Chương 5: Những Sự Lạ Lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình như tóc mợ hơi dài ra rồi thì phải"

Đây là câu đầu tiên mà Phương nói ra khi trời còn chưa hửng sáng khi y còn đang nép vào một bên ngực của Tuân mà dụi dụi. Đã gần bốn tháng kể từ hôm đón dâu, Tuân đã quen thuộc với những hành động này của y nên đã chẳng còn bị giật mình mà đẩy ra nữa. Nói theo lời của Phương thì chính là để hắn làm quen dần, đợi đến khi nào y khỏe lại hoàn toàn sẽ "cẩn thận" mà làm lại một đêm tân hôn sau.

Kỳ thực, trước kia Tuân vẫn luôn để tóc ngắn, dễ buộc lên để làm đồng, hoặc để đi săn cho đỡ vướng víu. Khi nào dài ra thì sẵn cái bờ ao làng đấy, cầm con dao găm lên mà xén đi tùy ý. Bây giờ, không phải động tay động chân vào việc gì nên hắn cũng chẳng để ý tóc tai có dài ra hay không.

"Ừ, để tí nữa dùng cơm xong thì tôi xén bớt đi. Vào hạ rồi mà để dài thì nóng lắm." - Tuân nghĩ ngợi rồi nói khẽ.

"Đừng, để tóc dài ra một tí rồi hẵng cắt." - Phương nũng nịu, y đã muốn thử cái trò kết tóc lâu lắm, mà chỉ hiềm nỗi tóc Tuân hôm cưới ấy ngắn quá không thể làm được mà thôi.

Tuân hít một hơi dài, ừ thì để vậy. Nhưng đến đúng ngang vai là hắn sẽ cắt ngay, không có kỳ kèo thêm nữa. Bởi vì thể chất, nên lúc nào cơ thể Tuân cũng nóng hầm hập, mùa đông thì còn đỡ nhưng còn mùa hè thì đúng tội. Chỉ có con ma ốm Phương này, quanh năm chân tay lạnh lẽo mới có thể chịu được mà thôi. Cũng chỉ có con nhà giàu từ trứng giàu ra, mới chịu được cái kiểu cách sớm sớm chải đầu buộc tóc đến cả canh giờ như vậy.

Nằm thêm một lát thì trời cũng đã hơi hửng lên, qua song cửa sổ khép hờ, tiếng người làm trong nhà đã rộn rã đi lại, bắt đầu một ngày làm việc mới. Mới đầu hạ, khí trời còn chưa đến mức nóng lắm, thế nhưng món ăn đã chuyển hẳn sang các món nhẹ dễ tiêu.

Cây hoa lê ngoài buồng ngủ đã trút hết những cành hoa như đẹp mây sớm của nó, bắt đầu nhú ra từng chùm quả bé xíu xanh rờn, Phương còn tiếc nuối mãi đám hoa trắng dịu ngọt thoảng hương ấy, vốn ban đầu là định ủ rượu để sang năm uống thế nhưng sau một trận mưa rào tiết Kinh Trập, hoa hòe gì thì cũng rụng tả tơi hết sạch. Đào và Lý cầm chổi ra quét hoa, tíu tít đùa nhau, tà váy với cái thắt lưng xanh xanh màu cốm mới cứ rộn lên như múa.

"Trèo lên hòn đá cheo leo

Bẻ hoa chiêng chiếng mỹ miều thêm xinh.

Lẳng lơ hoa lý trên cành

Chàng còn mơ tưởng hoa chanh, hoa bìm."

Chẳng biết ai bắt đầu hát, thế là tự nhiên cả mấy cô đương vun gốc xới cây gần đấy cũng khe khẽ hát lên, thành ra cả người qua đường cũng phải ngển cổ mà dòm vào trong sân để xem.

"Úi chà, em Lý hôm nay có cái xà tích bạc mới đeo. Xinh đáo để cơ đấy, thế có mối nào chưa?"

"Chị hỏi thì em xin thưa, mẹ cha còn cấm chưa theo mối nào."

Mấy cô nói xong lại cười, rộn rã cả một góc vườn.

Phương thở dài, y nằm thượt ra trên cái ghế mây đan có trải đệm bông, lười biếng như chú mèo con. Mùa đông lạnh đến mức qua mùa xuân hãy còn se se, thế nên Phương đã phải đợi lâu lắm để được dịp nắng đẹp ra hóng mát ở đình thủy tạ.

Cái đình này nằm ở giữa ao sen, bốn phía có phủ mành trúc đan thưa, có làm cả bao lơn rồi sơn son cho thật đẹp. Thông thường, chỗ này để uống rượu phẩm thơ, nằm nghỉ trưa hóng mát, thế nhưng từ khi Tuân xuất hiện trong nhà thì nó đã trở thành nơi hắn ra câu cá, ham mê đến nỗi đã mấy bận bỏ cơm để ngồi xem cá đớp mồi. 

"Sao mợ không để ý tôi đây này, mợ không thấy tôi sắp chảy ra thành nước rồi à?" - Phương nhón một lá trầu trong cơi, cẩn thận mà têm một miếng miếng trầu cánh phượng, vừa làm vừa hờn trách. Tuân nhìn miếng trầu têm khéo dần dần chuyển thành màu đỏ tươi dưới hàm răng trắng tinh của y, không hiểu sao thấy rùng cả mình.

Thế là hắn buông cần rửa tay rồi quay sang hôn lên trán cậu thiếu niên cái chóc, rồi một tay xốc cả người cả cá lững thững về nhà trong, tiện thể còn nhắc con Lý mang cá về nấu cơm.

"Này, om tương ngon hơn chứ không có nấu canh gì sất." - Lý mím môi.

"Chị bảo là để đấy nấu dưa, ấm giời thì phải ăn chua nghe chưa." - Đào trợn mắt.

Hai người lại chí chóe từ ngoài sân đến mãi vào tận bếp hãy còn nghe tiếng. Tuân dở khóc dở cười:

"Hai cô ấy cũng chịu khó cãi nhau thật đấy."

Phương bĩu môi, nói:

"Đợi sang năm là tôi gả đi hết lượt, ồn ào quá đi mất. Hai con quỷ sứ ấy mà còn ở nhà này, thì hẵng còn điếc tai."

Tuân gật gù, hắn biết Đào và Lý là hai đứa bé gái hồi môn mà mẹ đẻ Phương đã mang theo từ thuở còn son, vốn là tính sau này làm lẽ cho y. Thế nhưng không hiểu ra sao, Phương lại chỉ coi hai cô như em gái, đối xử cũng khác với những người ở còn lại trong nhà, chính vì thế tính cách Đào với Lý mới có vẻ tươi tắn, dạn dĩ hơn những người tớ gái khác.

"Đợi gặp được mối tốt, mợ sắp xếp cho chúng nó ít của hồi môn, rồi tống đi một thể cho gọn." - Phương đùa.

"Nghe cậu nói thế, tôi mới nhớ cái Nhàn nhà tôi cũng tầm tuổi này, để khi nào có dịp thì xem cho cả ba đứa vậy."

Tuân suy tính như vậy, bởi đã phải gần một tháng nay hắn phải học cách quản lý mọi sự trong nhà từ bà vú già nọ, từ cắt cử người làm ở chỗ này chỗ kia, đến làm sao để quản lý tài chính cho sát sao hợp lý. Tất nhiên là chỉ là chi tiêu việc trong nhà mà thôi, chứ còn tiền bạc để buôn bán kinh doanh vẫn là do một tay Phương quyết định.

"Trong nhà ta, ông thì chỉ lo đi vãn du đây đó thi thoảng mới về, còn cậu Phương thì độ một hai năm gần đây ốm yếu nên chuyện trong nhà tôi mới ra mặt sắp xếp thay, nhưng bây giờ mợ về làm dâu thì cũng cần phải học một đôi ba điều.

Vốn dĩ không đến lượt tôi phải dạy, vì nếu là con gái nhà gia giáo thì trong nhà cũng đã dạy dỗ xong xuôi hết cả rồi, hiềm nỗi cậu Phương lại chỉ phải lòng hợp ý với mợ nên thành ra như vậy. Lễ nghi phép tắc đợi dăm ba hôm nữa sẽ có người đến dạy sau, trước hết là tôi chỉ nói về làm sao để quản lý việc tề gia nội quản."

Nguyên văn của câu nói là như vậy, tuy Phương cũng bảo rằng nếu không muốn thì không phải học thế nhưng dẫu sao cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi được, cái tính chịu khó của con nhà nghèo nó ăn sâu vào máu khiến hắn bứt rứt chân tay, không có việc thì cũng phải bới việc ra mà làm.

Song cũng nhờ việc này, mà hắn cũng đã rõ hơn một chút nội tình trong nhà họ Trần. Gia đình này vốn hồi xưa có gốc gác quan lại, nhưng sau buôn bán vải vóc và lương thực phất quá nên cũng dần sa sút nòi thi hương đi, chỉ có nòi kinh thương là phất mãi, giàu đến nứt đố đổ vách. Chỉ tính riêng sáu tỉnh mạn Đông này, về mặt buôn bán thóc gạo và tơ lụa không một ai dám tranh với nhà họ, chứ chưa tính đến các tỉnh khác xa hơn.

"Nếu mợ có nghe đám người ở trong nhà nói xằng nói xiên về những thứ kỳ quái thì cũng đừng bận tâm, chúng nó cứ hay lắm mồm như thế." - Bà vú cũng nói thêm với hắn như thế.

Song kể từ khi bước chân vào nhà, tớ gái hầu hạ Tuân cũng chỉ có Đào và Lý, còn những người khác thì chỉ giáp mặt khi dùng cơm hay thay nước tắm rửa mà thôi. Có điều, đúng là nếu để ý thật kỹ thì hình như hắn chưa gặp mặt bất kỳ ai lần thứ hai, như thể trong nhà có rất nhiều rất nhiều người hầu nên mỗi hôm, mỗi buổi đều phải thay người vậy.

Thật lạ lùng, Tuân nghĩ, để hôm nào xem kỹ lại mới được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net