vẫn là năm thứ sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trịnh tại hiền thất thần nhìn người trước mặt, bàn tay mảnh khảnh đang đợi hắn nắm lấy, hắn điều chỉnh lại trạng thái, chuyên nghiệp cầm lấy tay kim đông anh.

"hợp tác vui vẻ.", hắn cười.
trịnh tại hiền đã tự cá cược với bản thân, nếu thật sự còn có thể gặp lại kim đông anh một lần nữa, nhất định phải giành lấy cậu ấy.
thế nên đây chính là hắn thắng được một bước rồi.

trịnh tại hiền là ai? diễn viên gạo cội, tác phẩm nào được đăng tải lên cũng đứng đầu bảng, ảnh đế của ảnh đế. thế nên khi hắn giả vờ bệnh cũng trở nên thật sự khiến người khác đau lòng, người khác không bao gồm kim đông anh.

hắn an tĩnh đọc đến dòng thứ bốn của trang hai trăm mười sáu từ cuốn sách y khoa mượn được từ phòng ban của y tá, kim đông anh đá tung cửa bước vào. tốt lắm, rất có phong thái của nhà lãnh đạo.

kim đông anh thảy cho hắn một ánh mắt không mấy thiện chí, hắn hiển nhiên vờ như không thấy, đồ ăn được dâng tới trước mặt, mặc kệ trong lòng kim đông anh đang hỏi thăm tổ tiên dòng họ nhà hắn, trong lòng cảm thấy vui vẻ không thôi.

loài người là sinh vật tham lam, có một sẽ muốn mười, có mười sẽ đòi một trăm. trịnh tại hiền cũng là kẻ lớn mật, vận dụng sức mạnh nâng tạ mỗi ngày của mình, một tay kéo anh lại gần, hắn suy nghĩ, thời khắc này không nên để tâm đến hình tượng nữa rồi, ngay lập tức chu môi đòi hỏi, "em đút cho tôi đi, như thế thì tôi mới mau khoẻ được."

kim đông anh liền nghiến răng, nếu không phải hắn đang khoác áo bệnh nhân, khả năng cao sẽ đấm thẳng một cú vào khuôn mặt đắt tiền phía đối diện.
cuối cùng anh vẫn nghĩ cho đại sự, đây là mèo thần tài của công ty, không thể bạc đãi người ta được, bàn tay thoăn thoắt múc cháo, không tự nguyện nói, "há miệng."

trịnh tại hiền được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn lại quá đáng hơn yêu cầu, "em không giúp tôi thổi nguội một chút sao?"

đầu óc kim đông anh đột nhiên trì trệ, tựa như người mất hồn, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, đôi mắt trống rỗng có hồn trở lại, đột nhiên trở nên dịu dàng vuốt ve mặt hắn, thế nhưng lời nói ra lại đanh thép đến đau lòng, "trịnh tại hiền, cậu đang làm gì vậy?"

trịnh tại hiền không kịp phản ứng, hắn không hiểu anh đang nói gì, anh lại tiếp tục, "rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? ở đây giả vờ thâm tình làm cái chó gì?"

trịnh tại hiền bấy giờ mới tự nhận thức được bản thân quá phận rồi, đáng lẽ ra hắn không nên vội vàng hấp tấp làm gì, lời trách móc của kim đông anh lại tiếp tục đánh thẳng vào màng nhĩ, vang vọng, "cậu rõ ràng biết tôi có tình cảm với cậu, vậy thì những chuyện cậu đang làm đây cậu có hợp lý không?"

"dịu dàng với tôi, quan tâm tôi, nũng nịu với tôi, đòi hỏi sự chú ý của tôi, ở trường quay luôn tìm kiếm tôi, trong phòng trang điểm sẽ ngồi dựa vào tôi, mua thức ăn sẽ luôn mua kèm một phần cho tôi, vẫn nhớ rõ tất cả những sở thích của tôi, nếu cậu không yêu tôi, những chuyện này đều không hợp lý chút nào. nhưng cũng trùng hợp thay, cậu đúng là không yêu tôi thật."

tại hiền nhìn hắn, hắn cảm thấy bây giờ lên tiếng giải thích cũng vô dụng, tốt nhất vẫn đợi khi khác thích hợp hơn. đông anh không nhìn nổi cái dáng vẻ khiến người khác muốn lún sâu hơn này của hắn, anh phải tự thôi miên bản thân mình.

"nếu đã không yêu tôi, xin đừng đối xử tốt với tôi, cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."

"bởi vì tôi sẽ tin, tôi sẽ tin rằng cậu thật sự yêu tôi."

trái tim đau đớn thổn thức, kim đông anh để lại hắn, rời đi. trịnh tại hiền ngồi trên giường bệnh, cháo đã nguội, ăn vào vẫn còn ấm, người muốn ở bên đã đi rồi.

trịnh tại hiền nghĩ, nếu đã không lay chuyển được anh, vậy thì dùng hành động chứng minh cho anh thấy. hắn gọi cho trợ lý, đẩy tất cả lịch trình lên tiến độ cao nhất có thể.

trịnh tại hiền đang trong phân đoạn cuối, quay thêm mấy phút nữa là hoàn thành vai diễn này, thế mà lại cảm thấy trời đất chao đảo, gần đây đúng là không ăn uống điều độ, hắn gắng gượng tới giây phút đạo diễn hô, "được rồi.", cả người liền mệt mỏi đứng không vững.

"đi về nghỉ ngơi, tôi đã huỷ hết lịch trình của cậu trong hai ngày tới rồi."
trịnh tại hiền ngạc nhiên với sự xuất hiện của người trước mặt, giọng nói nóng nảy vang lên khiến anh tròn mắt, cổ tay bị mạnh bạo nắm lấy rồi kéo đi. trịnh tại hiền nán lại chụp với tổ quay phim một tấm, lễ độ chào hỏi với tất cả mọi người rồi mới cùng kim đông anh lên xe.

trịnh tại hiền ngoan ngoãn thắt dây an toàn, chống chằm, ánh mắt hờ hững đáp thẳng vào người đang lái xe đến mức làm người ta ngứa ngáy, "tôi tưởng em đã bỏ mặc tôi rồi."

lời vừa dứt, chính hắn cũng ngạc nhiên vì giọng nói khàn đặc của mình.

kim đông anh bị đùa bỡn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngoài mặt lại chỉ lạnh lùng ném cho hắn nửa ánh mắt, "tôi không muốn công ty của mình mang tiếng bóc lột sức lao động của nhân viên."

trịnh tại hiền nhận được một câu trả lời không mong muốn, chỉ yên lặng quan sát anh suốt quãng đường về.

"địa chỉ nhà?"

"đối diện căn của em.", trịnh tại hiền lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tận hưởng cảnh sắc bên ngoài, không mặn không nhạt cho người bên cạnh một đáp án rùng mình.

bàn tay trên vô lăng siết lại, kim đông anh kiềm chế nóng nảy, chân lại đạp ga, chỉ mong muốn đến nơi nhanh nhất có thể.

chiếc xe đáp trước căn hộ tiêu chuẩn, trông đến chói mắt, kim đông anh rũ mắt, theo đúng chuẩn mực giữa giám đốc và nhân viên mà căn dặn, "nghỉ ngơi đi, lịch trình làm việc sẽ được thư ký của tôi gửi đến sau."

trịnh tại hiền không vội, đây là đặc ân mà kim đông anh dành cho hắn, hắn mừng còn không hết, nhiệt độ trong xe quá lạnh, bàn tay hắn theo đó tìm tới hơi ấm quen thuộc đã mất từ lâu, ngỏ lời, "không muốn vào trong ngồi nói chuyện một chút à?"

hàng ngàn suy nghĩ xuất hiện đan xen trong đại não, kim đông anh cẩn trọng quan sát dáng hình người trước mắt, gật đầu đồng ý.

trịnh tại hiền nhập mật khẩu, kim đông anh không cần liếc mắt cũng biết hắn đang nhập dãy số 1504 quen thuộc.

trịnh tại hiền nhìn anh ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha, điệu bộ căng thẳng, hắn tiến vào bếp rót một cốc nước ấm đặt tới trước mặt anh, hỏi thẳng, "em, vì sao lại biến mất?"

sau đó chính hắn cũng duỗi người tựa vào sô pha, cánh tay cố ý ôm một vòng lớn đến eo người bên cạnh, chừa lại một khoảng trống.

kim đông anh nhìn cốc nước ấm trong tay, quay đầu nhìn người kia, từ tốn trả lời, "tôi nghĩ là tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, thế mà cậu vẫn chưa thông suốt nhỉ?"

trịnh tại hiền lắc đầu, hắn không cho rằng hắn không thông suốt, mà là cố chấp. trước nay hắn vẫn luôn đặt anh trong mắt, thế nên hắn nghiễm nhiên sẽ không chấp nhận việc để vụt mất anh, "tôi không phải chưa thông suốt, tôi chỉ không hiểu."

"cậu không hiểu cái gì?"

trịnh tại hiền cười, cuối cùng hắn vẫn có cơ hội để thổ lộ lòng mình.
"tôi chỉ không hiểu, vì cớ gì khi tôi nhận ra tình cảm của bản thân, em lại biến mất rồi. thậm chí đến lý đế nỗ cũng một mực không nói cho tôi biết rằng em đang ở đâu."

kim đông anh có cảm giác bản thân yêu quá hoá rồ, hoặc tất cả những việc đang xảy ra đều do bản thân tự tưởng tượng ra, anh nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ trên trán của trịnh tại hiền, rõ ràng vẫn bình thường, thế nhưng lời nói ra lại có cảm giác không chân thật.
trịnh tại hiền đoán được phản ứng của anh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang làm loạn, bị người kia chống cự muốn rút lại, hắn lại càng tăng thêm lực, bởi vì hắn rất sợ sự việc như sáu năm trước một lần nữa tái diễn trước mắt.

kim đông anh hết cách, anh thở dài, muốn chỉnh đốn lại tư tưởng của hắn, "không, cậu lầm rồi. trịnh tại hiền, cậu không yêu tôi, cậu chỉ đang cảm thấy mất mát vì thiếu đi tình yêu mà tôi dành cho cậu thôi."

trịnh tại hiền lại cảm thấy dáng vẻ như gặp phải quỷ của người trước mắt có chút buồn cười, hắn chỉ giải thích, "em không phải tôi, em làm sao hiểu được tôi yêu em như thế nào."

trịnh tại hiền hồi tưởng lại một ngày của sáu năm trước, kim đông anh đột nhiên biến mất không một chút tung tích, lý đế nỗ cũng lắc đầu nói không biết. một người rõ ràng vẫn đang cười nói trước mặt hắn, đột ngột không còn một chút tăm hơi, trịnh tại hiền vuốt mặt, ngày đặc biệt trên lịch được khoanh tròn, trái tim lại mất đi sự hân hoan ban đầu.

hắn để những suy nghĩ của bản thân dẫn dắt, cuối cùng vẫn không hiểu được tại sao kim đông anh lại rời đi.

kim đông anh nghe mấy lời của hắn còn hoang đường hơn bí ẩn của người ngoài hành tinh, chỉ biết cười, "cậu nói đúng lắm, cũng chính vì tôi không phải cậu, nên tôi mới biết rằng cậu không yêu tôi."

trịnh tại hiền cười khổ, mái tóc bồng bềnh trước mắt đem lại cảm giác muốn được vỗ về, hắn không kiềm lòng được khẽ xoa, "không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. bởi vì tôi nhận ra quá muộn, nên đã vuột mất em rồi. thế nên em mới không hiểu được tôi yêu em như thế nào."

trịnh tại hiền kết hôn được hai năm, người chung chăn gối ngày ngày kề bên lại không hề đem lại cảm giác hạnh phúc như hắn từng tưởng tượng.
những đêm trằn trọc, hắn nằm gác tay lên trán, nhắm mắt lại cũng chỉ toàn là hình ảnh của kim đông anh. mãi tận sau này, vợ hắn đề nghị ly hôn, hắn cũng chỉ cảm giác như được giải thoát.
ngày cả hai ra toà, người kia vỗ vai hắn, thiện chí nói cho hắn một tin tức muộn màng, "anh không yêu em, tại hiền, người anh yêu là đông anh.", cô lắc đầu, lại tiếp tục, "em vừa hay lại có điểm giống anh ấy. sau này em cũng phát hiện ra, nên đã cố tình đi phẫu thuật thẩm mỹ, quả thật em đã đoán đúng."

trịnh tại hiện chậm chầm mường tượng lại hình ảnh của người vợ cũ, nụ cười khá giống, đôi gò má cao, dáng vẻ ánh mắt cong cong khi cười, sau này cô ấy đột nhiên nói muốn đi phẫu thuật để nâng cấp bản thân, hắn cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là những ngày tháng về sau, cảm thấy nụ cười của cô không còn thuận mắt như trước nữa.
hắn chớp mắt, nhận ra quá muộn màng.

trịnh tại hiền kết thúc dòng suy nghĩ, kim đông anh vẫn đang cắn môi, nắm tay cũng vô thức siết chặt, hắn vỗ về, "tôi biết lời tôi nói ra rất hoang đường, em khó tiếp nhận cũng phải thôi. tôi chỉ muốn nói cho em biết, để em hiểu được lòng tôi, không phải để em tiếp nhận tôi. tôi có đủ kiên nhẫn dành cho em, nên em hãy cứ từ từ thôi."

những ngày tháng kim đông anh rời đi, cuộc sống của anh không hề dễ dàng, mà cuộc sống của hắn cũng tương tự tẻ nhạt.
thế nên lần này hắn sẽ là người tiến về phía anh, bù đắp lại sáu năm dài đằng đẵng này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net