Chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Craig nhét cây búa vào tay tôi, và cậu ấy đẩy tôi về phía gã, buộc tôi phải đối mặt với hắn. Tôi nhìn chằm chằm vào gã, người đã cho tôi cái nhìn giận dữ nhất mà tôi từng nhận được. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc búa, cảm thấy tay mình run lên khi cố gắng hết sức nắm chặt cán búa. Tôi cảm thấy buồn nôn trong bụng, và tôi có thể cảm thấy áp lực đè nặng lên mình. Nếu tôi không tên này, tôi sẽ chết dưới tay Craig, nhưng nếu tôi làm thế... tôi sẽ giết một người không đáng phải chết như thế này.

"Cậu còn chờ cái gì nữa? Làm đi," Craig nói.

"...Ah..." Tim tôi đập thình thịch khi nhấc chiếc búa lên, mồ hôi chảy dài trên mặt khi tôi nhìn chằm chằm vào gã. Đầu óc tôi quay cuồng, tay run và tôi cảm thấy như mình không thở được. "Tôi...tôi...tôi không thể làm được!" Tôi hét lên khi đánh rơi cây búa và bước ra xa gã một bước, quay lưng lại với gã. "Không không không! Tôi không thể! Tôi không thể! Tôi sẽ không làm điều này! Tôi sẽ không! Cái này là sai! Sai nghiêm trọng! Làm thế nào cậu có thể nói với tôi để làm điều này!? Điều này quá tàn nhẫn! Quá độc ác! Tôi sẽ không làm điều này! Tôi sẽ không! Tôi sẽ không!" Tôi hét và hét vào mặt Craig, nước mắt tôi tuôn rơi, nước bọt bay ra khỏi miệng khi tôi hét lên. Tôi cứ la hét và la hét, ngay cả khi cổ họng tôi bắt đầu đau. Cuối cùng tôi cũng im lặng sau một phút, run rẩy vì không thể nhìn Craig. "Tôi không thể làm điều này, Craig. Tôi không thể. Tôi muốn sống, tôi muốn... nhưng tôi không thể sống khi biết mình sẽ làm một việc như thế này...tồi tệ. Chỉ... làm ơn...nếu cậu còn có chút nhân tính nào, làm ơn thả gã ra đi! Tôi... tôi muốn giúp cậu! Tôi muốn giúp cậu ngừng làm những chuyện khủng khiếp như này! Có lẽ chúng ta có thể tìm cho cậu một nhà trị liệu hoặc bất kỳ chuyên gia y tế nào để giúp cậu dừng chuyện này lại! Có lẽ có một cách chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho cậu để cậu không phải-"

Tôi cảm nhận được nó. Tôi cảm nhận được một cái gì đó sắc nhọn trên cổ tôi. Tôi sững người khi nhìn sang bên trái, thấy Craig với khuôn mặt vô cảm nhất mà tôi từng thấy, tuy nhiên... đôi mắt cậu ấy dường như chứa đầy sự tức giận và căm ghét.

"Cậu thực sự làm tôi thất vọng, Tweek. Tôi để cậu sống vì tôi mong đợi cậu mang đến cho tôi thứ gì đó thú vị...và giờ cậu ở đây...cho tôi thấy thứ gì đó nhàm chán đến mức khiến tôi sởn da gà," Craig giận dữ.

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, "làm ơn...Craig...đừng làm vậy...đừng làm vậy..." Tôi cầu xin cậu ấy, trái tim tôi đau nhói.

"Tại sao? Bởi vì cậu lại thích tôi? Bởi vì tôi nên cảm thấy một cái gì đó giống như sự đồng cảm? Bởi vì cậu nghĩ rằng có một chút nhân tính nào đó trong tôi? Tỉnh dậy đi, Tweek," Craig nói, "đừng sống trong thế giới tưởng tượng của cậu nữa và đối mặt với thực tế đi. Tôi không phải là hoàng tử sẽ làm cậu rơi vào lưới tình, và tôi đặc biệt không phải là linh hồn đáng thương cần sự giúp đỡ của cậu để khiến tôi cảm thấy tốt hơn, khiến tôi cảm thấy bình thường. Tôi không bình thường, tôi không bao giờ được sinh ra bình thường. Tôi đã luôn như thế này ngay từ đầu, và cuối cùng tôi sẽ chết như thế này. Không có sự giúp đỡ nào cho tôi, không có cách chữa trị, không có lý do tại sao tôi lại như thế này, chứ đừng nói đến bất kỳ lý do nào để giúp tôi. Giờ thì cậu hiểu chưa?"

".....Tôi không tin điều đó," tôi nói. Tôi có thể là một thằng ngốc, tôi có thể hành động theo cách này bởi vì đây thực sự có thể là lần cuối cùng tôi được hít thở trên thế giới này, thậm chí tôi có thể bị điên, có thể là do tất cả những căng thẳng và sự tra tấn mà Craig đã bắt tôi phải trải qua, nhưng không sao cả. Tôi ghét cậu ấy biết bao nhiêu, ghét con người thật của cậu ấy...sâu thẳm bên trong...tôi vẫn quan tâm đến cậu ấy. Tôi vẫn yêu cậu ấy... ngay cả khi người tôi yêu là phiên bản tưởng tượng của tôi về cậu ấy. Dù thế nào thì tôi vẫn yêu cậu ấy. Đó là lý do tại sao tôi luôn hy vọng rằng sẽ có cơ hội để cậu ấy khỏi bệnh.

"...Cậu thực sự là một tên ngốc," Craig thở dài, "....mặc dù...tôi sẽ không nói dối...tôi sẽ nhớ cậu đấy. Trong số tất cả những kẻ ngốc ở thị trấn này...cậu khá...thú vị khi hiện diện xung tôi...dù chỉ trong một thời gian ngắn," Craig mỉm cười. Tôi chết lặng khi nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu. Nó gần như có vẻ...chân thành. "Đây là lời tạm biệt Tweek....hy vọng cậu có khoảng thời gian vui vẻ trên Thiên đường hay bất cứ đâu."

"Craig..." Ngay trước khi Craig chuẩn bị cắt cổ tôi, tôi nhận thấy gã đàn ông đó đã đứng dậy, cầm cây búa mà tôi đánh rơi. Sau đó tôi nhận ra rằng gã chắc hẳn đã chộp lấy chiếc búa khi tôi đánh rơi nó trước đó, dùng nó để cắt sợi dây quanh tay và chân gã, và định dùng nó để đánh Craig. "C-Craig! Coi chưng!" Tôi hét lên.

Craig quay lại, và nhanh chóng loạng choạng lùi lại, ngã xuống đất trước khi chiếc búa có thể đập vào đầu cậu ấy. Sau đó, tôi quan sát khi người gã trèo lên Craig và cố gắng dùng búa đánh cậu ấy một lần nữa, nhưng Craig đã cố gắng giật chiếc búa ra khỏi tay gã, khiến chiếc búa bay ra khỏi tay hắn và rơi xuống trước mặt tôi.

"Chết tiệt!" Craig nguyền rủa khi nhìn tôi chằm chằm một cách giận dữ. Tôi đứng đó, đông cứng. Không biết phải làm gì.

"Mày chết chắc rồi, thằng khốn!" Gã hét lên khi gã bất ngờ vòng tay quanh cổ Craig và bắt đầu bóp cổ cậu ấy, "Đây chắc hẳn là ý tưởng của mày suốt thời gian qua phải không? Sao hả? Mày có phải là kẻ giết người mà mọi người rất sợ không!?" Gã hét lên khi bắt đầu đập vào đầu Craig xuống đất, thậm chí còn đấm vào mặt Craig, "Tao đoán đây sẽ là công lý ngọt ngào. Một khi mày chết, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, còn mày thì vĩnh viễn thối rữa trong địa ngục, đồ khốn kiếp!" Người đàn ông thốt lên khi tôi nhìn anh ta siết chặt vòng tay.

"C-chờ đã...chờ đã! Dừng lại! Ông sẽ giết cậu ấy mất!" Tôi hét lên.

"Tránh xa nó ra! Nó đã giết rất nhiều người, phải không? Đừng bảo vệ con quái vật này!" Gã hét lên khi tiếp tục siết cổ Craig.

"Ack...ack..." Craig đang vung chân, cố gắng tìm một thứ gì đó để tự vệ, nhưng con dao cậu ấy đã đánh rơi trên sàn cách họ vài bước chân khi Craig ngã xuống. Craig hoàn toàn không phòng bị. "Nngg...gack...." Craig nhìn quanh, cố gắng thở và đẩy gã ra, cho đến khi mắt cậu ấy dừng lại ở tôi.

"...." Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, run lên vì sợ hãi. Tôi không biết phải làm gì. Tất cả những gì tôi đang làm là nhìn gã này bóp cổ Craig ngay trước mặt tôi. Tôi không muốn xem, nhưng tôi không thể quay đi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi nhận thấy có điều gì đó thay đổi trong mắt Craig. Trong một khoảnh khắc, tôi thề là tôi đã thấy một khoảnh khắc tức giận, buồn bã và ... hối hận. Trái tim tôi như ngừng đập khi thấy Craig ngừng giãy giụa, ngừng chiến đấu và thực sự quay lại nhìn gã siết cổ cậu đến chết.

Cậu ấy đã... bỏ cuộc.

"Tôi cá là một khi tôi chết, cậu sẽ khóc vì sung sướng."

....Không...dừng lại.

"Tôi cá là một khi tôi ra đi...mọi người trong thị trấn sẽ vui mừng."

Dừng lại đi.

"Tôi không bình thường, tôi chưa bao giờ được sinh ra bình thường. Tôi đã luôn như thế này ngay từ đầu, và cuối cùng tôi sẽ chết như thế này. Không có sự giúp đỡ nào cho tôi, không có cách chữa trị, không có lý do tại sao tôi lại như thế này, chứ đừng nói đến bất kỳ lý do nào để giúp tôi. Giờ cậu hiểu chưa?"

Cậu không thể nói vậy và mong đợi tôi làm theo! Cậu không thể mong đợi tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc khi cậu có thể chết! Cậu không thể mong đợi tôi không cảm thấy gì khi cậu nhắm mắt lại lần cuối!

Im đi! Im đi và đừng nói với tôi những điều tôi không muốn nghe nữa! Nếu cậu cứ nói những thứ như này, tôi sẽ bối rối! Tôi sẽ xé toạc mái tóc của mình ra! Tôi sắp phát điên mất! Tôi không thể chịu được! Áp lực, cảm giác tội lỗi, cảm xúc, sợ hãi, kiệt sức, tất cả! Tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi không muốn điều này! Tôi không bao giờ muốn điều này! Tại sao cậu phải làm chuyện này trở nên khó khăn như vậy!? Tại sao!? Tại sao!? Tại sao!?!?!?!?

"Ah...ah...ah!" Tôi hét lên một tiếng khi với lấy chiếc búa và chạy về phía gã đàn ông, dùng búa đập vào mặt hắn, hất hắn ra khỏi Craig. "Không được! Ông không thể! Ông không thể!" Tôi hét đi hét lại khi tôi bắt đầu hét lên bất cứ điều gì trong đầu mình, điều này rất khó tập trung vì đầu óc tôi đang quay cuồng. Cảm giác như não tôi đã bị hỏng vào thời điểm đó. "Không không không! Ông không thể! Ông không thể giết cậu ấy! Ông không thể giết cậu ấy!" Tôi hét và hét, cảm thấy như thể mình thực sự phát điên. Tôi thậm chí không quan tâm mình trông như thế nào, hay mình đang nói gì, tôi chỉ quyết định trút bỏ mọi căng thẳng cảm xúc của mình, có lẽ sau đó tôi sẽ không cảm thấy ghê tởm. "Ông không thể giết cậu ấy! Cậu ấy là của tôi! Của tôi! Của tôi! Tôi yêu cậu ấy! Tôi ghét cậu ấy! Tôi muốn giết cậu ấy! Tôi muốn ôm cậu ấy! Tôi không thể sống thiếu cậu ấy! Tôi khiếp sợ cậu ấy! Tôi không thể hiểu cảm xúc của mình nữa! Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi không biết!" Tôi cảm thấy như mình sắp chết vì tất cả sự căng thẳng! "Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài!" Tôi hét lên và hét lên, nước mắt rơi lã chã.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi chỉ không thể. Tôi đã thả tất cả mọi thứ trong tâm trí của tôi. Nỗi sợ hãi của tôi, những ham muốn sâu sắc nhất của tôi, tất cả những căng thẳng dồn nén, tất cả mọi thứ. Tôi để lộ ra mọi thứ. Tôi không quan tâm liệu lúc đó tôi trông có vẻ điên rồ hay Craig sẽ khó chịu và thực sự giết tôi vì đã nói ra tất cả những điều này. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ...tôi chỉ muốn...Craig yêu tôi...ít nhất là chú ý đến tôi. Vào thời điểm đó, tôi không quan tâm rằng cậu ấy là kẻ giết người, dù trong thực tế này hay thực tế khác...tôi chỉ...tôi chỉ muốn biết cảm giác như thế nào khi nhận được tình yêu của Craig ít nhất một lần. Không giả vờ, không sử dụng như một kế hoạch thao túng nào ngoài tình yêu thực sự dành cho tôi. Tôi biết mình điên rồi mới muốn một thứ như thế sau tất cả những gì tôi đã trải qua, nhưng có lẽ tôi điên thật rồi, có lẽ trong sâu thẳm, tôi không thể ngừng yêu cậu ấy, có lẽ...

Tôi chỉ muốn mọi thứ diễn ra theo cách của mình...ngay cả khi nó trở nên bênnh hoạn và vặn vẹo theo một cách nào đó...Tôi chỉ muốn mọi thứ phù hợp với mình...chỉ một chút thôi.

"....Tweek....."

Tôi mở mắt ra sau khi nhắm mắt lại một lúc. Khi tôi nhìn lên, tôi thấy Craig đang đứng trước mặt tôi. Cậh ấy đang nhìn tôi với khuôn mặt vô cảm, điều đó có nghĩa là tôi không thể biết cậu ấy đang nghĩ gì.

"....tôi...tôi....." Tôi không thể nói, tôi nhìn xuống, xấu hổ về tất cả những gì tôi đã nói. Tôi thực sự đã phát điên.

"...." Tôi nghe thấy tiếng Craig thở dài trước khi giật lấy chiếc búa từ tay tôi. Tôi nhìn cậu, bối rối. Mãi cho đến khi tôi thấy cậu ấy đi đến chỗ gã đàn ông đó, vẫn còn đau đớn vì bị tôi đánh vào mặt. Craig sau đó túm tóc người đàn ông, kéo đầu gã ra sau. "Tôi phải rằng...cậu thực sự đánh gã rất tốt... nhưng vẫn phải học hỏi thêm. Đây là cách cậu thực sự nên làm," Craig nói khi nhìn tôi với một nụ cười. Quay lại nhìn gã, Craig rút tay đang cầm búa ra và đập nó vào mặt gã.

"A-ah..." Tôi nao núng khi nhìn thấy mũi của gã bị gãy, một vài chiếc răng của gã rơi ra và máu bắn tung tóe khắp nơi. Tôi thậm chí còn cảm thấy một số văng vào mặt tôi.

"Cậu thấy đấy Tweek... nếu cậu muốn đánh ai đó bằng búa, cậu phải vung búa thật tốt," Craig sau đó đánh vào một bên đầu gã, khiến gã ngã xuống đất, co giật một chút. "Thấy chưa? Nếu cậu đánh chúng đủ mạnh, cậu sẽ nhận được rất nhiều máu, nhưng họ vẫn sống...ừm...sống đủ lâu," Craig cười khẩy. Sau đó, cậu ấy đánh rơi chiếc búa và đi đến chỗ con dao của mình. Cậu ấy nhặt nó lên, quay lại chỗ gã, túm tóc và kéo gã cho đến khi họ lại gần tôi hơn nhiều. Craig sau đó nhìn tôi, "một khi cậu hạ gục gã và trông giống như gã đangcận kề cái chết, biết rằng gã đang vô cùng đau đớn và thống khổ... đó là lúc cậu giáng cho gã đòn cuối cùng," Craig sau đó đặt kề dao vào cổ gã, và bắt đầu rạch cổ hắn, máu phun ra và bắn vào mặt tôi.

Tôi đông cứng lại khi máu vào người, nhưng tôi không thể cử động hay kêu lên một tiếng nào. Tôi đã quá sốc và sợ hãi để làm bất cứ điều gì.

Một lúc sau, Craig thả gã xuống đất, một vũng máu bao quanh thi thể. Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nó, nhận ra rằng lúc này gã thực sự đã chết, rằng tôi đã chứng kiến ​​Craig giết người ngay trước mắt mình.

"Ah...ah..." Tôi cảm thấy muốn hét lên. Tôi nghĩ mình sắp hét lên. Tôi nghĩ rằng tôi có thể hét lên ngay bây giờ.

"Này..." Tôi nghe Craig nói, gần như ngắt lời tôi ngay khi tôi sắp hét lên kinh hoàng. Tôi cúi mặt xuống, không dám nhìn cậu. "Tweek. Nhìn tôi một chút đi."

"....." Tôi lại muốn khóc, tôi biết rằng nếu tôi nhìn cậu ấy, tôi chết chắc. Tuy nhiên...tôi không thể phớt lờ cậu ấy được. Tôi quá mệt mỏi để đấu tranh hay làm bất cứ điều gì. Vì vậy... tôi nhìn lên.

Những gì đã xảy ra thực sự làm tôi sốc đến tận cùng. Thay vì nhìn thấy vẻ giận dữ trên mặt Craig, hay lưỡi dao kề vào cổ tôi, hay nụ cười méo xệch bệnh hoạn nào đó trên mặt Craig, thì tôi lại bắt gặp một đôi môi áp vào môi mình.

Có phải...Craig thực sự...hôn tôi?

Craig lùi lại vài giây sau khi đặt môi lên môi tôi. Cậu ấy nhìn đi chỗ khác, tôi không chắc là cậu ấy xấu hổ hay chỉ là không muốn nhìn tôi. Tôi thấy cậu ấy chạm vào môi mình. Cậu ấy trông... bối rối.

"C-cái gì vậy?" Tôi đỏ mặt, tim đập như điên.

"....Nếu cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại làm thế...thì đó là bởi vì...tôi cảm thấy ít nhất cậu xứng đáng nhận được một điều gì đó từ tôi, đặc biệt là vì cậu đã cứu mạng tôi mặc dù cậu biết rằng nếu tôi chết, cậu sẽ tự do" Craig nói.

"....Cho dù tôi có sợ cậu bao nhiêu... thì cậu cũng không đáng phải chết. Tôi biết điều đó có thể khiến tôi trở thành một kẻ ngốc... nhưng tôi không quan tâm. Tôi không... muốn thấy cậu chết," tôi nói.

"...Tôi có thể thấy sau khi nghe câu nói điên rồ lúc nãy. Có vẻ như cậu vẫn còn nhiều điều phải học," Craig nói. Cậu nhìn đi chỗ khác, tôi nhận thấy mặt cậu đỏ bừng.

"...C-cậu...không sao chứ?" tôi hỏi.

"...Tôi nghĩ mình sắp chết," Craig nói.

"H-hả!?" Tôi nhìn cậu ấy sửng sốt.

"Tôi không biết tại sao... nhưng bụng tôi cảm thấy kỳ lạ, môi tôi cảm thấy ngứa ran, tim tôi đập nhanh hơn bình thường, tôi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn cậu, và tôi có rất nhiều thứ chạy qua tâm trí mình. Ugh... chuyện quái gì đang xảy ra với tôi vậy?"

"...Theo cách cậu mô tả, có vẻ như cậu đã yêu tôi," tôi nói đùa, "nhưng...tôi đoán là không thể..."

"....Yêu? Yêu. Yêu...." Craig nói trước khi vẻ phấn khích thay thế vẻ mặt bối rối của cậh ấy, "yêu?"

"....Huh?"

Craig nhìn tôi, mắt cậu ấy mở to và tôi không thể biết cậu ấy đang nghĩ gì, "Tweek...tôi nghĩ tôi yêu em," Craig nói.

"....Cái gì?"

"Đó là cách giải thích duy nhất. Tôi... tôi yêu em," Craig nói. "Tôi yêu em rất nhiều. Trên thực tế... tôi thậm chí không muốn giết em, tôi thực sự thấy mình muốn... ôm em..." Craig nói.

Tôi cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, "t-thật sao?"

"Ừm, và...tôi cũng muốn nắm tay em...nhưng theo một cách dịu dàng hơn, và tôi muốn hôn em nhiều hơn, và tôi muốn gọi em bằng những cái tên thân mật với rất nhiều tình cảm và yêu thương trong đó, "Craig nói.

Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe. Đây thực sự là Craig? Đây có phải là một giấc mơ? Ah...dù đó là gì...tôi không muốn chuyện này kết thúc.

"Craig... chuyện này có thật không? Cậu có thực sự yêu tôi?" Tôi hỏi, nước mắt tuôn rơi.

"Phải...tôi yêu em. Tôi yêu em nhiều đến nỗi... mà..."

"Đến nỗi gì?" Tôi hỏi, tim đập thình thịch.

"Đến nỗi... tôi sẽ giết bất cứ ai cố làm tổn thương em hoặc xen vào giữa chúng ta," Craig nói.

"....Hở?"

"Phải...phải rồi... ha ha ha... cảm giác này... cảm giác yêu thương này... ai mà biết được nó là thế này... đam mê," Craig bắt đầu cười như điên. "À...tôi đã không cảm thấy thế này kể từ...kể từ khi...tôi đã giết người đầu tiên của mình," Craig cười khúc khích.

"C-cậu không thể nghiêm túc được..." tôi nói.

"Ồ không, Tweek. Tôi nghiêm túc đấy. Trên thực tế... tôi sẽ đảm bảo ở bên em nhiều nhất có thể, để không ai có thể cướp em khỏi tôi," Craig mỉm cười, "thực tế là...tôi có thể sẽ giết tất cả mọi người trong thị trấn" Craig nói.

"C-cậu không thể! Tôi không cho phép! Cậu không thể giết người chỉ vì yêu tôi được!" Tôi kêu lên.

"Tại sao không?" Craig hỏi, trông hết sức nghiêm túc. "Tôi yêu em. Đó không phải là những gì em muốn sao? Tôi nghe em nói rằng đó là những gì em thực sự muốn. Rằng tôi là của em, phải không? Tôi là của em, và em là của tôi," Craig nói.

"...Tôi...tôi biết tôi đã nói thế...nh-nhưng..."

"Nếu tôi không phải là của em và nếu em không phiền... thì chúng ta có nên không tồn tại trên thế giới này nữa cùng nhau không?" Craig hỏi khi cậu ấy giơ con dao lên.

"C-chờ đã....cậu định giết cả hai chúng ta nếu chúng ta không yêu nhau sao!?"

"Đúng," Craig nói, "cảm giác mới này...nó...choáng ngợp...nó giống như...kiểm soát tâm trí tôi...và...tôi không muốn nó dừng lại. Thật...tuyệt vời...yêu một ai đó...và biết rằng họ cũng yêu lại mình," Craig nói, "...em yêu tôi, phải không?"

"...." Tôi không chắc mình đang cảm thấy thế nào, nhưng tôi biết mình phải lựa chọn từ ngữ cẩn thận, "t-tất nhiên là có," tôi nói.

Craig cười toe toét, "Vậy thì tốt. Chúng ta có thể ở bên nhau thực sự... và tôi đảm bảo không ai có thể chia cắt chúng ta," Craig nói.

"Ngay cả bạn bè và gia đình của chúng ta sao!?" tôi hỏi.

"Ai cần họ khi chúng ta có nhau?" Craig nói, nghiêng đầu mỉm cười.

Tôi không chắc chuyện gì đang xảy ra. Có thể khi Craig bị bóp cổ và bị đập đầu xuống đất nhiều lần đã khiến đầu Craig điên hơn, hoặc có thể đây là điều xảy ra khi Craig, người vốn đã phát điên, lần đầu tiên yêu một ai đó. Nó trở nên quá dữ dội.

Tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là một khoảnh khắc hạnh phúc khi biết rằng Craig thực sự thích tôi, nhưng hiện tại... tôi chỉ thấy sợ hãi và lo lắng cho mọi người.

"C-cậu không thể giết tất cả những người tôi quan tâm, Craig! Cậu không thể!" Tôi hét lên.

"Tại sao? Em chỉ cần tôi thôi, phải không?" Craig hỏi.

"Làm ơn...đừng làm thế, làm ơn!" Tôi run rẩy.

"...Đừng khóc, cục cưng. Tôi không muốn em khóc," Craig nói.

"Vậy xin cậu hứa là cậu sẽ không giết ai chỉ vì cậu yêu tôi," tôi nói.

"Nhưng em sẽ không thể là của tôi nếu em có người khác trong tâm trí của mình," Craig nói.

"Agh! Điều gì có thể khiến cậu ngừng giết bất cứ ai?"

"....Chà...tại sao em không tập trung vào tôi hơn...và giúp tôi giải trí?"

"....Cái gì?" Tôi nhìn Craig và rùng mình khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc ám ảnh những cơn ác mộng của tôi.

"Chúng ta sẽ làm như trước đây, nhưng lần này...nếu tôi không thích thú hoặc không thu hút đủ sự chú ý của em, tôi sẽ giết tất cả mọi người...hoặc giết cả hai chúng ta...tùy theo cách nào dễ dàng hơn," Craig mỉm cười . "Điều đó không phải là..thú vị sao?"

"Nhưng...nhưng...nhưng..." Tôi sợ hãi nhìn cậu ấy.

"Ồ...tôi chỉ thích nhìn thấy em làm những khuôn mặt này, nó khiến tôi càng yêu em nhiều hơn," Craig nói khi cậu rướn người về phía trước và hôn lên môi tôi một lần nữa. Khi cậu ấy lùi lại, một ít máu trên người tôi trước đó đã dính vào môi Craig, "ah...cảm giác này...thật tuyệt. Tôi rút lại tất cả những điều tiêu cực tôi đã nói về tình yêu. Tình yêu thật...tuyệt vời," Craig thở dài.

"........"

"Chà Tweek, tại sao chúng ta không dọn dẹp và bắt đầu về nhà nhỉ? Tôi nghĩ đi dạo trong công viên dưới ánh trăng tròn sẽ là một cách hay để kết thúc niềm vui của ngày hôm nay, và là một kỷ niệm tốt đẹp cho sự khởi đầu của tình yêu của chúng ta," Craig nói.

"........"

Chúa ơi...tôi không chắc mình sợ Craig nào hơn. Bản gốc nơi cậu ấy ghét tôi, hay Craig hiện tại, nơi cậu ấy là sự pha trộn của con người cũ của mình, nhưng phát cuồng về và sẵn sàng giết người vì tình yêu của chúng tôi.

Ah...tôi biết tôi đã nói là tôi muốn Craig yêu lại tôi và vân vân...nhưng tôi không có ý như vậy! Mẹ kiếp!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#creek