chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- tôi là học sinh toàn diện nhất cái chốn trần gian này, vừa đẹp vừa giàu cậu thấy sao? Haha * cười đểu + mong chờ Tanjirou giận *

- vậy à? Đúng thật ha cậu rất giỏi còn có nhan sắc nữa chắc ba mẹ cậu tự hào về cậu lắm!! * vỗ tay chúc mừng *

- c...cái? * chết lặng *

------------------------------------------------------------

- grrrrrr....aghhhhhhhh!!! Tức chết đi được!!!! * đập bàn cái rầm *

- nè cậu làm gì vậy Muzan, cốc nước tôi mới bưng ra đổ hết cả rồi!? * tức giận * ( Kokushibou nói )

- cách này không được...cách kia không được, cái này cái kia aghhhhhh * la hét thống khổ + ôm đầu xuống bàn *

- cậu có bệnh à? Làm cái gì cứ la hét hoài vậy? * nhăn mặt *

- Kokushibou...cậu nói xem có cách nào làm một người tức giận không...? * ngước mặt *

- hm?, cách làm người khác xả giận thì tôi biết chứ cái có thì chịu rồi * nhún vai *

- ầy....thật là, mấy ngày nay cứ cười quài bực bội thật đấyyy * lầm lì *

- bộ cậu tính làm gì à? Tự nhiên khi không muốn làm người khác giận làm gì, dễ ăn mấy cú đấm vào mặt lắm

- hazzzz, cậu biết cái tên lúc nào cũng đấu đá với tôi không?

- ai vậy? Ai lại dám đấu với thiếu gia Muzan nhà ta? Có thì....chắc là thằng Yoriichi em tôi rồi nhể? * cười đểu *

- điên à cha nội? Tụi mình học trường Makeru còn Yoriichi nó học trường Yukitsu mà? Nhắc lại thì...hôm trước nó cầm kiếm gỗ quánh tôi có hơi thốn đó về nhà dạy lại em trai đi * than vãn *

- đánh cậu là đúng rồi, hộp bánh socola nó để dành tiền cả tuần mới mua được mà cậu tới nhà dám một phát ăn hết của nó thì nó tức giận đuổi đánh cậu cũng phải, haha tôi không thấy cảnh đó mà tưởng tượng cười muốn súc quần rồi * cười khặc khặc *

- nè nè, anh em kiểu gì vậy anh em cây cột điện à? * nhắc nhở *

( Kokushibou đúng kiểu anh em cây cột điện luôn:))_ )

- cậu im ngay, dẹp cái bản mặt gợi đòn đó rồi đoán tiếp đê💢💢

- ahaha, xin lỗi nha, đoán à? Hm...tôi nghĩ đó là người cao siêu lắm ha? * suy nghĩ đắn đo *

- ờ ờ, cao lắm, thua tôi 20 cm, nói chung là cái tên Kamabo Tenjirou gì đó ấy. ( wtf anh mụ gián 😱??? )

- tôi cá chắc người đó tên khác..."' ( à cái biểu tượng "' là nhân vật ừm...nó kiểu như này này :

)
- a nhớ rồi! Là Kamado Tanjirou đúng không? Đúng rồi cậu ta đứng thứ hai toàn trường mà nhỉ? * nhận ra *

- ờ đúng rồi, cậu ta đấy lúc nào cũng cười cười đáng ghét muốn chết tôi đang tìm cách làm cậu ta tức điên lên ấy. * đập bàn part 2 *

- tôi nhớ cậu ta có đấu đá gì với cậu đâu, là cậu tự ảo tưởng đấy thôi =)) * cười *

- cái gì? Cậu không hiểu chứ hôm nào mà tôi khoe với cậu ta thành tích chọc chó của tôi cậu ta cứ cười hoài à ghét chết.!!! * nắm chặt tay *

- thì đó là ảo tưởng còn gì, thẳng ra thì là ảo tưởng sức mạnh bệnh nặng lắm rồi nhà giàu mà sao không lấy tiền chữa đi bạn ây. * cười khặc khặc part 2 *

- thôi dẹp đê, xin ông bí quyết mà thành ra ông kêu tôi bệnh? Anh em củ lạc chứ cái gì!!

- ừ thì coi như là tôi ủng hộ cậu vụ này, nhưng mà bị gì thì đừng có lấy tôi ra làm đồng phạm hay là anh em gì đó của cậu nhớ tới lúc đó coi như tôi chưa từng tồn tại

- rồi rồi coi như cậu không tồn tại, đúng là anh em kiểu gì ý.

Muzan ngồi than với Kokushibou cả buổi trời, cậu ta cố tìm cách làm Tanjirou tức cho bằng được phải nhất định làm!!! Nhưng Tanjirou vô tội và chẳng động chạm gì đến cậu ấy cả:D, tên thiếu gia nhà giàu này tuy hoàn hảo là vậy chỉ có tính cách là hơi méo mó. Cậu ta được mệnh danh là lập dị vì cái sở thích không giống ai đó là...nựng má mấy thứ dễ thương ừ thì có thể nó khá bình thường với một số người nhưng khác người ở đây tôi nói là ổng vừa nựng mà vừa cương cứng ý...ừm ý tôi là cái...đó đó của Muzan khi nựng thì dựng lên chà bá ai cũng thấy rõ mồn một, đó cũng là tật xấu của cậu ta vì vậy cậu ta ít khi tiếp xúc với mấy thứ dễ thương và cố kìm nén bản thân lắm. Lần đầu tiên bị phát hiện cái sở thích đó thì cũng là lần cuối của ổng, tại ổng xấu hổ và sợ nó sẽ bị lan truyền nên ổng không muốn làm xấu mặt gia đình mình và cả bản thân ổng. Cách đây 1 năm thì có một nữ sinh mang một chú mèo rất dễ thương vào trường Makeru, Muzan thấy nó dễ thương nên trong một phút bốc đồng cậu ta đã mang chú mèo vào nhà kho để nựng mà không để ai thấy, nhưng khi nữ sinh đó không thấy con mèo của mình đâu lo sợ thầy cô đã thấy và vứt nó đi rồi thì cô ấy đã đi tìm, một hồi cô ấy tìm vào trong nhà kho và rồi...chuyện gì đến cũng phải đến cô ấy thấy Muzan một tay nựng má con mèo một tay đang nắm chặt lại, lúc đó cô ấy đã rất hoảng hốt và la lên Muzan đã rất xấu hổ sau vụ bị phát hiện đó. Từ đó cậu ta khép kín hơn và chỉ cố định chơi nhưng người thật sự thân và biết về thói hư tật xấu cũng như là sở thích quái dị của cậu ta, Muzan tuy hoàn hảo nhưng luôn bị các bạn trong trường ghẻ lạnh, chỉ là một số không nhiều nhưng nó đủ khiến cậu ta buồn rầu một thời gian dù vậy dần dần cái việc đó cũng bị quên lãng và cậu ta có thêm nhiều bạn hơn.

Dạo gần đây cậu ta để ý một người là Tanjirou Kamado, người trước đây cậu ta thậm chí còn chẳng đếm xỉa tới. Để ý rằng cậu ta đứng thứ hai toàn trường và...ừm luôn luôn cười ngay cả bạn của cậu ta cũng vậy nhất là tên Kyojurou, cũng y như Tanjirou luôn luôn cười. Dường như họ không cười là không sống được ( à cái này là anh mụ gián nha không phải tui tui nói lại dùm ảnh hoi nha:> ). Từ đó Muzan ghim Tanjirou mà không có lí do hằng ngày dù có là cố tình hay cố ý, cậu ta vẫn luôn khoe khoang trước mặt Tanjirou nào là thành tích học tập số một Nhật Bản, nào là nhan sắc không thua gì mấy idol Kpop, nói chung là khoe khoang của cải thành tích và nhan sắc, có mấy cái đó mà ổng cứ khoe đi khoe lại, ngược lại Tanjirou không những không tức giận mà còn cười tươi và chúc mừng cậu ta mọi khi cậu ta bắt đầu gáy. Lạy trời, Tanjirou không biết giận là gì à? Muzan thắc mắc làm cách nào để khiến nụ cười của Tanjirou bị lật ngược lại!!!. Thường ngày Tanjirou rất tốt bụng và luôn tươi cười với mọi người, cậu có những người bạn siêu hài như đứa được mệnh danh là pikachu Zenitsu Agatsuma, Inosuke Hashibira, em gái cậu Nezuko Kamado, và còn nhiều người khác nổi bật là Kyojurou Rengoku, giống với Tanjirou lúc nào cũng cười được:))). Ngoài những lúc thật sự cần nghiêm túc và cần tắt nụ chờ họ mới chịu tắt nắng chứ để mà nói nếu không có gì thì họ sẽ cười từ ngày này qua ngày nọ từ tháng này qua tháng nọ rồi cười 7749 năm trời tới khi ngủm không biết trong hòm họ còn cười được không ấy nhể.

------------------------------------------------------------

Hôm nay Muzan vẫn như mọi khi, cố gắng làm Tanjirou tức giận cậu ta vẫn không bỏ cuộc...mặc cho Tanjirou cười hay gì ấy cậu ta vẫn kiên trì chọc Tanjirou.

- a? Muzan-san * vẫy tay chào *

- hửm? * bất ngờ *

- nè nè, cậu biết chưa hôm nay tôi lại nhận giải thưởng nữa đó * khoe khoang *

- ừm, vậy hả cậu giỏi ghê á chúc mừng nha! * cười *

- " vẫn vậy à...nhàm chán thật đấy nhưng mà chắc lúc cậu ta giận sẽ thú vị lắm đây, phóng lao theo lao hôm nay sẽ khiến cậu ta nổi giận!!! "

- hôm nay cậu trực nhật đúng không? * quay sang hỏi *

- ờ, nhưng tôi có việc phải về rồi, cậu....trực dùm tôi nhé? * nhìn chằm chằm *

-..., được thôi à cậu cầm lấy cái này đi.

- cái gì đây? Đồ chơi à? * khó hiểu *

- không phải, nó là chai thuốc giúp giảm bớt căng thằng hia truyền nhà tớ đó, cậu cầm lấy về thả vào buồng tắm rồi ngâm mình là sẽ hết

- hả!?...cậu nói cái quái gì vậy thuốc gì chứ... * nhăn mặt *

- cậu có vẻ căng thẳng nhỉ? Dạo này Kokushibou và Akaza không còn đến trường nhiều và chơi cùng cậu. Lúc nào tớ nhìn lén cũng thấy cậu ôm đầu hết á, chắc là mệt lắm nên tớ đã xin mẹ lọ thuốc cho cậu. Cậu cứ cầm về đi hôm nay để tớ trực giúp cho! * tươi cười *

-...c...cậu, cho tôi số điện thoại được...không? * ngập ngừng *

- hả? A được chứ, đây nè cậu cầm về luôn đi mọi người về hết rồi nếu không ra mau chú bảo vệ sẽ đóng cửa đấy

- " người gì mà tốt bụng...dữ vậy? "

Muzan đơ người hồi lâu được Tanjirou gọi dậy cậu ta mới động đậy, cảm thấy không khí càng ngột ngạt Muzan cũng nhanh chóng lượn khỏi đó, hắn ta khá thích những người quan tâm đến mình và vì vậy hắn đã không ngần ngại xin in4 Tanjirou về nhà mlem ml...ưm à nhầm về nhà thử nhắn tin một cách đàng hoàng với Tanjirou, tất nhiên là không quên nhiệm vụ cao cả kia rồi. Muzan vốn là con nhà giàu, trăm anh thế phiệt giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng vì vậy cậu ta chưa lần nào thực sự được quan tâm có lẽ ước mơ xa vời nhất của cậu ta là được yêu thương đúng nghĩa, từ nhỏ đến lớn chưa từng được ba mẹ vuốt ve âu yếm như những người bạn cùng trang lứa khác, mặc dù ba mẹ cậu thật sự thương yêu cậu nhưng họ lại rất bận rộn không có đủ thời gian để yêu thương cậu nói chi là thời gian làm việc quần quật. Lúc nào ba mẹ về cũng chỉ là những gương mặt mệt mỏi bơ phờ và lại là mấy câu nói như " hôm nay mẹ mệt con chơi với mấy chị người hầu đi ", " ba bận, con chơi với bà ngoại ở ngoài sân đi đúng flamf phiền ba. À mà con nhớ học hành chăm ngoan cho tốt sau này còn nối nghiệp gia đình mình ". Chỉ toàn là mấy lời nói trốn tránh trách nhiệm của bậc cha mẹ, họ chỉ muốn Muzan được sống tốt được học hành đầy đủ nhưng họ đâu biết được thứ mà Muzan cần và muốn chỉ là những cái ôm đầy ấm áp, những lời nói khen thật lòng và có thể nhiều hơn "20 chữ", Muzan khao khát được yêu thương được quan tâm vì vậy khi Tanjirou xử tốt với cậu ta, cậu ta trong phút chốc đã cảm động và nghĩ có thể bản thân và Tanjirou sẽ trở thành bạn.

--------------------tâm sự của t/g-------------------

Chào mình là Ly cứ gọi mình là Mei nhé.

Tâm sự mỏng : Trong lúc viết truyện mình bị thương và...ừm nó khá nặng...có lẽ viết truyện sẽ là cái gì đó khá khó với mình lúc này vì vậy chap sau sẽ do chị mình tài trợ và viết cho các bạn xem, 👋 bye





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mutan