Năm thứ sáu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Quay mặt đi nhưng trái tim anh rất nặng.
Giờ chỉ muốn được hát cho em nghe."

_______

Dù có đôi khi, tôi vẫn thường cảm thấy ba mẹ của mình dường như không phải của mình nhưng xét về phương diện pháp lý gì đó. Họ vẫn là ba mẹ tôi và mẹ tôi thì vẫn như bao người mẹ khác trên thế gian này, khi bà có một đứa con trai, bà muốn đứa con trai đó phải dắt tay một cô gái với mái tóc dài mượt như nhung trở về nhà, sau đó thì cùng nhau tạo cho bà một đứa nhỏ để bà có thể hằng ngày nắm tay cùng nó đến trường.

Mẹ muốn tôi đi xem mắt.

Với một lí do hết sức đại trà nhưng hoàn hảo với các bật phụ huynh rằng tôi đã tới tuổi để kết hôn. Có vẻ như mẹ không biết rằng con trai bà chưa bao giờ định sống theo lộ trình cuộc đời giống với bất kỳ ai đó ngoài kia, cho nên với quỹ thời gian ít ỏi của mình, tôi chẳng cần phải kết hôn sinh con hay để lại trên thế giới này mấy người khóc than khi tôi muốn rời đi.

Tôi từ chối lời đề nghị từ mẹ ngay khi bà ấy bắt đầu nói về việc nhà chúng tôi cần có những tiếng động nào đó vui nhộn hơn là những tiếng kéo ghế lật báo từ ba tôi. Nhưng rồi cuối cùng mẹ vẫn thành công khiến tôi phải dành ra một buổi tối chủ nhật rảnh rỗi hiếm hoi, chỉ bằng cách rơi nước mắt, vì có lẽ mẹ biết, tôi chưa bao giờ nỡ nhìn bà khóc.

Tôi tin là trong cuộc đời mỗi người chúng ta đều sẽ tồn tại ít nhất một người bạn ở cạnh mình với trách nhiệm giống như một thanh tìm kiếm câu trả lời nhưng chạy bằng cơm. Hoặc có thể gọi bằng từ ngữ ngắn gọn hơn là quân sư. Sếp tôi đến với đời tôi cùng sứ mệnh như thế. Tôi mang tất cả mọi câu hỏi trong đời mình đến anh và luôn nhận về những câu trả lời vừa ý. Nhưng tôi lại quên mất rằng gần đây đời anh Jihoon đã có thêm một người khiến anh chẳng thể giữ nổi việc nào thuộc về cá nhân.

"Cô gái đó tầm bao tuổi?"

Anh Hyunsuk kéo tôi vào chiếc studio lập loè sắc tím của anh ngay khi thấy tôi vừa xuất hiện trước dãy lồng đèn mấy ngày trước được Haruto treo lên để trang trí cho dịp trung thu sắp tới.

"Chắc là cỡ tuổi em, hoặc ít hơn vài tuổi."

Tôi thấy anh Hyunsuk ngay lập tức cau mày.

"Sao lại chỉ là chắc mà không phải chắc chắn, cưng không tìm hiểu người ta chút gì hả?"

Tôi bị cuốn vào mấy thứ đồ chơi hay ho và kì lạ trong phòng anh Hyunsuk, nên tôi đã lơ là với câu hỏi từ anh, cho đến khi người anh bé nhỏ của chúng tôi đanh mặt và gằn giọng.

"Kim Doyoung, em định kết hôn thật à?"

Tôi ngớ người vì cảm giác hình như mình đã nghe từ đâu đó một câu hỏi hệt như thế. Rồi chỉ vài giây sau, tôi bật cười khúc khích khi nhớ ra. Mấy hôm trước, anh Jihoon cũng hỏi tôi như vậy với cùng một biểu cảm chẳng sai lệch đi đâu so với anh Hyunsuk. Tôi đoán cái này là khái niệm tâm linh tương thông mà người ta hay nhắc đến.

"Đương nhiên là không rồi anh."

Tôi trả lời lại bằng một câu chính xác như những gì mình đã đáp với anh Jihoon.

"Ừ, thế thì xem như mấy cuộc hẹn người lạ hay tổ chức thời sinh viên là được."

Tôi tính nói với anh Hyunsuk rằng mình chưa tham gia mấy cuộc hẹn kiểu đó bao giờ nhưng sợ rằng sau đó ông anh này sẽ giữ chặt tôi lại rồi bắt đầu những câu chuyện không có hồi kết ở thời đi học của anh, thế là tôi chọn im lặng.

Mặc dù cả anh Hyunsuk và anh Jihoon đều làm vẻ thờ ơ trước chuyện tôi đi xem mắt và dặn tôi cứ tỏ ra thoải mái như hẹn bạn bè đi ăn kem uống nước. Thế nhưng hai người anh thương mến của tôi vẫn cứ hành động trái ngược lời họ nói bằng cách cùng nhau hộ tống tôi đi sắm quần áo mới.

Tôi mệt mỏi vô cùng vì phải đối diện với hai con người trái khoáy nhau mọi thứ có ở họ nhưng thế rồi họ lại là một đôi vừa vặn đến ngỡ ngàng. Và điều khiến tôi mệt mỏi hơn hết là những dãy khăn lụa tím lịm của anh Hyunsuk đi cùng những đôi tất đỏ chói từ anh Jihoon. Sau khi nhìn thấy họ ướm lên người tôi mấy thứ quần áo có màu sắc nóng hổi và hoạ tiết rối ren, tôi quyết tâm giả vờ bụng mình đau đến co thắt rồi đánh bài chuồn. Ấy thế mà tôi chẳng thể hiểu nổi bản thân vì sao cuối cùng vẫn lại trở về Yamai, một nơi chẳng khác mấy với hang động của quân địch lúc này.

Không lâu sau đó, đương nhiên tôi thấy anh Hyunsuk cũng nắm tay sếp tôi trở về. Park Jihoon lườm tôi cháy mắt vì bỏ đi rồi mới nói, trong khi đó thì nhà tài trợ họ Choi của chúng tôi vẫn quyết tâm mang về một thứ gì đó để dành cho buổi hẹn hò xem mắt của tôi. Và tôi đã mừng lắm vì anh chỉ chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trơn màu nâu nhạt chứ không phải đỏ hay tím, chỉ có điều, chữ C ở đầu tên thương hiệu thì vẫn khiến tôi ngại ngùng không thôi.

.

Anh Hyunsuk chắc chắn sẽ không mang chuyện của tôi đi bỗ bã khắp nơi, anh Jihoon thì cùng lắm chỉ ri rỉ được vào tai mỗi mình người anh yêu. Nhưng Park Jeongwoo thì tôi không dám chắc. Tôi chỉ biết rằng mình điên lắm rồi mới kể nó nghe, mà thật ra tôi chỉ buột miệng than thở về buổi xem mắt của mình khi nghe nó nói ba mẹ nó cũng rục rịch tìm kiếm bạn bè bốn phương để giúp nó có một ai đó để sánh đôi dù rằng nó đã có sẵn cho mình một cậu bạn để thương nhưng lại không thể dắt về.

Jeongwoo biết nghĩa là Haruto và So Junghwan sẽ biết vì ba đứa nó suốt ngày luôn túm tụm vào nhau. Tôi thì chưa bao giờ ngừng được cái tính thẳng đuồn đuột của bạn nhỏ cao ráo nhất nhà này. Hoặc là nó đang cố ý làm thế. Cố ý ở trước mặt Bang Yedam và Lee Sohee, hỏi tôi rằng cô gái tôi sắp đi xem mắt trông như thế nào dù rằng nó thừa biết tôi làm gì mà đã có hứng xem qua ảnh chụp của người ta.

"Em mà cũng đi xem mắt à?"

Yedam lựa một lúc không có ai đang quanh hai chúng tôi, không có cả Lee Sohee để ghé tai hỏi tôi một câu hỏi vụng về đến cục mịch.

"Em thì làm sao mà không thể đi."

"Anh cứ tưởng em,..."

Tôi vốn định hỏi thêm về những điều anh bỏ dở nhưng rồi khi đó xung quanh chúng tôi lại không chỉ có mỗi chúng tôi nữa mà vừa xuất hiện cả một người thứ ba.

Yedam bỏ đi cùng cô ấy như mọi lần khác. Tôi lại thơ thẫn trở về nhà với nhiều hơn một vài thắc mắc mà Bang Yedam vừa tuỳ tiện mang cho.

.

Trước ngày xem mắt, tôi bị buộc phải tường tận về cô gái mình sắp gặp. Sau những vòng loại gắt gao từ mẹ tôi và những cô dì của hai họ nhà mình, tôi được biết cô ấy là một nhà giáo nhân dân với đầy đủ mọi tiêu chuẩn dâu hiền vợ thảo mà những người phụ nữ trong nhà tôi tự ý đặt ra. Và đương nhiên là cô nàng có một mái tóc dài đen và mượt.

Như cách bao cuộc hẹn xem mắt trên đời này thường diễn ra. Chúng tôi chọn một nhà hàng có bầu không khí lãng mạn cổ điển ở khu trung tâm, nơi chỉ cách Yamai một con đường nhỏ.

Tôi trò chuyện với Jinwoo hợp rơ hơn cả tưởng tượng. Để nói chúng tôi cùng có một kiểu cũng không sai, như cách Jinwoo nói thì là những kiểu việc bàn giấy nhàm chán với rất nhiều người xung quanh chúng tôi, nhưng em bảo em thích là được dù đôi khi việc soạn giáo án có khiến đầu em muốn nổ tung. Và tôi đoán chắc một cách dễ dàng để bắt đầu những cuộc hội thoại là khi chúng tôi có cùng những quyển sách yêu thích. Tôi và em luyên thuyên suốt buổi về những tác giả mà chúng tôi thích hoặc rất thích, và về cả những ẩn ý trong câu văn của họ dù chẳng ai trong cả hai chắc rằng điều đó có đúng với những gì các tác giả muốn gửi gắm hay không.

Mọi thứ vẫn xem như là khá ổn cho đến khi những món ăn chúng tôi gọi được dọn ra.

Thú thật là tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng đời mình sẽ có ngày đụng trúng những hoàn cảnh trái ngang như phim truyền hình tình cảm mang hướng kịch tính, nếu như được ví như phim ảnh, tôi chỉ dám nói đời mình là một bộ phim mà người xem sẽ muốn bỏ đi ngủ ở những giây đầu tiên. Nhưng đó là trước khi tôi nhìn thấy Bang Yedam và Lee Sohee xuất hiện ở ngay cổng ra vào và đương nhiên là để phù hợp với bầu không khí ngọt ngào của nhà hàng, họ phải ăn mặc khác hẳn ngày thường. Thậm chí tôi suýt thì quên mất cô gái cũng rất dễ thương trước mặt mình để mở miệng khen ngợi rằng Lee Sohee quả thật rất xinh đẹp. Và đương nhiên là người đàn ông đi cùng cô còn thu hút tôi nhiều hơn.

Tôi chưa bao giờ thấy Yedam mặc suit, tính từ ngày đầu tôi gặp anh, Yedam chỉ toàn đi cùng những chiếc áo len mỏng hoặc những chiếc áo phông vừa người, kể cả như thế mà tôi vẫn cứ luôn không quên việc dán mắt mình lên bờ vai rộng hay đôi bắp tay săn chắc dù chẳng thấy anh làm gì ngoài chơi đàn và viết nhạc. Thành thử ra khi lần đầu tiên nhìn thấy Bang Yedam khoác lên người một bộ quần áo cùng tone được ủi phẳng và vừa vặn, tôi đã ngẩn ngơ đến độ quên mất những điều tôi và Jinwoo cùng nói với nhau từ ban nãy đến giờ.

"Anh Doyoung?"

Tôi được mang trả về hiện thực bằng chất giọng mềm mại của Jinwoo, đương nhiên là tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng vì đã bỏ qua những câu nói của em.

"Xin lỗi, nhưng em có thể nhắc lại không?"

"À không sao, không có gì quan trọng lắm đâu. Mà, anh Doyoung quen biết hai người mới vào hả?"

Tôi thành thật trả lời em rằng đúng là tôi có quen bọn họ. Rồi em lại hỏi tôi rằng tôi có muốn đến để chào hỏi vài câu hay không, tôi ngập ngừng lắc đầu từ chối.

"Nhưng hình như họ muốn chào anh."

Tôi ngẩng đầu khỏi miếng steak mình vừa dành lấy để cắt giúp Jinwoo và rồi tôi thấy Sohee đang mỉm cười rất tươi tiến về chỗ chúng tôi. Nỗi tò mò trong tôi buộc mình đánh mắt sang phía Yedam, anh cúi ngay tầm mắt mình, cố ý ngó lơ tôi một cách trực diện.

"Hôm nay trông Doyoung của chúng ta khác ngày thường quá."

Thành thật với lòng mình là tôi rất muốn nói với Lee Sohee rằng chúng ta ở đây chắc chắn không bao gồm chị Sohee yêu quý, chúng ta mà tôi muốn nghĩ đến chỉ là những anh em ở Yamai. Nhưng đương nhiên, tôi đâu thể sỗ sàng như thế trước mặt bạn hẹn của mình, và Yedam nữa.

Rồi đột nhiên, Sohee ý tứ hỏi tôi và Jinwoo liệu rằng có thể để họ chen ngang vào buổi tối này của cả hai không vì Yedam đã bỏ qua việc đặt bàn trước bởi anh không biết chỗ này lại đông đúc đến vậy. Tôi không hề tỏ ý phản đối nào nhưng lại ước gì cô bạn hẹn của mình sẽ lắc đầu nhăn nhó, tiếc rằng em cũng là một người lịch thiệp ngại nói từ chối như tôi.

"Doyoung chu đáo với bạn gái mới quá."

Tôi trả về cho Jinwoo chỗ thịt mình cắt giúp em, khi nghe Sohee cao giọng nói thế, tôi chỉ ngập ngừng nhấc môi. Jinwoo thì bắt đầu trở nên lúng túng hơn rất nhiều so với ban nãy, tôi muốn trấn an em nhưng lại chẳng biết làm gì ngoài cố hơn để chăm chú vào những lời em ghé tai thì thầm.

"Nhưng anh ngạc nhiên lắm vì em đi xem mắt đó, anh cứ tưởng bốn năm còn lại em chỉ định sống một mình thôi chứ?"

Lần này chắc chắn không phải ai khác ngoài Bang Yedam, trên bàn ăn này không ai biết điều đó ngoài anh. Và ngay giữa lúc tôi muốn tôn trọng những món ăn trước mặt mình, anh khiến tôi buộc lòng phải buông dao nĩa.

"Jinwoo, anh biết một quán cà phê gần đây rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy hay khiến em không thoải mái, em có muốn đến đó cùng anh không?"

Tôi mừng vô cùng vì Jinwoo gật đầu đồng ý ngay lập tức mà chẳng chút do dự nào. Có lẽ em cũng cảm nhận được mọi thứ đang có gì đó chưa đúng lắm giữa ba người em chỉ vừa mới gặp mặt lần đầu tiên. Tôi không nhìn vào mắt Yedam, vì anh không phải người đã ngỏ ý ngồi vào bàn ăn cùng chúng tôi, cho nên tôi nói và chỉ trân trân nhìn vào Lee Sohee.

"Chị, xin lỗi vì bọn em cảm thấy không thích hợp ở đây nữa. Bàn ăn này, hai người cứ ăn vui vẻ. Để em mời hai người."

"Anh tự trả được cho bọn anh được, không cần đến em."

Giờ thì tôi tin mình đã hoàn toàn bị chia cắt ra một phần rìa trong cuộc đời anh. Là bọn anh và tôi, thậm chí tôi còn chưa từng được Yedam gộp vào đám người ở Yamai để xưng một tiếng Bọn mình.

Tôi kéo tay Jinwoo rời khỏi bàn ăn, khi lướt ngang qua hai người Yedam và Sohee. Tôi mơ hồ thấy tay Yedam run lên, còn Lee Sohee thì chỉ đơn giản nhoẻn miệng cười với tôi.

.

Tôi lái xe đưa Jinwoo về nhà mà không hề ghé tới quán cà phê nào như đã nói. Tôi làm gì biết cái quán nào như thế, ngày thường tôi chỉ uống cà phê pha loãng để tỉnh táo cho những giờ tăng ca, thì giờ rảnh rỗi ở đâu mà đến một quán nhỏ yên tĩnh để hưởng thụ cảm giác một mình. Tôi hưởng cảm giác đó trong hầu như cả quãng đời mình sống rồi. Và mừng rằng Jinwoo nói em cũng không muốn đi đâu hơn là trở về nhà khi tôi ngỏ ý kết thúc buổi hẹn sớm hơn dự định.

Khi tôi tấp xe vào trước cừa nhà Jinwoo, đột nhiên em cất giọng hỏi trong lúc đang lọ mọ tháo bỏ đai an toàn.

"Em có thể hỏi anh chút việc hơi riêng tư không?"

Tôi gật đầu đồng ý.

"Về chuyện bốn năm."

"À, anh không có bị bệnh hiểm nghèo hay nan y gì đâu. Em có từng gặp ai đó chỉ muốn sống một cuộc đời ngắn hạn chưa?"

Ánh mắt của Jinwoo mở ra vài tia khó lý giải được những điều tôi nói, rồi em rụt rè đáp lại.

"Hình như, em vừa gặp rồi phải không?"

Tôi xì cười rồi gật gù với Jinwoo.

Và bỗng dưng, mọi thứ đột ngột rơi vào im lặng cho đến khi Jinwoo mở lời muốn rời đi. Tôi đương nhiên không hề muốn giữ em lại để làm gì và có lẽ Jinwoo cũng chẳng muốn tôi làm thế. Trước khi cửa xe đóng lại, em ngó đầu vào gọi giật tên tôi thật lớn.

"Anh Doyoung."

"Thật ra chuyện muốn sống ít cũng bình thường, em chưa gặp ai như thế nhưng đời này chắc còn rất nhiều thứ em chưa gặp. Hôm nay em rất vui, nhưng thật lòng em muốn sống lâu hơn những gì anh muốn nên em cần một người sẽ vì em mà sống thật lâu. Và em đoán người đó không là anh rồi."

Tôi lại chỉ gật gù đồng tình.

Jinwoo vén lại chút tóc loà xoà bên tai, rồi em ngập ngừng nói:

"Em không biết giữa anh và hai người kia có vấn đề gì, nhưng khi anh trai tên Yedam nói về việc anh chỉ còn bốn năm, em vô tình thấy tay anh ấy siết chặt khăn trải bàn. Em nghĩ, người ta làm thế khi kiềm nén cơn đau, giống như lúc mấy đứa học trò của em bị bắt đi tiêm phòng, bọn nó cũng siết chặt áo em như thế."

Tôi không biết điều gì đã thôi thúc mình nhưng khi Jinwoo gần đến được trước cổng nhà em, tôi vội hạ kính xe mình rồi lớn tiếng nói.

"Thật ra, anh rất yêu Bang Yedam."

Jinwoo cười rất tươi, em gật đầu chào tôi rồi biến mất sau cổng nhà. Có lẽ, lần đầu tôi gặp em cũng là lần duy nhất chúng tôi gặp nhau. Hình như bởi vì biết thế nên tôi mới dám khẳng khái nói ra lòng mình, nói ra điều tôi chưa từng dám thừa nhận với bất kì ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net