chap 18:Đẹp (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể Văn Toàn quắn quéo, một tay đưa lên che lấy khuôn miệng Ngọc Hải, phòng hắn liên tục nói ra những lời đen tối, tay còn lại cô lần mò theo bàn tay hắn cố ngăn cản lấy chúng đang làm càn trên cơ thể nữ nhân. Ngọc Hải nằm sau lưng cô, khuôn mặt rúc xuống  sau gáy, chen chen vào như con rắn đang bò. Lông tơ của Văn Toàn dựng đứng lên vì mẫn cảm trước những kích thích Ngọc Hải dồn dập đem tới. Sau cùng, nữ nhân nỉ non vang cầu:

- Đừng mà..hôm qua..chúng ta mới...

Ngọc Hải như đứa trẻ to lớn nhõng nhẽo, bàn tay bên dưới khấy động mạnh hơn, các ngón tay thon dài lúc nãy từ tốn vê lấy viên tr*n trâu thì giờ đây ấn mạnh khiến sò hư*ệt chịu kích thích dồn dập. Khuôn mặt Văn Toàn đỏ ửng, hai mắt nhắm nghiền, làn mi dài cong run run lên, cánh mũi cũng hấp hối hơi thở. Ngọc Hải trườn lên thơm lên bầu má mịn của bản bối trong lòng, dụ hoặc:

- Hôm qua khác, nay khác...

Bất giác bàn tay hắn rút ra khỏi quần, nam nhân giơ lên trước mặt cả hai, các đầu ngón tay đã bóng nhãy d*nh, khác với ánh mắt e thẹn xấu hổ của Văn Toàn thì Ngọc Hải tỏ ra thích thú vô cùng, ánh mắt hắn hau háu  nhìn rồi tấm tắc:

-Tiểu Toàn...cơ thể em cũng muốn, tại sao em lại cứng đầu?

Ngón tay hắn từ từ đưa lên miệng liếp láp, rồi trườn lên quệt nhẹ trên hai môi mọng của vật nhỏ. Cánh môi hồng đào bóng lên đẹp đẽ, thôi thúc một nụ hôn sâu. Nam nhân cuối xuống đặt lên môi cô nhẹ nhàng, lưỡi hắn bắt đầu tiến sâu vào trong, càn quét khắp khoang miệng nhỏ, đá vào hàm răng sứ của tiểu bảo bối. Nhân cơ hội đó mà lực tay siếc mạnh đôi gò bồng ngoài lớp áo len, hai tay Quế Ngọc Hải xoa bóp mạnh, các ngón tay se se lấy đầu hoa đào, chúng như hạt đậu nhỏ trôi trôi sau lớp áo len. Cực kì kích thích.

Sau cùng  nam nhân nhả môi, ánh mắt thâm tình nhìn khắp khuôn mặt Văn Toàn, quan sát kỉ vần trán, đôi lông ngài, xuống hai con mắt to tròn ái ngại nhìn hắn, sống mũi co rồi đến cánh môi phù nhẹ sau nụ hôn vừa rồi. Như ngắm đủ rồi, nam nhân ngửng dậy bật cười nhẹ, không báo trước mà thẳng thừng tuột mạnh chiếc quần bông của Văn Toàn. Vì trời đang đông lạnh nên vật nhỏ ở nhà luôn mặc chiếc áo len tăm dày, quần bông và thêm đôi tất trắng cao cổ. Giờ đây chiếc quần bông bị kéo tuột vức ra ngoài, cơ thể nữ nhân còn kính đáo ở phần trên. Đôi chân trắng ngần run run vì lạnh, cô cầm vạt áo kéo căng cô che đi hư*ệt nhỏ đang phơi phới để hắn ngấm nhìn.

Bàn tay Ngọc Hải nâng lấy hai chân cô lên, bàn chân nữ nhân nhỏ nhắn thêm đôi tất bao bên ngoài nên rất đáng yêu. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn Văn Toàn nằm dưới thân hắn, với chiều cao có hạn, khuôn mặt non nớt và cơ thể dù lớn nhưng luôn bị trêu ghẹo đến run bần bật  khiến Ngọc Hải đôi lúc tưởng rằng bản thân đang cầm thú cưỡng ép một nữ nhân còn tuổi dậy thì. Nhưng chính vì cái điệu bộ của bảo bối mới hắn ngày đêm điên đảo, có lúc thương cảm vì sức lực hắn cứ chôn sâu trong cơ thể của vật nhỏ, Văn Toàn phải gồng lên chịu đựng sự càn quấy. Biết làm sao? Chỉ đành bồi bổ để Văn Toàn của hắn có thêm chất dinh dưỡng, Tiểu Toàn mải là bảo bối trong lòng hắn, là thứ trang sức cao quý mà Quế Ngọc Hải là tên thợ đi tìm kiếm ròng rã mới thấy được. Thứ trang sức vô giá, dù số tiền bỏ ra mua bao nhiêu cũng không bao giờ có ý định bán. Vì Văn Toàn là của riêng hắn, cơ thể cô đã thuộc về hắn, tất cả những biểu cảm e thẹn ngài ngùng, khuôn mặt phiếm đỏ nhục dục cũng chỉ mik hắn ngắm nhìn. Phải nói là Ngọc Hải đã chiếm hữu cao quá rồi, hắn biết và không có ý định ngăn bản thân lại

Vừa nghỉ ngợi trong đầu, ngón tay lại vê van hai bên vách th*t nộn, hỏi Tiểu Toàn:

-Hình xăm con báo..em thấy nó sao? Tôi cho em xem nó, thì hãy cho tôi nhận xét

Văn Toàn đối diện với câu hỏi này khẽ đơ, ánh mắt đảo quanh ngang dọc, phải cẩn thận vì  sợ chọc giận lấy Ngọc Hải, sau cùng cô thủ thỉ:

-Đẹp ạ

Câu trả lời ngắn gọn đến súc tích quá thể. Ngọc Hải phì cười, hai mắt nhíu lại cười vui, nụ cười tươi lộ ra hàm răng trắng sứ. Câu trả lời nhẹ nhàng như gió thổi mát quanh tâm trí hắn, Ngọc Hải cũng đáp lại:

-ừ..Toàn Toàn, tiểu hư*ệt của em cũng thật đẹp.. Có cách nào để tôi luôn được th*o trọn nơi này không? Lúc nào cũng muốn dùng cây gậy đó đâm sau vào tiểu hư*ệt em, miệng em cầu xin tôi dừng nhưng lúc nào tôi thúc sâu thì nơi này.luôn chào đón tôi... Tại  sao em không chịu thành thật, em luôn lừa dối tôi, để tôi phải khổ sở quá nhiều?

Văn Toàn căng mắt ra, hai tai muốn biịt lại vì những lời nói vô sĩ đó, khuôn mặt xấu hổ đỏ gấc lên rồi, nhưng còn về sâu, sao hắn bảo cô lừa dối? Văn Toàn không hỉu, vội thanh minh:

-Em..em không làm gì có lỗi, em cũng...chưa từng lừa dối..

Ngọc Hải lại cười, hắn trầm mặc:

-Tiểu Toàn ngốc, tôi nói khuôn miệng em không chịu thể hiện ham muốn bản thân, để tôi phải hạ mình xuống phục vụ em... Chứ không bảo em làm chuyện dối trá, haha

                 Hết chap18
Gần vào năm học rồi nên một tuần mình chỉ ra hai chap thôi còn tuần nào rảnh thì mình sẽ cố gắng ra chap
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net