Mười Năm Không Xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  " Chúng ta chia tay đi." Cách vách tường, giọng nói của người phụ nữ vang lên: " Em cảm thấy ... chúng ta không thích hợp."

Hai lỗ tai của Khúc Tích dựng thẳng đứng, cách một vách ngăn, cô nhướng thân mình về phía trước lắng nghe cuộc đối thoại kia. Khúc Tích không dám gây ra tiếng động sợ sẽ bị phát hiện, cố gắng nhìn qua vách ngăn thấy bóng dáng người phụ nữ cùng với người đàn ông đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ.

Ngón trỏ của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, im lặng rất lâu. Lâu đến mức khi Khúc Tích nhíu chặt mày, anh mới lên tiếng: " Vị huấn luyện viên thể hình kia gần đây vẫn khỏe chứ?." Khuôn mặt của người đàn ông biểu cảm rất rõ rệt.

Người phụ nữ nghe xong câu hỏi, cả người run lên. Cả hai trầm mặc một lúc lâu, người phụ nữ đứng dậy, dáng vẻ rất tức giận: " Cốc Ngôn, anh không nể mặt tôi, cũng không nên tự triệt đường lui của mình."

Người phụ nữ vừa khóc vừa nói: " Tốt xấu gì tôi cũng từng thích anh."

Nói xong, người phụ nữ ấy che mặt, nhanh chóng rời đi.

Qua một lúc, Khúc Tích nghe thấy Cốc Ngôn nhẹ giọng tự giễu: " Cô nghĩ rằng tôi chưa từng thích cô sao?."

Anh cũng từng thích cô gái ấy. Nhưng, một người đàn ông, đâu dễ bộc lộ cảm xúc của mình.

Khúc Tích hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình gây chú ý đến thế nào, nửa người đều hướng ra ngoài, cô chỉ thấy anh mặc bộ đồ vest, vẻ mặt đạm bạc ngồi đó, bàn tay nắm chặt ly rượu, giống như muốn bóp nát nó trong tay.

Không biết anh đang suy nghĩ gì, Khúc Tích tự hỏi, sống như vậy không vất vả sao?.

Đối với ánh mắt của ai đó sáng rực như ngọn đuốc đang nhìn mình, Cốc Ngôn ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau làm cho Khúc Tích không kịp trở tay, có chút lúng túng nhưng ngay sau đó nở nụ cười tươi rói, vẫy tay với Cốc Ngôn: "Aiz, thật khéo."

Cốc Ngôn chau mày, anh cũng không trả lời, đứng lên rời đi. Khúc Tích cũng rời khỏi chỗ ngồi, chạy theo anh.

Ra khỏi quán cafe, bên ngoài ánh nắng mặt trời mang theo hơi thở của mùa xuân chiếu lên cành liễu bên đường. Bước đi của Cốc Ngôn rất nhanh, Khúc Tích chạy hụt hơi mới đuổi kịp: "Chú Ngôn, trời ấm lên rồi, đi nhanh như vậy rất dễ chảy mồ hôi, chú đi chậm một chút." Khúc Tích nói thêm: " Khó trách bạn gái chú bắt cá hai tay, chú không biết quan tâm là gì cả."

Nghe xong câu nói này, Cốc Ngôn dừng bước.

Khúc Tích đi tới chỗ Cốc Ngôn, vừa đi vừa cười: " Cũng có thể do trước đây bạn gái chú thiếu cảm giác an toàn nên mới vậy. Tôi có cảm giác an toàn nhiều hơn, tuyệt đối không bắt cá hai tay."

Cốc Ngôn nâng mắt nhìn cô: " Cháu đúng là kẻ cơ hội, nắm bắt từng phút tự đề cử bản thân."

Khúc Tích mặt dày, cười lớn: " Tôi thích chú, vất vả lắm mới đi tới ngày hôm nay, đương nhiên phải đem tình cảm của mình thổ lộ. Trước mắt, chú không có bạn gái hay là tiếp nhận tôi đi. Chính mắt tôi đã chứng kiến, hiện tại chú đang độc thân. Như vậy tôi có theo đuổi chú, cũng rất hợp lẽ."

Nếu là ngày thường, Cốc Ngôn sẽ không để bụng với mấy câu nói của cô, nhưng hôm nay tâm trạng của anh rất xấu, sắc mặt trở nên lạnh lùng: " Chú không có hứng thú với trò đùa của cháu."

Khúc Tích tủm tỉm cười, đưa mắt nhìn anh: " Chú Ngôn, tôi thật lòng."

" Nếu cháu lớn hơn mười tuổi, chú sẽ tin là sự thật." Cốc Ngôn hờ hững xoay người rời đi, hoàn toàn không biết rằng, người con gái đằng sau, nụ cười trên khuôn mặt cô đang dần tắt đi.

Khúc Tích xoa ngón tay của mình, cô cố gắng nở nụ cười nhạt, tự nói với bản thân: " Mười tuổi ... cũng không phải kém rất xa."

Người cô thích, lớn hơn cô mười tuổi. Khi cô mười sáu tuổi, anh đã hai mươi sáu, là một thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Anh đến trường trung học của cô tham dự buổi diễn thuyết. Khi đó, cha mẹ Khúc Tích mới vừa ly hôn, cô trở nên bất mãn, trốn nhà đi tìm hiểu thế giới bên ngoài.

Cô nhớ rất rõ ngày đó, cũng như hôm nay, một ngày xuân vào tháng ba, trong buổi diễn thuyết nói về chủ đề ước mơ của bạn, giọng nói của Cốc Ngôn cũng đẹp như vẻ ngoài của anh, vô cùng hoàn mĩ. Người đàn ông trước mắt đã chinh phục thành công trái tim cô. Trái tim cô rung động bởi vì anh.

Từ hâm mộ chuyển sang yêu mến.

Cho tới bây giờ, suốt sáu năm qua, Khúc Tích vẫn lấy Cốc Ngôn làm mục tiêu phấn đấu của bản thân.

Khúc Tích học trường đại học anh từng học, học khoa anh từng đăng kí, sau khi tốt nghiệp cô liền gởi đơn xin vào công ty anh, trở thành nhân viên của anh. Sau đó, cô dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.

Nghĩ lại, những chuyện cô đã làm không hề dễ dàng nhưng Khúc Tích cảm thấy rất đáng để theo đuổi. 

Chương 2

 Mỗi ngày, Khúc Tích đều tăng ca đến khuya.


Thật ra, công việc của Khúc Tích không hề bận rộn đến thế, một cô gái trẻ mới hai mươi hai tuổi, ai cũng thích dành phần lớn thời gian để dạo phố, cùng cô bạn Lượng Lượng đi mua sắm, nhưng Cốc Ngôn đều làm việc tới khuya, mà cơ hội được gặp anh, chỉ là lúc cả hai cùng đi thang máy.

Đồng hồ sinh học của Khúc Tích rất chuẩn, đúng thời gian, cô sẽ mang cho Cốc Ngon một cốc trà nóng. Đây là thói quen cũng là sự kiên trì của cô.

Lúc đầu, Cốc Ngôn đối với hành động này rất cảm kích, môt cốc trà nóng, có thể làm cho anh cảm thấy thư thái trong đống văn kiện ngập đầu, nhưng kể từ khi Khúc Tích bày tỏ tình cảm với anh, cốc trà dù có chuyển từ nóng sang nguội ngắt, anh cũng không chạm vào.

Thất vọng! Khẳng định là có. Nhưng Khúc Tích nghĩ, cho dù bây giờ anh không uống nhưng không có nghĩa tương lai anh sẽ không thích, ít nhất, cô cũng lưu lại được chút gì đó trong anh, nó đem lại cho cô cảm giác mình tồn tại trong thế giới của anh.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Cốc Ngôn, Khúc Tích mang trà đi vào. Hôm nay, Cốc Ngôn không giống ngày thường chỉ vùi đầu vào đống tài liệu, mà anh đang đứng bên cửa sổ, tầm mắt nhìn về phía thành phố, vừa ngắm cảnh đêm vừa gọi điện thoại. Khúc Tích nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc của anh, nghe thấy Cốc Ngôn trả lời điện thoại: " Uhm, tùy ý lựa chọn quán ăn. Tối mai tôi sẽ đến."

Tay Khúc Tích hơi run run, nước trà bắn lên tay cô làm cho làn da trắng nõn chuyển sang màu đỏ. Cốc Ngôn quét mắt nhìn cô một cái, ánh mắt của anh lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác rét run. Khúc Tích cố nén cơn đau rát, đem đặt cốc trà lên bàn anh, rồi sau đó im lặng ra ngoài, trước sau cô không hề gây ra tiếng động.

Trở lại ghế ngồi, cổ tay Khúc Tỉnh đỏ ửng vì bỏng, ánh mắt cô nhìn về một phía, rất chăm chú. Ngây người ngồi đó một lúc lâu, chợt thấy đèn phòng làm việc của Cốc Ngôn tắt, Khúc Tích mới giật mình, khôi phục lại tinh thần.

Vào thang máy, nhấn số tầng đi xuống, Khúc Tích cố tỏ ra bình tĩnh: " Chú Ngôn, chú đi xem mắt sao?."

" Khúc tiểu thư, chuyện này không liên quan tới cháu."

Khúc Tích cố chấp lên tiếng: " Không liên quan thì không liên quan, dù sao tôi cũng sẽ phá hỏng nó."

Cốc Ngôn có chút phiền não, quét mắt nhìn cô: " Cháu? Dựa vào cái gì?."

Khúc Tích ngẩn người, câu nói của Cốc Ngôn như tảng đá nghìn cân đè nặng xuống trái tim cô, ngay cả một tia hy vọng anh cũng tàn nhẫn dập tắt nó. Mỗi lần cô bày tỏ, Cốc Ngôn đều nhẫn tâm cự tuyệt. Bởi vì anh không muốn cho cô một thân phận, cho nên ngay cả quyền lợi ghen tuông, cô cũng không có. Nhưng việc cô thích anh, là chuyện của cô!

Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, đến khi thang máy dừng, cô mới ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Cốc Ngôn, cười nhạt: " Lấy tư cách là tôi thích chú."

" Tình cảm dễ dàng nói ra như vậy, cháu chắc chắn chứ?." Cốc Ngôn bỏ lại câu nói ấy, lạnh lùng xoay người rời đi.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong chiếc hộp hình chữ nhật chật hẹp, chỉ còn lại Khúc Tích, cô nắm chặt lấy tay mình, giống như đây là căn bệnh thường xuyên phát tác, đau đớn đã là một thói quen.

Trong tấm thủy tinh của thang máy, hiện lên gương mặt thất vọng của Khúc Tích, nụ cười nhàn nhạt, cô nhỏ giọng nói: " Kỳ thực ... Không dễ dàng như vậy."

Sao có thể dễ dàng! Thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, khó khăn đến nhường nào. Đứng trước mặt người mình yêu thầm, đem tình yêu trong suốt sáu năm đưa ra ánh sáng, thẳng thắn bày tỏ, nào có dễ dàng như vậy.

Khúc Tích buông thõng hai tay, rũ bỏ sự tự tin của mình, cô giống như đứa trẻ phạm lỗi bị quở trách, không biết phải làm sao, tay trái lo sợ không yên, tay phải bứt rứt vì bối rối, cô đem theo nỗi thất vọng ra về.

Ngày hôm sau, quả nhiên Cốc Ngôn đi xem mắt, đương nhiên Khúc Tích cũng bám theo sau để gây rối.

Đối tượng xem mắt lần này của Cốc Ngôn là một cô gái đoan trang, nhìn thấy đối thủ Khúc Tích có chút bải hoải khóc không ra tiếng.

Rất nhanh, cô lại khôi phục tinh thần thép của mình. Mặt dày đi tới bên cạnh Cốc Ngôn ngồi xuống, vừa lau giọt nước trong suốt còn đọng lại khóe mắt, vừa lạnh nhạt nói: " Chú Ngôn, tôi sẽ không làm chuyện xằng bậy. Tôi đã thay chú quan sát, người con gái này không hợp với chú, cô ấy quá yếu đuối lại ít nói, hai người ở cùng một chỗ mười năm sẽ không nói quá mười câu."

Suy nghĩ của cô, rất giống với tâm tư của Cốc Ngôn.

Cốc Ngôn trầm mặc uống cafe, sau đó lạnh lùng lên tiếng: " Đối tượng xem mắt trong mấy ngày tới, chắc cháu đã giúp tôi đuổi hết đi rồi."

Cốc Ngôn cũng không phải là người cuồng yêu, chuyện đi xem mặt bởi vì áp lực gia đình. Anh cũng không phải là người dễ dàng nói câu yêu, nhưng khi yêu thì tổn thương dù có nhẹ đến đâu, cũng khiến anh đau đến tận xương tủy. Cũng như với người bạn gái trước đây, anh cũng từng yêu người con gái ấy, sau khi biết mình bị phản bội, anh cũng trải qua một quãng thời gian khó khăn.

Hơn nữa, anh không phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc của mình, luôn cố gắng tỏ ra là một người mạnh mẽ, cho dù đổ máu anh cũng sẽ âm thầm nuốt xuống, anh tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người khác biểu lộ cảm xúc của mình.

Thoạt nhìn, anh là một người đàn ông thành đạt, không bị rằng buộc, nhưng ai có thể hiểu được, tận sâu trong tâm trí của người đàn ông này đã tự mình giằng xé, tự mình dằn vặt những nỗi đau chỉ mình anh biết.

Thời gian gần đây, anh cũng chán ghét những buổi gặp mặt mai mối kiểu này, rất may, anh đã có 'mũi tên' sắc bén ngay bên cạnh, giúp anh loại bỏ tất cả những chướng ngại trước mắt. Cốc Ngôn cảm thấy rất hài lòng.

Khúc Tích cảm nhận được anh không bài xích mình, tự mình tưởng tưởng rằng anh đã cho mình một đãi ngộ đặc biệt, từ nay, cho đến những ngày sau, cô sẽ giúp Cốc Ngôn giải quyết tất cả những người phụ nữ có ý định tiếp cận anh.

Cốc Ngôn không nói lời cảm ơn cô, Khúc Tích cũng không quan tâm, bởi cô đang chìm trong sự vui sướng do chính mình tạo ra, cô cho rằng, khoảng cách giữa cô và Cốc Ngôn đang dần được thu hẹp.

C3

  

  " Cốc tiên sinh". Đối tượng xem mắt lần này là một cô gái dịu dàng.

Cốc Ngôn nhìn người con gái trước mắt gật nhẹ một cái rồi ngồi xuống, ánh mắt anh đảo khắp nhà hàng nhưng vẫn không thấy hình bóng của người con gái thích ầm ĩ – Khúc Tích đâu.

Không có cô ở đây, anh cảm thấy buồn ngủ với lần xem mắt này, cười cho qua chuyện thi thoảng mở miệng nói vài câu, Cốc Ngôn nghĩ, kì thật Khúc Tích nói cũng rất đúng, người con gái không hợp với mình.

Cuộc sống của Cốc Ngôn vốn dĩ rất nhàm chán, một nửa còn lại mà anh đang tìm kiếm nên giống Khúc Tích một chút.

Anh phát hiện, việc Khúc Tích xuất hiện trong các buổi gặp gỡ mai mối đã trở thành thói quen của anh, nhưng hôm nay không thấy cô, Cốc Ngôn cảm thấy có phần hụt hẫng.

Cốc Ngôn suy nghĩ, hôm nay nha đầu kia đã đi đâu, đang làm gì? Vì sao lỡ hẹn? Có phải trên đường cô đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây, Cốc Ngôn chợt thấy lo lắng.

" Thật ngại." Cốc Ngôn đột nhiên đứng dậy: " Hiện tôi có chút việc, xin phép đi trước." Không quan tâm đối phương đang ngạc nhiên thế nào, anh cầm áo khoác nhanh chóng rời khỏi quán.

Mẹ cô tái hôn, chỉ đến ngày diễn ra hôn lễ Khúc Tích mới biết. Bà gọi điện nói cho Khúc Tích về ngày kết hôn của mình, giọng nói của bà có phần ấp úng. Cũng dễ hiểu vì sao bà cảm thấy ngại ngùng khi nói chuyện này với cô bởi lẽ Khúc Tích không nhận được thiệp cưới của bà, người chồng tương lai của bà là gia đình có gia thế, sợ cô sẽ đến phá hỏng. Bản thân cô cũng do dự liệu có nên đi hay không, cũng không muốn bà khó xử nên Khúc Tích từ chối tới dự.

Trong ngày mẹ cô tái hôn, Khúc Tích đứng ở trước cổng khách sạn, cô đứng đó nhìn chữ Hỷ màu đỏ chói mắt kia ngẩn ngơ đến nửa ngày, sau đó yên lặng rời đi.

Buổi tối có liên hoan, Khúc Tích uống quá chén, đồng nghiệp muốn đưa về nhưng cô từ chối, Khúc Tích mặc kệ sống chết tự mình đón xe, mục đích của cô cũng rất rõ ràng, không về nhà mà đến thẳng công ty.

Lúc cô vừa xuống taxi, vừa hay Cốc Ngôn lái xe đi ngang qua công ty, nhìn thấy Khúc Tích bước đi khập khễnh, Cốc Ngôn dừng xe, qua cửa kính oto, lẳng lặng nhìn dáng vẻ của Khúc Tích.

Thường ngày Khúc Tích không đi giày cao gót nhưng trong công tác đôi khi cũng cần dùng đến nó. Lúc này cô lại uống rượu, dáng đi tập tễnh xiêu vẹo, đi được vài bước, đến cầu thang cô liền ngã nhào xuống đất.

Cốc Ngôn cảm thấy buồn cười, thấy lúc lâu cô chưa đứng lên, anh lo lắng liệu cô có bị thương chỗ nào không. Anh mở cửa xe đi tới chỗ Khúc Tích. Cô không biết anh đang đi tới gần mình, cô nằm úp xuống sàn nhà, cười lớn.

Cô cảm thấy bản thân mình rất nực cười, khuôn miệng không biết từ khi nào đã cong lên, cười rồi lại cười, mặc dù trên khuôn mặt cô nở nụ cười nhưng lại làm cho người khác cảm thấy chua xót.

Ở trong ấn tượng của Cốc Ngôn, Khúc Tích là một người đơn giản, cô đơn thuần như một nữ sinh. Trước mặt anh luôn vui vẻ, nụ cười luôn nở trên môi, anh thừa nhận, nụ cười của cô rất ấm áp.

Giờ đây, anh không biết vì sao trên khuôn mặt người con gái đơn thuần kia lại có thể nở nụ cười toát lên vẻ đau thương đến thế.

Ở xa, anh ngửi được mùi rượu nồng nặc, Cốc Ngôn nhíu mày, liền tới bên cạnh Khúc Tích, vỗ nhẹ vào mà cô: " Cháu uống rượu sao?."

Khúc Tích giơ hai ngón tay quơ quơ, Cốc Ngôn cười nhạt: " Hai chai mà đã say đến thế này, rất có tiền đồ."

Khúc Tích nhướng mày, bất mãn: " Là thật đó."

Cốc Ngôn trầm mặc, anh kéo Khúc Tích đứng lên, hỏi: " Có nhớ nhà mình ở đâu không?."

Khúc Tích suy nghĩ một hồi lâu: " Làm sao tôi nhớ được mình ở đâu?." Cô lớn tiếng nói:" Về nhà cha? Hay ở chỗ mẹ? Chỗ nào cũng không nên ở."

Nghe vậy, Cốc Ngôn có phần kinh ngạc, anh luôn nghĩ Khúc Tích nhất định sống trong một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ che chở bao bọc cẩn thận nên cô luôn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, dám mạo hiểm bám theo đuôi ông chủ.

" Cháu ở đâu?." Cốc Ngôn thay đổi câu hỏi.

Khúc Tích trầm mặc lúc lâu: " Ở chỗ chú Ngôn."

Cốc Ngôn lập tức nhíu mày: " Tôi đưa cháu tới khách sạn."

Khúc Tích nhếch miệng nở nụ cười: " Tôi biết chú Ngôn nhất định sẽ không cho tôi ở nhà chú ấy, bởi chú ấy không thích tôi." Cô vừa nói vừa kéo tay Cốc Ngôn: " Nhưng tôi rất thích chú ấy, vô cùng ... vô cùng ... vô cùng ...."

Cô lặp đi lặp lại hai chữ " vô cùng " giống như dù có nói hàng trăm hàng nghìn lần cũng không đủ biểu đạt tình yêu của cô dành cho anh.

Cốc Ngôn nhìn Khúc Tích hai mả đỏ ửng vì say rượu, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào cô gái này, anh hỏi: " Vì sao?."

" Không biết." Khúc Tích nói: " Thích đã sáu năm, có lẽ đã sớm thành thói quen."

Cốc Ngôn ngẩn người, trong đầu hoàn toàn không nhớ nổi, mình đã làm gì để khiến cô gái này yêu thầm mình lâu đến vậy. Sáu năm trước, cô mới mười sáu tuổi.

" Tôi nhìn thấy chú ấy trong lần đọc diễn thuyết, chú ấy có thể làm được những việc mình thích, tôi ngưỡng mộ chú ấy sau đó chuyển sang yêu mến, tôi cũng không biết vì sao. Nhưng tôi biết rất rõ rằng tôi thích chú ấy. Chính là rất thích."

Anh phát hiện tim mình đập dồn dập, hơi thở có chút rối loạn. Đưa mắt nhìn cô gái trong lòng, Cốc Ngôn bất đắc dĩ thừa nhận, anh đang có suy nghĩ rất xấu hổ. 

C4

 

  Khúc Tích say đến nỗi không nhớ được nhà mình ở đâu, Cốc Ngôn cảm thấy bản thân như bị điên rồi, anh biết rõ không nên quá gần gũi với Khúc Tích, bằng không đứa nhỏ này sẽ càng lún càng sâu, nhưng nhìn thấy cô say khướt như vậy, Cốc Ngôn cũng không yên tâm để cô ở khách sạn một mình.

Dù thế nào, cô cũng chỉ là một cô nhóc, đúng, chỉ là một cô nhóc.

Cốc Ngôn đem Khúc Tích đặt trên giường, vừa đứng dậy chuẩn bị đi thì một bài tay đã túm lấy vạt áo của anh. Khúc Tích nắm rất chặt, thiếu chút nữa kéo cả người Cốc Ngôn ngã lên giường.

Cốc Ngôn nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng: " Buông tay."

" Chú Ngôn". Khúc Tích híp hờ đôi mắt, vẻ mặt giống như con mèo con, lực trên nắm lấy vạt áo của anh rất chặt: " Nhìn chú ... thực sự rất đẹp trai."

Giọng nói của cô khàn khàn, so với ngày thường thì lúc này đặc biệt rất gợi cảm. Cốc Ngôn cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nghe thấy Khúc Tích nói vậy, cảm giác trong người như có ngọn lửa đang âm ỉ thiêu đốt.

Khúc Tích dùng sức ngồi dậy, ghé sát đôi môi của Cốc Ngôn.

Cốc Ngôn có thể né tránh nhưng ngược lại, anh để Khúc Tích làm càn trên đôi môi của mình, tùy cô liếm mút trằn trọc. Trái với nụ hôn nóng bỏng mà Khúc Tích đem lại, khuôn mặt của Cốc Ngôn hằn rõ vẻ mâu thuẫn.

" Tôi thích chú, chú Ngôn."

Câu nói này của Khúc Tích giống như ngày thường, dường như cô đã tỉnh rượu, Cốc Ngôn thô lỗ đẩy Khúc Tích ra, không nói lời nào rời khỏi phòng.

Sáng sớm.

Sau khi tỉnh lại Khúc Tích phát hiện nơi này không giống với phòng ngủ của cô, có chút hoảng hốt, xốc chăn lên sờ quần áo trên người mình, phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ cũ, lúc đó mới dám hít thở đều đặn.

Cô vò mái tóc rối của mình, hoàn toàn không nhớ nổi mình tới đây bằng cách nào.

Cô đi dép lê tới cửa, vừa vặn thấy Cốc Ngôn đi ra từ phòng tắm, trên người anh chỉ quấn chiếc khăn tắm. Chết tiệt! Mị hoặc đến chết người.

Khúc Tích có phần hoảng người, việc đầu tiên là dựa vào khung cửa để chống đỡ cơ thể mình. Sáng sớm tinh mơ, nhìn thấy cảnh tượng thu hút như vậy, Khúc Tích cảm thấy mềm nhũn cả người.

Cô cố gắng thu lại móng vuốt của mình, trấn tĩnh lại tinh thần, hắng giọng lên tiếng: " Chú Ngôn ... Sáng sớm ... Nhìn thấy chú, thật trùng hợp!."

Cốc Ngôn nhướng mày, lãnh đạm lên tiếng: " Đi lau sạch máu ở mũi rồi nói chuyện tiếp."

Khúc Tích chun chun cái mũi, đưa tay sờ lên thì thấy ngón tay dính màu đỏ tươi, cô hét lên một tiếng, vội vàng vọt vào phòng tắm.

Cốc Ngôn nở nụ cười nhạt. Trong suy nghĩ của anh, người con gái hôm qua đã khiến anh suýt nữa đánh mất tự chủ, nụ cười trong mắt anh dần biến mắt.

Khúc Tích rất ngạc nhiên không biết tối qua rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến Cốc Ngôn đưa cô tới nhà anh, nhưng mỗi lần định mở miệng hỏi, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cốc Ngôn, cô đành lùi bước.

Ngủ qua đêm tại nhà Cốc Ngôn một đêm, Khúc Tích cho rằng mình đã có sự khởi đầu. Quay trở lại với cuộc sống bình thường, hàng ngày Khúc Tích vẫn đi làm đúng giờ. Cốc Ngôn cũng vẫn như trước, lạnh nhạt đối xử với cô, chỉ có điều, mỗi lần Khúc Tích đem trà tới cho anh, anh đã nhấm nháp vài ngụm.

Kỳ thật, Khúc Tích cảm thấy bọn họ cứ như bây giờ không có gì là không tốt, cho dù anh chưa tiếp nhận cô nhưng cũng không bài xích cô như trước nữa. Cho dù cô theo đuổi anh vì tuổi trẻ suy nghĩ nông nổi cũng được, Khúc Tích nghĩ, cho dù sau này trái tim không còn thổn thức vì anh nữa, ít nhất cô cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Công ty tổ chức buổi đi chơi tập thể cho nhân viên, Khúc Tích không nghĩ sẽ gặp lại người yêu cũ của Cốc Ngôn tại quan bar trong làng du lịch. Cô ta cùng với bạn trai trông rất hạnh phúc.

Khúc Tích lặng lẽ quan sát cảm xúc của Cốc Ngôn, thấy anh rất bình tĩnh ánh mắt hờ hững nhìn họ đi tới. Đi ngang qua người Cốc Ngôn, cô không ngờ cô ta lại chủ động chào hỏi Cốc Ngôn.

Cốc Ngôn thoạt nhìn có phần căng thẳng nhưng cũng rất nhanh trở lại dáng vẻ lạnh lùng.

" Cốc Ngôn." Cô ta cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net