Chương7: Cùng đánh sói. Hiểu được tình cảm dành cho đối phương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà mối như ta đây cực khổ trăm đường,lo lắng cho sư phụ và LHX đã đành, giờ này nhảy ra thêm 1 tên Mộ Dung Bạch bị thương còn phải chăm sóc.

Ta cũng ko thể bỏ mặc hắn lúc này, bởi vì đã cứu người thì cứu cho trót, hơn nữa ta vừa mới ra tay giết 1 lúc nhiều người như vậy,còn là lần đầu tiên nữa, không tránh khỏi cảm giác tội lỗi nên ta càng không thể bỏ mặc hắn lúc này được.

Trời lúc này đã sang rõ rồi, Mộ Dung Bạch kia lại phát sốt nữa, cứ nói sảng suốt. Tình trạng của hắn thế này không ổn rồi, tuyết sơn tử của ta công dụng cầm máu rất tốt nên các vết thương đã không còn rỉ máu nữa, nhưng đa số các vết thương rất sâu, không khâu lại không ổn cho lắm, mà ta thì không có cầm theo dụng cụ trị thương.

Bất quá đành nhờ Diệp đại tẩu dẫn ta ra phố mua 1 ít dụng cụ y thuật và thuốc hạ sốt cho hắn vậy, không thể đi mời đại phu, vì mấy lão thầy lang rất tinh ý sẽ phát hiện các vết thương này do đao kiếm chém thành, mỗi nhát đều là chí mạng, bọn cướp bình thường chỉ cướp của không ra tay tàn độc như vậy, nhất định là phân tranh ân oán giang hồ. Mọi chuyện truyền ra ngoài, bọn Thạch Đầu Thành tìm đến thì đừng nói đến Mộ Dung Bạch, ngay cả ta và Diệp đại tẩu cũng khó sống.

Ngôi nhà Diệp đại tẩu sinh sống là bên bìa rừng của thôn, muốn ra đến tiệm thuốc cũng mất kha khá thời gian, hơn nữa đường rừng rất dễ bị lạc, nếu không phải có Diệp đại tẩu thì ta đây tuyệt đối không bao giờ ra khỏi rừng được. Trên đường đi ta tranh thủ dùng siêu năng lực xem sư phụ của ta cùng tên sư công hờ đang làm gì.

Hai người bọn họ hiện cũng gần đến thôn Băng Lang rồi, có khả năng ta ra ngoài không cẩn thận lại đụng mặt bọn họ thì phiền phức to.

Hai người đó đi với nhau mà tâm trạng phức tạp ko ngừng. sư phụ của ta ngày trước tuyệt đối khônh bao giờ động lòng phàm, người ở trên ngôi vị giáo chủ cao cao tại thượng tuy cô đơn nhưng có ta cùng giấc mộng bá chủ thiên hạ bầu bạn, ta cảm thấy những ngày tháng đó rất tốt, thật ra sư phụ của ta gặp LHX cũng chẳng sao, bất quá chỉ là có chút cảm tình rồi cũng như gió thổi mây trôi nhanh chóng lãng quên.

Chỉ là ngày hôm đó nếu ko phải Ngọc Nương tỷ tỷ-thuộc hạ thân tín, người mà sư phụ ta nhất mực tin tưởng lại hạ độc muốn giết chết người_mà nguyên lai cũng chỉ vì 1 chữ thôi- YÊU. Ta còn nhớ rõ Ngọc Nương tỷ ấy khi đứng giữa sự lựa chọn của sư phụ là sinh mạng bản thân và của tên khốn muốn giết tỷ mà tỷ vẫn yêu say đắm- A Long, tỷ ko ngần ngại lựa chọn hắn.

- "Ngọc Nương ngươi thật ngốc" _sư phụ ta ôm tỷ ấy trong lòng dấy lên chút đau đớn khi tỷ tự sát cho tình lang được sống .

- "Không tôi không ngốc giáo chủ"_ Tỷ ấy trong cơn đau đớn lắc đầu- "Tôi yêu huynh ấy, giáo chủ, người ko biết mùi vị của tình yêu ngọt ngào như thế nào đâu? Khiến người ta u mê, tôi bằng long dùng cả sinh mệnh của mình để đổi lấy....giáo chủ, người thường ngày suy nghĩ giáo vụ, tính toán chuyện này chuyện nọ, hầu như ngày nào cũng vậy ...nhưng mà...nếu 1 ngày...người gặp đc tình yêu...người cũng sẽ...cũng sẽ..."

Tỷ ấy đến lúc chết vẫn 1 mực đề cao tình yêu như vậy, làm sư phụ ta suy nghĩ 1 số chuyện. Kết quả tối hôm đó trở về Minh Nguyệt Cốc uống rượu đến tận sáng, bị cảm mất mấy hôm.

Cuối cùng nhớ đến LHX, cũng muốn bản thân trải qua cảm giác tình yêu như Ngọc Nương nói, tình cờ trong giáo xảy ra 1 số việc cũng là nguyên nhân của mọi chuyện này.

Còn sư công ta LHX thì khỏi bàn : rõ ràng là đã thích sao cứ phải giấu giếm làm khổ cả người mình thương chứ. Ta đây tuy chưa từng yêu ai thật lòng thật tâm nhưng cũng hiểu, giữ trong lòng càng làm ta ngột ngạt khó thở, vậy sao lại ko thử một lần nói ra hết tất cả? Nói là vậy, sư công mà chịu nói ra thì ta đâu phải khổ chứ.

- "Lâm muội muội, chúng ta vào đến thôn rồi"_ Diệp đại tẩu lên tiếng làm ta đang miên man suy tư giật mình.

Ta đưa mắt nhìn 1 lượt quanh thôn, là không khí đau thương đậm mùi chết chóc. Bọn ta đi vào trong thôn, quả thật là có mấy đám tang, người quen cũ của đại tẩu cho bọn ta biết, tất cả những người chết đều do lên núi kiếm gan sói tuyết. Vì gan sói có thể chữa lành nội thương, có giá trị liên thành nên có rất nhiều người bất chấp nguy hiểm tính mạng mà đi lấy.

Kết quả đa phần là bỏ mạng, kẻ may mắn còn sống thì tàn phế suốt đời...Ta cũng không mấy lưu tâm, nhưng hình như tên Mộ Dung kia cũng bị nội thương,nhưng ta đâu có điên đến nỗi không cần mạng mà đi tìm gan sói, cứ về nhà truyền chút chân khí để hắn tự hồi phục như vậy là quá tốt với hắn rồi.

Bọn ta vì muốn nhanh chóng về nhà mà chia 2 đường, Diệp tẩu ra chợ mua chút thức ăn để về nấu cháo cho tên Mộ Dung kia,còn ta đến tiệm thuốc mua đồ như dự tính, hẹn gặp nhau ở đầu thôn.

Ta mua thuốc cùng dụng cụ y thuật xong, tính tiền toan đi ra thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên, ta ló đầu ra xem:

- "Tên ngốc nhà ngươi ra ngoài không mang theo tiền giờ chúng ta làm sao đây?"_Là sư phụ tôn kính của ta đấy.

- "Ta...ta quên, nhưng sao cô cũng ko mang tiền?"_ LHX.

- "Ta đi vội quá ko mang theo tiền, sao đây đánh trống lảng hả?"

- "Ta ...ko phải..."

- "Ta hỏi ngươi LHX, ngươi định để cho 1 cô nương như ta dầm mưa và tối nay ngủ ngoài trời sao?"_ trời có mưa mà.

- "Được rồi"_ hắn lấy ra 1 miếng ngọc bội bằng vàng cũng đẹp_ "Cái này là lúc nhỏ sư nương tặng ta và tiểu sư muội mỗi người 1 cái xem như vật định ước, nhưng giờ chắc cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa..."

Sư phụ ta lấy ngọc bội trên tay hắn, cười nói:

- "Nếu đã ko còn ý nghĩa gì thì nên xài đi, để lại cũng chẳng ích gì. LHX ta nói ngươi nghe, ngươi nên học cách nhìn về phía trước vì thời gian không thể quay lại được đâu"_ ta thấy sư phụ cười mỉm như thế, 10 phần chắc 8 là do nghe câu vật định tình với Nhạc Linh San nay không còn ý nghĩa nữa rồi.

Nghe sư phụ ta nói thế xong quay đi, LHX cũng nhìn nàng lắc đầu mà cười rồi nhanh chóng đi theo. Trong long thầm hỏi cô nương ấy lấy đâu ra nhiều lý lẽ khác người đến như vậy?

Hai người ấy đi rồi, ta cũng thanh toán tiền xong lén đi theo. Bởi vì trong đầu ta nghĩ ra 1 chuyện trọng đại : miếng ngọc kia chính là ngọn nguồn câu chuyện, Ninh Trung Tắc - sư nương của LHX chính vì nhìn thấy miếng ngọc ấy mới tìm ra hướng đi của sư phụ ta, rồi tên ngụy quân tử Nhạc Mất Quần...À nhầm Nhạc Bất Quần mới đòi giết sư phụ ta-lúc này bị nhầm tưởng là Thánh Cô ma giáo, LHX vì bảo vệ sư phụ ta mới ân đoạn nghĩa tuyệt với bọn họ.

Hắn đau đớn quá mới khiến các luồng khí trỗi dậy suýt mất mạng được sư phụ ta đưa đến Thiếu Lâm Tự và gây ra hiểu lầm tai hại không thể hàn gắn đó.

Quay ngược vấn đề, nếu Ninh Trung Tắc không thấy miếng ngọc thì không thể tìm được sư phụ và LHX, như thế không có chuyện LHX nguy kịch phải đến Thiếu Lâm Tự và đương nhiên hiểu nhầm cũng không xảy ra. Nên suy từ đấy ra, chỉ cần chuộc miếng ngọc đấy là mọi chuyện được giải quyết cả rồi.

Ta đội mưa lén lút đi sau sư phụ với LHX, bọn họ trước tiên đi đến tiệm cầm đồ ở cuối hẻm. Ta vờ đứng ở hàng trái cây giữa ngõ, mà thấy ngại nên cũng mua luôn ít trái cây.

Sau khi thấy bọn họ đi ra rồi thì vào trong. Ta vẫn thấy ông chủ cầm miếng ngọc lên xem vẻ rất tâm đắc. thấy vậy ta đánh tiếng:

- "Ông chủ, bản tiểu thư đây nghe đồn ông có thu mua các loại ngọc bội rất quý, đúng không?"

Ông chủ đon đả, chắc thấy ta cũng xinh nên thế:

- "Đúng là như thế, phải chăng tiểu thư đây muốn mua loại ngọc như nào?"

- "Là tỷ tỷ ta vừa sinh hài tử, ta muốn mua 1 miếng ngọc tặng cho tiểu hài nhi( ặc ặc ta nói thế chứ bà chị khó ở của ta có lấy được chồng không còn chưa biết)_ta đưa mắt nhìn miếng ngọc của LHX ông chủ cầm trên tay_"Ta thấy miếng ngọc ông cầm trên tay rất đẹp,rất tinh xảo, có lẽ sẽ phù hợp với tiểu hài nhi..."

- "Tiểu thư thật tinh mắt, miếng ngọc này ta vừa mua lại từ 1 cặp vợ chồng trẻ chắc do túng thiếu nên bán...miếng ngọc này ít nhiều phải có từ thời Tây Chu, vốn dĩ là có 1 cặp..."

Ta tí nữa sặc đấy, vợ chồng trẻ..??? nhưng ta trấn tĩnh lại, cười lạnh nói:

- "Giá cả bao nhiêu mau nói..."

Mua được ngọc rồi ta mau chóng đi tìm Diệp đại tẩu, ta cũng không cần đi theo xem sư phụ ở đâu vì cả thôn chỉ có mỗi 1 nhà trọ nên ko tới nữa cũng được. thêm nữa để Mộ Dung Bạch ở nhà 1 mình trong tình trạng như này ta ko yên tâm lắm.

Ta về đến nhà rồi hắn vẫn ngủ ngoan như ...cún. Ta dặn Diệp đại tẩu giúp ta nấu cháo và sắc thang thuốc vừa mua cho hắn. Bản thân thì bận đun sôi nước khử trùng dụng cụ y thuật, chỉ là khâu vết thương ngày trước sư phụ cũng dạy cho ta rồi, tuy là lần đầu thực hiện nhưng thôi, hắn là nam nhân khâu xấu để lại sẹo cũng không sao cả.

Ta cho hắn chút thuốc mê để hắn ngủ sâu không đau đớn, sau 1 hồi chừng đủ cháy hết 3 cây nhang ta cũng khâu vết thương xong. Lúc ta ra ngoài sau khâu vết thương thì trời đã tối rồi,Diệp đại tẩu gọi ta vào ăn cơm, nhưng sau khi thấy máu thì ta thật ăn ko nổi.

Nghĩ lại thì sư phụ cũng sắp đi lấy gan sói rồi,trong lúc đi lấy gan sói hình như còn bị sói cắn vào tay nữa nên ta hơi khẩn trương, ta viện cớ với Diệp đại tẩu là ra ngoài đi dạo 1 lát vì thấy hơi chóng mặt, trước lúc đi ta còn dặn tẩu là đừng vào đánh thức Mộ Dung, cứ để ta về lo cho hắn sau.

Lúc ngồi ăn cơm nói bóng nói gió ta cũng tiện thể hỏi được đường lên núi rồi, nhưng ta đây chung quy là hạng mù đường, đi thế nào cũng vẫn thấy không đúng cho lắm. Sau 1 hồi lạc đường, ta đây quyết định sử dụng thuật dịch chuyển tức thời, mặc dù đây là phép đang trong thời gian thử nghiệm nhưng lần trước nó đã kịp thời cứu mạng ta, nên ta tin tưởng dùng thêm 1 lần vậy.

- Dịch chuyển tức thời_ta nói rồi nắm mắt lại.

Sau 1 lúc mở mắt ra, thấy bản thân đag đứng trong 1 hang động, do trong động toàn thạch anh, lại được ánh trăng chiếu xuống nên nhìn rất rõ mọi thứ xung quanh.

Ta toan quay ra để xem chỗ này là chỗ nào thì có người vào. Mà ở đây không ai khác ngoài sư phụ ta và LHX, nói chính xác thì là LHX nắm tay sư phụ ta vẻ mặt trầm mặc khó coi hiếm thấy kéo chạy vào sơn động.

Vào trong sơn động sư phụ ta vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại cũng ẩn chứa nhiều cảm xúc rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của LHX.

- "Cô cũng thật quá to gan rồi, dám 1 mình lên núi đánh sói tuyết, lẽ nào không sợ bọn chúng làm cô bị thương, cắn chết cô sao?"_LHX nghiêm túc nói, ngữ điệu có phần trách mắng, cũng lại có phần nhiều là quan tâm lo lắng cho sư phụ ta.

Sư phụ ta nào có để ý nhiều đến như vậy, vô thức cười xinh đáp lại:

- "Ta lúc đó không nghĩ được nhiều như vậy"_Người vừa kiểm tra vết sói cắn vừa nói_" Ta chỉ nghĩ được làm sao cho ngươi không chết, vì ta hi vọng còn có ngày chúng ta cùng nhau uống rượu, gảy đàn..."_Những lời này sư phụ ta thật long mà nói ra, nhất thời không để ý đến LHX.

Người vẫn mỉm cười trong khi LHX nhìn người với ánh mắt khác. Nhận ra LHX đối với cách nhìn mình có điều khác lạ, sư phụ khôi phục ánh mắt lạnh,nói:

- "LHX, ngươi đừng hiểu lầm, mọi chuyện ta làm cũng chỉ vì tiểu muội Nghi Lâm thôi..."_Lại lấy Nghi Lâm ra viện cớ rồi, trong long sư phụ muốn nói thì ko nói thẳng ra đi còn cố giấu làm gì?

- "Ta với Nghi Lâm tiểu sư muội không có gì hết..."_Hắn khẳng định chắc nịch.

- "Nhưng nó thích ngươi..."

- "Đó là chuyện của muội ấy"_ hắn khó chịu giải thích, thì khó chịu đúng rồi, rõ ràng người hắn thích là nàng mà cứ bị gắn ghép với muội muội nàng là thế nào? Cái này ta có thể thông cảm_ "Đông Phương Bạch ta hỏi muội, tình cảm xuất phát từ 1 phía cũng có thể được sao? Muội cho rằng như vậy à?"

Sư phụ ta lại làm mặt lạnh tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm, LHX ánh mắt ôn nhu tỏ rõ chân tình nói tiếp:

- "Đông Phương, hôm nay muội vì ta mà gặp nguy hiểm ta rất cảm động..."_hắn nói rồi tiến 1 bước về sư phụ ta, nhưng người lại lùi bước, làm hắn cười khổ :

- "Ta đã là người sắp chết, hôm nay chỉ muốn nói thật những điều trong lòng bấy lâu, Đông Phương, muội biết không? Trên đời này chưa ai đối xử tốt ta, ngoại trừ 1 mình muội...Muội thậm chí bỏ mặc cả mạng của mình vì ta...ta đều đã nói rồi, ta đã là người sắp chết nên chỉ có thể nói thật với lòng, nhưng nếu cho dù là ta còn sống tiếp được, cũng không làm trái với lòng...Nếu ta có nói gì hiểu lầm ý của muội thì ta rất xin lỗi..."_hắn cũng nói hết tất cả lòng mình ra, được hay không là ở sư phụ thôi.

Hắn quay người đi thì sư phụ ta lại không kìm lại được lòng, từ đằng sau vươn tay ôm, giữ hắn lại, nép người vào lưng hắn, nhẹ rơi 1 giọt lệ, nghẹn giọng nói:

- "LHX, tại sao ngươi lại thế này, phải kiến cho ta kìm lòng không được mà nói ra, ta không muốn có bất cứ quan hệ nào với ngươi, bởi vì ta không muốn Nghi Lâm đau lòng...Nhưng mà LHX, từ khi gặp được ngươi, trái tim ta như rơi xuống hồ nước sâu, dứt không được trốn không thoát...trong lòng chỉ muốn..ở bên cạnh ngươi"_ đôi mắt ngọc của người ngấn lệ, vòng tay từ từ buông LHX ra, những gì cần nói đều đã nói cả rồi.

Sư phụ ta vừa buông LHX ra, hắn trong lòng rối loạn nhưng cũng vui mừng mà từ từ quay người lại đối diện sư phụ ta,nhìn sư phụ đầy ấm áp.

- "Có người nói với ta, tình cảm không thể miễn cưỡng,không thể kề cận, nhưng ta vừa gặp ngươi, thì... đã không còn là chính bản thân nữa...ta..."_sư phụ ta nghẹn ngào.

Người chưa kịp nói tiếp, LHX đã ôm chặt vào lòng, cái ôm thay biết bao lời muốn nói, LHX như được ôm cả thế giới vào lòng vậy.

- "Đừng nói nữa, đừng nói nữa"_ hắn vỗ vỗ nhẹ vào sư phụ ta như dỗ dành nữ nhi của hắn đang vì hắn mà đau lòng.

Trông họ bây giờ thật hạnh phúc, ta cũng nên làm gì đấy chứ. Nghĩ vậy ta vận nội lực, thu lại những cánh hoa đào rồi lợi dụng chiều gió làm chúng bay tứ tán khắp sơn động tạo nên khung cảnh nên thơ.

Ta tự hỏi rõ là trong phim có hoa đào, nhưng ở đây sao phải đợi tới ta ra tay mới có chứ, nhưng bắt bẻ thì được gì, nhìn sư phụ của ta vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc kia là được rồi.

Một lúc lâu sau, bọn họ mới buông nhau ra, nhìn nhau bằng ánh mắt âu yếm tình ý,cuối cùng LHX mới dìu, nói là dìu chứ không khác gì ôm eo tình tứ trở về quán trọ.

Ta đây mới tội nghiệp, đành rằng là nhiệm vụ của ta, nhưng mỗi lần làm là cứ phải lén lút lại bị muỗi cắn nữa, lần này thì ta xem như xong, khôngbiết cả đường về nữa,huhu ,số ta khổ quá cơ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net