Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật gần như được hé mở, chân tướng đang nằm đâu đó tại ngay trước mắt, còn phải xem ngươi có biết nắm bắt, không để vụt mất cơ hội, sớm ngày đem chân tướng sự thật phơi bày ra ánh sáng được hay là không!

Kết quả giám định mẫu vật đã có, kết luận sau cùng của pháp y chính là chứng cứ xác đáng nhất giúp vạch trần tội ác của kẻ phạm tội trong rất nhiều trường hợp.
Vũ Linh thức xuyên đêm làm công tác giám định, sau cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, lôi ra được 1 cái tên - kẻ mà sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Linh Lan.

    Đúng 8 giờ sáng, Vương Nhất Bác cùng với Phi Kỳ lại đến trường đại học công lập một lần nữa. Lần này hai người họ không hỏi thăm vòng vo, mà là trực tiếp chạy đến văn phòng làm việc của hiệu trưởng để bái phỏng.
Hiệu trưởng khi trông thấy hai người còn tưởng rằng là phụ huynh đến có việc thăm hỏi, nào ngờ tới lại nhìn thấy một trong hai trình ra thẻ chức vụ công tác của mình, sắc mặt khẽ biến, nụ cười trên môi hết sức là gượng gạo.

" nga, nguyên lai là cảnh sát a. Không biết, các cậu đến đây là vì việc gì? Nếu không lầm thì trường chúng tôi không có việc gì mà phải phiền  đến các ngài cảnh sát đây ghé thăm như vầy. "
Nói, hiệu trưởng mỉm cười rót trà mời khách.

Vương Nhất Bác hơi nhếch khóe môi.

Phi kỳ mở ra túi tài liệu mang theo, đặt lên trên bàn làm việc của hiệu trưởng một mảnh giấy A4. Hiệu trưởng liếc mắt nhìn, đồng tử thoáng chốc dao động mạnh mẽ, đôi con ngươi phóng đại trừng to khi nhìn vào nội dung trình bày trong mảnh giấy kia.
Vương Nhất Bác lẫn Phi Kỳ yên lặng quan sát từng nhất cử nhất động của đối phương, thu hết mọi phản ứng của vị hiệu trưởng nọ vào trong tầm mắt.

" cái này.... đây..."
Hiệu trưởng nuốt trộm nước bọt, ngẩng mặt nhìn.
" đây là cái gì a? "

-- vẫn còn cười?
Vương Nhất Bác cũng cảm thấy có chút buồn cười theo.
-- lão già hiệu trưởng này chắc chắn là có biết chuyện gì đó, nhìn bộ dạng cười mà như mếu kia xem. Cười đến mức khó nhìn như vậy để làm chi?

" Trương Đình Xuyên, ông đừng nghĩ giả lã nói vài ba câu thì sẽ như không có việc gì. Trương Long - con trai quý tử của ông đã phạm tội, trước cưỡng gian, sau thì giết chết. Ông biết rõ con mình có tội, chẳng những không khuyên bảo cậu ta ra đầu thú mà còn bao che, dùng mọi cách bảo lãnh để đưa cậu ta ra nước ngoài.
Tôi nói như vậy không sai chứ?

Tính cho đến nay, trên tay con trai ông đã treo* hai mạng người. Thân là hiệu trưởng của trường học danh giá, là tấm gương dẫn dắt cho các thế hệ sau noi theo -- ấy nhưng lại là 1 kẻ bao che cho tội ác tày trời. Biết pháp phạm pháp, chỉ vì tình riêng mà vứt bỏ đi tính người.
Ông nghĩ rằng việc làm đó là đang giúp cho con trai của mình hay sao? Thực chất là ông chỉ đang hại cậu ta mà thôi ! "

Vương Nhất Bác giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc.
" cưỡng gian cộng thêm tước đoạt hai mạng sống, chí ít cũng vài chục năm tù giam. Bất quá nếu cải tạo tốt, thì sau này lúc về già vẫn có thể lại 1 lần nữa trở về hòa nhập với gia đình và xã hội. Nay ông đem cậu ta sang nước ngoài, chẳng khác nào sợ tội bỏ trốn, đây đã là tội thêm 1 bậc -- mức án chung thân là không thể bàn cãi.
Nếu trong quá trình truy bắt mà cậu ta nhất quyết phản kháng, kết quả cực đoan nhất đó là chúng tôi có quyền bắn bỏ bất cứ lúc nào!
Đây hết thảy đều là do một tay của ông góp phần thúc đẩy quá trình. "

Trương Đình Xuyên ngồi đờ ra, mắt nhìn đăm đăm vào Vương Nhất Bác phía đối diện. Từng lời hắn nói đánh mạnh vào trong tâm trí ông ta, nhất thời khiến cho đầu óc trở nên hỗn loạn. Nghĩ đến con trai của mình, nghĩ đến các loại khả năng có thể xảy đến, ngũ quan Trương Đình Xuyên không khỏi vặn vẹo.

Phi Kỳ trông thấy chỉ biết lắc đầu. Đợi đến lúc Trương Đình Xuyên có thể phân biệt rõ nặng nhẹ thiệt hơn, e là ông ta sẽ phát điên mất. Con trai phạm tội vỗn dĩ vẫn còn 1 tia sinh cơ*, ấy nhưng lại do chính tay ông ta chặt đứt mất sợi dây đó. Đây chính là hậu quả của việc lựa chọn và đưa ra phương án giải quyết theo cảm tính.

Cảm thấy đã không còn chuyện để nói nữa, dù sao, việc tiếp theo cần làm đó là phát lệnh truy nã ra nước ngoài đối với Trương Long. Về phần Trương Đình Xuyên cố tình bao che cho hung phạm, cũng sẽ sớm có người đến mời ông ta về đồn uống trà. Vương Nhất Bác cùng Phi Kỳ đứng lên chuẩn bị ra về, Trương Đình Xuyên vội vã bật dậy hô to : "các người không thể lập lệnh bắt con trai tôi, nó có bệnh ! "

"....."

Trương Đình Xuyên hai tay run rẩy mở ra ngăn kéo dưới hộc bàn, cuống quýt tìm đồ.
" cái này... Đây là kết quả chứng minh cho thấy con trai tôi, Trương Long có vấn đề về thần kinh, từng phải tiếp nhận điều trị 1 thời gian. "

Vương Nhất Bác nhíu mày, thoáng liếc sang Phi Kỳ. Phi Kỳ đưa tay tiếp nhận mớ giấy tờ Trương Đình Xuyên đưa đến, liếc mắt xem qua, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Vương Nhất Bác cũng ghé đến xem, trên đống giấy kia có con dấu mộc đỏ chứng nhận hẳn hoi của 'bệnh viện tâm thần thành phố'. Bệnh nhân là Trương Long, đến khám và điều trị tính đến nay cũng đã được 2 năm rưỡi.

" thời điểm Chí Bảo vàgặp nạn là khi nào? "

Phi Kỳ nhớ lại 1 chút về phần chi tiết trong hồ sơ.
" hẳn là ngày 15 tháng 8 của hai năm trước. Sếp! Thời điểm Trương Long tiếp nhận điều trị của bệnh viện lại là tháng 3 của hai năm trước. Cậu ta...."

Không cần Phi Kỳ nói hết câu, Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ. Ý kia chính là Trương Long có bệnh, giấy trắng mực đen còn có con dấu xác nhận rõ rành rành, phạm tội trong lúc tinh thần không ổn định, nói trắng ra chính là không thể bắt giam xét xử.
Cùng lắm cũng chỉ có thể mang người về nhét vào trại tâm thần!
Mà về phần Linh Lan, thi thể của cô nàng chỉ mới được phát hiện trong thời điểm gần đây. Trương Long tinh thần không ổn định, đã xuất ngoại, vụ án này vẫn còn nhiều điểm khúc mắc chưa minh bạch.

Phun ra một hơi bực bội, Vương Nhất Bác đối Phi Kỳ nói: " cho người đi một chuyến đến bệnh viện để xác nhận. Sau khi đã xác nhận thì bàn giao lại cho đội trưởng Tiêu, cậu ta tự biết cần phải làm gì tiếp theo. "

Phi Kỳ gật đầu, theo sau Vương Nhất Bác rời khỏi đó.

Trương Đình Xuyên như người mất hồn nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trong một khắc này ông ta như đã già thêm vài tuổi. Nhìn đến tấm ảnh trên bàn, chậm chạp cầm lấy, ngón tay run nhè nhẹ khi chạm vào hình ảnh của thiếu niên. Trong khung ảnh nhỏ có 1 thiếu niên đối diện với ống kính nở nụ cười tươi, giữa một buổi sớm tinh mơ, ánh nắng vàng nhè nhẹ, thiếu niên tràn ngập sức sống của tuổi thanh xuân tươi đẹp.
Trương Đình Xuyên bất giác rơi nước mắt, tấm hình này được đặt trên bàn làm việc của ông chính là tấm duy nhất mà đứa con trai 'bất hiếu' đã để lại..

      ....... Một đêm 'mặt dày mày dạn' ngủ nhờ nhà người khác, Tiêu Thành bởi vì lạ giường mà không tài nào chợp mắt được, thức trắng ngắm trần nhà.
Lững thững bước ra khỏi phòng sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, thẳng một lèo tìm đường xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra chai nước tu liền một hơi dài.

Cánh cửa phòng nào đó mở ra, Tiêu Thành chớp mắt, nhìn sang. Người trong phòng bước ra sau khi trông thấy anh chàng cũng sững sờ không thôi, bởi vì bộ dạng của Tiêu Thành hiện tại mà thậm chí còn sinh ra hoài nghi.

" ách.... Cái kia, cậu không có việc gì chứ? "

Tiêu Thành im lặng tiếp tục uống nước. Song, ném vỏ chai vào sọt rác sát bên tủ lạnh, vô cùng tự nhiên đi đến sofa phòng khách ngồi xuống, lắc đầu.
" lạ chỗ, ngủ không được mà thôi. "

Chính vì mắc chứng 'mất ngủ' khá trầm trọng, nên Tiêu Thành sẽ vô thức bày ra tâm trạng không tốt sau một đêm thiếu ngủ.

" Vậy cậu còn đòi ở lại nhà tôi làm gì? Cũng đâu phải là con nít, chính mình không thể ngủ chỗ lạ mà còn không biết được hay sao? "

Nghe ra có phần trêu tức trong câu nói của đối phương, Tiêu Thành nhấc mắt nhìn người nọ, đối phương cũng đang chính diện nhìn đến cậu. Song phương trừng mắt nhìn lẫn nhau, một đứng một ngồi, một đã bước qua ngưỡng ba mươi, một vẫn chỉ đôi mươi* . Một còn là chủ nhà, một thì chẳng khác nào 'lưu manh ăn vạ' để được ngủ nhờ 1 đêm.
Điều đáng lên án ở đây chính là cái tên nhóc 'lưu manh ăn vạ' nào đó mới sáng ngày đã trưng ra bộ mặt khó chịu như thể chủ nhà mắc nợ cậu ta vậy. Ai có thể chịu được a?

   -- Chết tiệt !

Thở hắt ra một hơi, Tiêu Thành đứng lên, không nói không rằng đi thẳng về phía cửa chính mở ra, cứ vậy bước luôn ra ngoài.

**Rầm!!** 1 tiếng, Tiêu Thành đi mất, bỏ lại chính là âm thanh đóng cửa đầy chói tai.

Dương Phàm -- 32 tuổi, nghề nghiệp là pháp y, đã nghỉ việc, hiện vẫn còn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình. Phải mất một đỗi lâu mới hồi phục lại tinh thần, căm giận nhìn cánh cửa nhà đóng chặt mà nghiến răng mắng người.

" thằng nhóc kiêu ngạo tự cho mình là đúng! "

Tốt nhất là đừng để cho tôi gặp lại cậu một lần nào, nếu không.... hừ!
     








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net