Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để nhận cuộc gọi.

"Dương Xuân Trí! Là cậu sao?"

"Cậu còn sống đúng không? Quá tốt rồi!"

"Dương Xuân Trí! Nói chuyện đi!"

Tôi liên tục bắn ra các câu hỏi nhưng đầu dây bên kia vẫn là sự im lặng trầm mặc...

Khi cảm xúc nôn nóng và khủng hoảng đã lấp đầy trái tim, tôi sắp nhịn hết nổi muốn mở miệng ra chửi thề thì rốt cuộc cũng nghe được tiếng nói quen thuộc kia.

Là cậu ấy! Là giọng của Dương Xuân Trí!

Chỉ có điều, giọng điệu và lời nói lại đều khiến cho tôi giật mình.

"Tàu trưởng Trương Vũ! Mặc dù chậm hơn so với giao hẹn nhưng cũng xin được hoan nghênh cậu đã trở lại đoàn tàu K104 để tiếp nhận vị trí tàu trưởng này!"

"Con mẹ nó, Dương Xuân Trí! Mày nói tiếng người đi có được không?"

"Tàu trưởng Trương Vũ! Hiện tại, mời cậu hãy giữ vững cương vị, nghiêm ngặt chấp hành nhiệm vụ vận hành đoàn tàu lần này. Bởi vì chiều không gian xuất hiện biến động đã khiến cho chuyến hành trình lần này xuất phát sớm hơn 4 tiếng so với bình thường. Lại bởi vì đụng phải "Vết giảm không gian" ảnh hưởng đến kế hoạch hành trình, buộc lòng phải thay đổi nhân viên phục vụ. Mặt khác, tàu cũng phải tăng tốc, nhất định phải đến được trạm cuối trước 01 giờ sáng!"

Giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Dương Xuân Trí ở đầu bên kia điện thoại cứ y như máy móc, lại càng tạo cảm giác như bị đứt gãy cực kỳ mãnh liệt... cứ giống như là cậu ta và tôi đang không ở cùng một thế giới vậy!

Cuộc gọi của chúng tôi bằng một phương thức nào đó mà không phải là sóng vô tuyến để kết nối thông qua hai thế giới.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chiều không gian gì? Lây nhiễm cái gì?"

"Mỗi một thành viên tham dự trải qua các cuộc hành trình từ hành khách đến trưởng tàu, thành công sống sót mới có thể biết được sự thật. Cậu còn cách chân tướng... 3 giờ đường tàu."

Khóe mắt của tôi nhìn về trong góc trên bục điều khiển, ở nơi đó đang chỉ ra thời gian là: 22 giờ ngày 04 tháng 12 năm 2022.

Giờ phút này, trong lòng tôi đã hiểu rõ.

Dương Xuân Trí không còn là Dương Xuân Trí nữa!

Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì thào hỏi: "Cụ thể tôi nên làm như thế nào?"

"Duy trì tốc độ đoàn tàu cho đến trạm cuối cùng."

"Đơn giản vậy thôi?"

"Chúc cậu có thể sống được đến phút cuối."

Tôi nhạy bén phát hiện ẩn ý dưới câu nói này: "Vậy là... Có thể sẽ gặp phải nguy hiểm? Là nguy hiểm liên quan đến tính mạng à?"

Trí não của tôi hoạt động liên tục, cố hết khả năng để suy nghĩ.

Hiện tại tôi đang là tàu trưởng, lẻ loi đơn độc một mình ngồi trong phòng điều khiển thì sẽ có thể gặp nguy hiểm gì?

Lúc đang tập trung suy nghĩ, tôi vô thức móc thuốc lá trong túi ra, bật lửa châm cho mình một điếu. Nhưng khi vừa phun ra làn khói thứ nhất thì còi báo động trong đầu tôi đã vang lên.

Không ổn rồi!

Chỉ có trong nhà vệ sinh thì mới được hút thuốc lá! Mà ở đây thì không có nhà vệ sinh!

Quy tắc của nhân viên: "... Nếu đối phương vẫn không chịu phối hợp, cương quyết đòi hút thuốc lá thì bạn hãy lập tức rời đi. 7 phút kể từ sau khi rời đi, hãy lôi túi rác màu đen ở dưới giường phòng nghỉ của nhân viên phục vụ ra dọn dẹp lại vệ sinh."

Tôi theo bản năng liền lập tức bóp nát đầu thuốc.
7 phút sau sẽ phát sinh chuyện gì... Không đúng!

Phải là trong 7 phút này sẽ phát sinh cái gì đây???
Tôi gắng gượng nhúc nhích yết hầu, run rẩy nói với điện thoại: "Xuân Trí à! Tao quên... lỡ hút thuốc lá rồi..."

Nhưng mà cuộc gọi đã bị tắt.

Đùng! Đùng! Đùng!

Tôi nghe được tiếng đập cửa!

Là ai vậy?

Là nhân viên phục vụ tới nhắc tôi không được hút thuốc lá sao? Hay là nhân viên phục vụ đến để thu dọn "rác rưởi".

Tôi ngồi im tại chỗ, trái tim theo từng tiếng gõ cửa mà nhảy loạn cả lên.

Tiếng đập cửa kéo dài khoảng hơn một phút. Nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không có phản ứng nên rốt cuộc nó cũng đã dừng lại.

Tôi nhấc toàn bộ tinh thần, xoay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa của phòng điều khiển rồi âm thầm đếm ngược trong lòng. Mãi cho đến khi dựa theo tính toán của tôi thì đã vượt qua 7 phút lâu lắm rồi nhưng ngoài cửa vẫn không có thêm động tĩnh...

Lúc này tôi mới yên lòng thở phào một hơi, quay người trở về vị trí của tàu trưởng để thả lỏng. Nhưng nào ngờ!

Ngay vào khoảnh khắc khi tôi xoay người kia, tôi đã đột ngột nhìn thấy dưới ánh đèn lao vun vút của đoàn tàu chiếu rọi nơi cuối của làn sương mù đó, cũng là ở giữa đường ray lờ mờ hiện ra một bóng người.

Thật sự là có người! Tuy vẫn còn cách khá xa nhưng tôi có thể xác định đây chắc chắn là một người!

Người đó kéo theo rương hành lý nhìn ngó dáo dác xung quanh, tựa như vô cùng mờ mịt và luống cuống.

Xưa nay tôi chưa từng biết phản ứng của bản thân lại có thể nhanh đến như vậy được!

Tôi bổ nhào về phía bục điều khiển, chụp lấy cán phanh rồi gập mạnh hết sức có thể.

Trong nháy mắt khi tiếng còi tàu phanh gấp chói tai vang lên, người ở giữa đường ray không chút đề phòng liền bị va mạnh vào... Nhanh như thế, căn bản là không có khả năng phòng ngừa!

Nhưng đồng thời cũng ngay trong giây phút cuối cùng ấy, tôi đã trông thấy rõ được hình dáng của người kia.

Đó là mẹ tôi. Là mẹ của tôi đó!!!

"Á!!!"

Tôi hét lên thảm thiết, liều mạng gập mạnh phanh tàu. Đoàn tàu kịch liệt dừng lại nhưng do quán tính nên vẫn bị trượt thật nhanh. Lực quán tính này cũng khiến cho cả người tôi văng mạnh vào bục điều khiển. Cơ thể của tôi gần như là dính sát vào cửa sổ ở đầu xe.

Tôi chứng kiến rất rõ ràng. Vào khoảnh khắc vừa va chạm, cái người bị đoàn tàu húc tung kia đã lập tức bị xé ra thành nhiều mảnh nhỏ, bay tán loạn khắp xung quanh. Nhưng cũng là chính trong giây phút cuối cùng đó, tôi đã nhìn thấy hình dáng của người này biến đổi liên hồi!

Đầu tiên là mẹ tôi nhưng sau đó thì lại là bộ dáng của cô bé con... rồi cô gái cụt chân kia... tiếp theo là ông anh tóc mái... tóc vàng... bà mẹ đi tìm con...

Ầm! Ầm!

Theo tiếng phanh kịch liệt của đoàn tàu, cửa của phòng điều khiển cũng bị một cỗ lực lượng khổng lồ va chạm, hung hăng phá tung!

Một dáng hình màu đỏ phá tan cánh cửa, va vào phòng điều khiển.

Tôi bị lộn nhào ở trên bục điều khiển, cố nén đau đớn kịch liệt khắp toàn thân để xoay người thoát xuống.

Thứ màu đỏ phát ra tiếng động kia lồm cồm bò dậy trên sàn tàu. Hắn ta đi đứng loạng choạng, bởi vì đầu bị va đập mạnh vào cửa nên đã tét ra.

Tôi rút cây dao chặt thịt ở trong tay áo, nhân lúc hắn ta vẫn còn đang lung lay chưa ổn định liền bổ một dao vào cổ hắn. Tôi đạp lên người tên này, rồi hung hăng nghiền thật mạnh phần đầu của hắn... mãi cho đến khi đã chắc chắn được rằng kẻ này chết đến không thể chết hơn!

Tiếp đó, tôi lại cố gắng khống chế cơ thể. Sau hơn mười mấy giây phanh lại thì đoàn tàu rốt cuộc cũng đã chậm rãi dừng. Tôi bò lăn bò toài xông ra khỏi phòng điều khiển.

Bên ngoài phòng điều khiển chính là toa xe số 01. Tôi không do dự liền vọt thẳng tới chỗ cửa chặn...

Tôi muốn mở cửa! Tôi muốn đi ra ngoài! Tôi muốn xuống tàu xem, rốt cuộc vừa rồi bị đụng vào có thật sự là...

Nhưng ngay khi tôi vừa định kéo cửa chặn ra thì cánh cửa thông tới toa xe số 02 cũng được mở.

Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ lao vọt vào... Nhưng kề sát phía sau hắn lại là một bóng dáng màu xanh nhào tới.

Ánh sáng sắc bén của lưỡi dao loé lên... Tên nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ trước mặt liền bay đầu!

"Không được mở cửa!!!" Bóng dáng màu xanh rống lên với tôi.

Tôi cũng đã nhận ra, đây chính ông anh áo khoác da ở toa xe số 12 kia! Tôi nhớ, rõ ràng là anh ta đã được bổ sung làm một trong những nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh rồi mà!

"Đi theo tôi!" Ông anh áo khoác da nắm chặt dao phay, nghiêm nghị quát với tôi: "Đây là cơ hội có thể giải quyết triệt để cái đoàn tàu này!"

"Anh..." Đầu óc của tôi đang hỗn loạn tưng bừng.
Ông anh áo khoác da trước đó còn nói láo là đi hút thuốc này đến cùng lại là ai nữa đây?

Vẻ mặt anh ta lo lắng, móc một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra, thảy cho tôi.

Tôi mở ra xem...

"Cục xử lý sự kiện quỷ dị về chiều không gian và lây nhiễm, Lương Giang".

Cái này... Địt mẹ nó, lại là cái quỷ gì nữa đây?

Nhưng có hai cụm từ là chiều không gian và lây nhiễm thì tôi hiểu! Trước đó không lâu, Dương Xuân Trí đã nối đường dây nhắc nó với tôi rồi!

Ông anh áo khoác da... À, Lương Giang nhìn kỹ tôi, sau đó quay người liền chạy trở về.

Tôi chần chừ ở đó, sau khi do dự được mấy giây thì rốt cuộc cũng cắn răng xông qua cửa, chạy tới toa số 02.

Bên trong toa xe số 02, Lương Giang đang cầm dao phay múa may như vẽ. Từng nhát dao chặt xuống đều hung ác tàn nhẫn đánh gục hết tên nhân viên phục vụ này tới tên nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ khác!

Sau khi đã hoàn toàn lấy lại trí nhớ của 2 lần lên tàu K104 trước thì tôi đối với việc ẩu đả, chém giết vô cùng có kinh nghiệm. Tôi chẳng những không sợ hãi mà thậm chí còn có chút hăng tiết vịt!

Tôi vung vẩy cây dao chặt thịt, liều mạng xông vào hỗ trợ Lương Giang chém giết.

Sau khi đã xử xong được 6 tên nhân viên mặc đồng phục màu đỏ, đang định xông qua toa số 03 thì từ toa xe số 03 lại có mấy tên nhân viên mặc đồng phục màu xanh nhào ra. Đây đều là những người vừa được bổ sung...

Chỉ là, trong bọn họ có người thì bị thương, người thậm chí còn đứt cả cánh tay!

"Thế nào rồi?" Lương Giang lo lắng hỏi.

Có người đáp: "Giết hết rồi!"

Lương Giang vui vẻ nói: "Ok!"

Tiếp đến, anh ta lại quay sang người còn đang chưa hiểu gì như tôi: "Người anh em, không cần phải sợ! Khi nãy lúc tàu vừa dừng ở trạm thì chúng tôi đã tiến hành phá giải chiều không gian. Cậu phanh tàu, vừa hay cách điểm tiếp nhận của chiều không gian còn hơn mấy trăm cây số. Cái luồng sáng đỏ có thể giết người của chiều không gian kia cần làm lạnh 7 phút mới khởi động lại được. Tạm thời sẽ không sao!"

Tôi ngu ngơ nghe nửa hiểu nửa không bèn vội hỏi: "Vậy còn người đâu? Mấy người xuống tàu trước đó thì sao?"

"Ở trạm!" Lương Giang đáp: "Đáng lẽ trạm sẽ là điểm bị lây nhiễm. Những người xuống trạm ở ngay đó đều sẽ bị lây nhiễm nhưng bắt đầu từ 3 năm trước, chúng tôi đã bắt được tung tích của đoàn tàu này nên từ sớm liền chuẩn bị. Nói ra thì chúng tôi còn phải cảm ơn hai người!"

"Ai?" Tôi bật thốt, đồng thời cũng thoáng buông lỏng trong lòng.

Theo như những gì anh ta vừa ám chỉ thì những người xuống trạm vừa rồi, chắc đều bình an vô sự chứ?

Mẹ của tôi... Thật là cảm ơn trời đất!

"Chúng ta chỉ có 7 phút! Mau sắp xếp cho mọi người chuẩn bị rút lui ra khỏi toa xe!"

Lương Giang trấn tĩnh nói: "Chờ lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả chân tướng sự tình. Cậu không cần phải chờ đến đoạn đường sau 3 giờ nữa đâu!"

.... Chờ tới đoạn đường sau 3 giờ? Sao câu nói này nghe quen vậy?

Nhưng tôi cũng không kịp nghĩ nhiều liền vội vàng gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ, chạy đùng đùng như bắn hoả tiễn qua từng toa xe, sau đó thì mở cửa... sắp xếp cho mọi người đi xuống!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC