên tay đeo một chiếc vòng, trong túi quần không rõ ở đâu lại có một tờ chi phiếu.

Cũng không tệ, ít nhất không phải ngủ ở ngoài đường, cậu tự an ủi bản thân mình sau khi từ ngân hàng bước ra. Yoon Jongwoo bắt đầu nhanh chóng thích ứng với cuộc sống không thể hiểu nổi này.

Cậu một lần nữa quay trở lại Seoul, tìm một công việc nhàn nhã. Bấy giờ máy tính còn là món đồ xa xỉ, Yoon Jongwoo lại không đắn đo mà mua một cái để bên bàn sách trong phòng trọ của cậu.

Năm đầu tiên, chưa có gì bắt đầu.

Yoon Jongwoo giật mình mà từ trong sâu thẳm nhớ ra năm chữ "Cô nhi viện Mùa Xuân". Chuẩn bị một vài thủ tục tiêu tốn không ít thời gian, ngày 30 tháng 8, Yoon Jongwoo ngồi xe đi đến một thị trấn vắng vẻ. Thay đổi qua nhiều loại phương tiện, cậu cũng đến được trước cổng cô nhi viện lúc 5 giờ chiều.

Không rõ là do mỏi mệt, cậu cảm thấy tim mình trong lồng ngực đập lên từng hồi. Yoon Jongwoo không nhịn được mà lấy tay đè xuống lồng ngực của cậu, cảm giác nơi này thật sự như một cái nhà tù, người đó lớn lên ở đây, đã bị chà đạp đến chai lì.

Cô nhi viện Mùa Xuân là một khu cũ nát, bên ngoài bảng hiệu cũng xiêu vẹo mà treo lên. Yoon Jongwoo nhẹ nhàng gõ cửa.

Cậu sáng sớm đã liên lạc với viện trưởng, cho nên rất nhanh có người đi ra đón tiếp. Là một đại thẩm béo lùn, tóc được búi gọn ra phía sau, bà tươi cười lôi kéo cổ tay Yoon Jongwoo: "Ôi trời, người gọi đến chính là cậu a? Nhìn cũng rất trẻ."

Yoon Jongwoo cười cười, nhẹ nhàng rụt tay lại, lịch sự với đại thẩm một hồi. Cậu hôm nay mặc áo sơ mi kẽ trắng cùng quần dài đen, tay áo được gấp lên hai nếp, để lộ cổ tay cùng chiếc vòng đeo trên đó. Mái tóc vuốt lên để lộ vầng trán trơn bóng, gọng kính vàng tinh xảo đeo trên sóng mũi thẳng tắp, khiến cậu trở nên thành thục hơn trước rất nhiều. *

Đến chính bản thân cậu cũng không phát hiện rằng mình càng ngày càng giống Seo Moonjo đời trước từng chút, từng chút một.

Eom Boksoon thấy vòng tay của cậu liền nói: "Mấy người trẻ dạo này thịnh hành mang loại này trang sức sao? Haha thật là độc đáo. Cậu là mua ở đâu vậy? Hôm nào tôi cũng phải đi mua một cái."

"A, cái này..." Yoon Jongwoo lắc lắc cổ tay. "Cái này tôi được người ta tặng."

Đại thẩm cũng không hẳn là người thô lỗ, thấy Yoon Jongwoo không muốn nói nhiều, sợ người này thấy phiền sẽ bỏ đi. Liền cười cười đưa cậu đến một gian phòng nhỏ.

Trông như một phòng khách nhỏ, tất cả trẻ em trong viện đều ở đây. Nhiều đứa chừng ba, bốn tuổi, có đứa thoạt nhìn đã đến tuổi thiếu niên. Trên người chúng đều ăn mặc cũ rách, mắt như sáng lên khi bắt gặp Yoon Jongwoo đi sau lưng Eom Boksoon.

Cô nhi viện điều kiện cũng không tốt, cho nên trước đó viện trưởng cùng các lão sư nói sẽ có một chú đến đây nhận nuôi một đứa trẻ. Hầu như tất cả chúng đều hào hứng đến ngủ không được, ngoại trừ một người.

Yoon Jongwoo nhìn qua một lượt, có chút do dự hỏi: "Đây là tất cả sao?"

Eom Boksoon bất ngờ: "Sao cơ?"

Yoon Jongwoo từ tốn giải thích: "Là như vầy, lúc trước viện trưởng có đưa tôi danh sách những đứa trẻ ở đây. Tôi nhớ có đứa trẻ gọi là... Seo Moonjo đúng không?" Ba chữ Seo Moonjo từ miệng cậu phát ra, chung quanh đột nhiên im ắng lạ thường.

Như thể cái tên đó có cái gì gọi là ma lực, nói chuyện trước mặt cũng không thể nói lớn.

Eom Boksoon chán nản mà vỗ vỗ đầu, lập tức cười ha ha: "Trí nhớ của tôi thật là... Đứa bé đó đi học a, đoán chừng tập tức sẽ về, nhưng nó cũng không phải là đứa trẻ thông minh gì... A, đã về đến rồi sao?"

* Jongwoo theo lời tác giả miêu tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net