chap 21: Xổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xong bữa, Quế Ngọc Hải đưa khăn lên từ tốn lau miệng đồng thời hỏi:

- Văn Toàn , lên thư phòng với tôi không?

Văn Toàn ngay tức khắc, đáp:

-Không, em bận

Nam nhân quay ra nhìn cô, thắc mắt:

-Bận ư?em làm gì?

Văn Toàn không thể để Ngọc Hải biết bản thân cô lui tới chỗ con chó hung dữ kia được, phần vì hắn sẽ lo lắng cấm cản, phần vì nữ nhân ko muốn liên luỵ đến cả người làm, nếu họ không canh giữ hay bảo vệ sự an toàn của Văn Toàn cẩn thận, tất yếu sẽ bị Ngọc Hải khiển trách. Cô đảo mắt rồi nhanh đáp:

- Vào vườn, đi dạo, đọc sách...bận..bận đó

Ngọc Hải nghe vậy liền cười nhẹ, vuốt lấy mái tóc của Văn Toàn hất ra sau gáy gọn gàng rồi rời đi. Ánh mắt cô trông ngóng nhìn hắn bước vào thang máy rồi đi hẳn lên mới yên tâm thở phào, nhanh quay qua với lấy tấm bản đồ, dò tìm mãi mà ko thấy được vị trí của con báo đen. Thông thường khu vườn rộng như này có hướng dẫn cụ thể tìm từng lối đi một, nếu vị trí con báo-vật nuôi của Ngọc Hải không ở đây thì còn có thể ở đâu chứ? Bỗng Tiểu Cường từ ngoài đi vào, vờ hỏi chuyện:

- Cô chủ chút nữa lại định vào vườn ư? Có phải đến chỗ con Otto không?

Văn Toàn gật gù rồi ra ám hiệu trật tự, thủ thỉ:

-Anh đừng mách Ngọc Hải nhé...tôi chỉ muốn ngồi đó rồi cho nó chút đồ ăn thôi

Tiểu Cường vẻ mặt cười tươi, hiền hậu đáp:

- Vâng, chắc chắn không mách

Xong xuôi Tiểu Cường quay đi, sắc thái thay đổi 180 độ, trở nên toan tính hơn bao giờ hết rồi tiến vào khu vườn trước. Anh ta đi tới chuồng của Otto( Anh ta: Tiểu Cường, Hắn..nam nhân:Ngọc Hải , cô...nữ nhân: Văn Toàn, Hồng Nhi: ả ta , ghi ra để cho mọi người dễ hiểu ạ) , con chó giống Rottweiler to lớn kia thấy động tĩnh liền bật dậy. Tiểu Cường tiến lại, anh ta thoải mái thò tay vào sâu trong xoa xoa lấy chòp đầu Otto mà không lo lắng bị cắn. Sở dĩ Tiểu Cường cùng vài tên thân cận trông canh căn biệt phủ này đều quen thân với con thú hung dữ này rồi, dần dà nó cũng  nhận bik được sự có mặt của đám người kia. Mỗi sáng sớm thay phiên nhau, mỗi người đều phải dắt nó đi chạy bộ, xong xuôi lại cho ăn uống. Tiểu Cường cười cười trông nhìn con chó, thầm thì:

-Otto, nếu tao muốn mày làm một việc, mày có nghe không?

Otto quẵy quẵy cái đuôi, sủa lên mấy hồi như đáp lại mong muốn của Tiểu Cường. Anh ta lấy ra tấm ảnh của Văn Toàn, đưa vào trong chuồng, tay không kiêng nể mà đặt lên rờ vào mõm đang hằm hè mấy chiếc răng nhe ra của con chó. Anh ta nói:

-Hãy dùng hàm răng của mày tấn công cô ta, hãy cắn thật mạnh, tấn công trên khuôn mặt cô ta...

Tiểu Cường nói thêm:

-Vì cô ta mà ngài Quế phải đau khổ, cô ta khiến chủ nhân mày buồn bực. Mày biết phải làm gì mà?

Không rõ tâm tình con chó ra sao mà khi nghe Tiểu Cường nói vậy nó liền gầm lên sủa lớn, liên tục quậy phá trong chuồng, bức ảnh bị gặm trên miệng rồi cắn xé rơi lả tả, khuôn mặt trên bức ảnh bị cào rách. Tiểu Cường vui sướng rồi với tay ra phía cửa chuồng, nhấn mã số rồi cánh cửa chuồng mở ra, hắn khép hờ lại rồi rời đi

Phía sảnh biệt phủ, Văn Toàn mặt lên chiếc áo lông ấm áp rồi nhìn xung quanh xem có hai người hầu gái không, mau chòng chạy về phía vườn tránh để họ nhìn thấy sẽ lại ngăn cản. Hai bên túi áo là những thức ăn khô cho chó, nữ nhân tinh nghịch cuối cùng cũng đã đến trường, con chó đang nằm nghiên tại đó. Văn Toàn đi lại gõ nhẹ vào song sắt, gọi:

-Otto...

Cô lấy ra ít đồ ăn đặt vào khây thức ăn, bỗng mới đưa tay gần lại thì con chó nổi đoá, liên tục sủa lớn rồi đâm ruỳnh ruỳnh cơ thể to lớn chắc xương  của mình vào song sắt. Điều này khiến Văn Toàn giật mình, cô thụt tay lại, lẩm bẩm:

- Sao..sao vậy?

Con chó ánh mắt hằm hè nhìn cô, có vẻ dfối nghịch vô cùng, miệng nhe ra hai hàm răng sắt nhọn rồi cứ đâm đầu phía trước, răng cạ ngoài song sắt như muốn lao vào Văn Toàn. Trông dáng vẻ hung dữ bất thường của nó cũng khiến Văn Toàn sợ, cô từ từ đứng dạy lùi ra xa, con chó lại càng quẫy mạnh. Cô đứng ra xatoan quay đi thì mời để ý cửa chuồng đã mở toang, có phải con chó nổi đó đến độ như vậy. Chuồng nó rất to, cánh cửa cũng vậy, giờ lại thông thoáng khiến nó thản nhiên ra ngoài. Văn Toàn giật bắn lên rồi mau chóng chạy đi. Cô sợ hải chạy đi khắp các lối trong vườn, quên mất tấm bản đồ đang để chỗ chuồng chó khiến Văn Toàn mới rồi rắm, cô nhìn xung quanh, nơi nào cũng một màu xanh lá, các lối đi xung quanh chạy mãi  không ra được khỏi vườn. Còn con chó đuổi theo sau, nó chỉ cần dùng chiếc mũi nhạy bén mà đánh hơi.. Bước chân chạy sải dài,khi giống Rottweiler này ra khỏi chuồng mới cho người ta thấy được sự hùng vĩ từ khung xương chắc khẻo sau lờp long thịt dày của nó, dáng dfứng vươn cao ngạo và cái đầu luôn nghềnh cao như xem xét mọi thứ

Khuôn mặt Văn Toàn lo lắng, cô đứng tại một khu vườn trống nhìn xung quanh tìm được thì quay ngược lại bỗng con chó đã chạy tới lúc nào, Cả tấm thân nó nhảy xồ tới như vồ mồi, xô Văn Toàn ngã xong soài xuống thảm cỏ

                          Hết chap 21
Trung thu năm nay mọi người đi chơi mấy mình:)))



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net