Chương 8: Vị khách không mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe bảo hôm nay trong nhà có khách?" - Tuân vén mành trúc, đến gần chỗ Phương đang đứng đặng cắt tỉa chăm sóc mấy bồn hoa thủy tiên của y, khẽ giọng hỏi.

Phương nghiêng đầu hôn một cái vào gò má hắn rồi mới đáp:

"Có một người họ hàng xa đến chơi, dưng mà mợ đừng bận tâm. Cũng đừng tiếp xúc gần với chị ta."

Tuân ậm ừ một lát rồi lấy cái áo mỏng Phương hay choàng ra choàng thêm cho y, tiện mồm nhắc:

"Cẩn thận tí nữa nắng lên lại ốm đấy nhé."

Phương mỉm cười, đầu mày khóe mắt loáng thoáng chút vui vẻ.

"Phải rồi, mợ nhớ nhắc con Đào con Lý sắp xếp nơi ăn chốn ngủ cho chị ta. Từ giờ đến lúc chị ta đi chắc cũng phải khá lâu đấy." - Y xoay người tiếp tục cắt tỉa những cái lá già của chậu thủy tiên được chăm bẵm cẩn thận, nói thêm.

.

Tuân đi trên hành lang vắng, cả khu nhà quạnh quẽ lạnh lẽo này đúng là như một vùng đất không còn chút sức sống nào. Bảo sao mà Phương lúc nào cũng ủ não u sầu.

Đào cắp cái tráp đựng trầu hăng hái đi trước, con bé dẫn Tuân đến sảnh uống trà, nơi hay dùng để tiếp khách. Bên trong đã được thắp một vài trản đèn dầu hắt lên ánh sáng mờ mờ, nhưng chả hiểu sao không khí vẩn một mùi gì lạnh lẽo tanh tanh như đất bùn mới bừa.

"Sao không mở cửa ra cho thoáng, để người ta ngồi trong ấy tối quá." - Hắn rủ rỉ bên tai Đào.

Con Đào thưa:

"Bẩm mợ, chị ấy có bệnh không chịu được ánh sáng nên phải khép cửa vào như vậy đấy ạ. Lát nữa mợ đừng nói chuyện với chị ta, cứ để con ứng xử."

Tuân gật đầu, bước hẳn vào sảnh trà. Bên trong không hẳn là tối quá, nhưng những trản đèn chỉ được đặt ở chủ tọa, còn nơi người phụ nữ kia ngồi gần như chìm hẳn vào bóng tối. Cô ta hẵng còn đội một cái nón ba tầm rất lớn, vành nón nghiêng che đi toàn bộ mặt, chỉ còn thấy hai bàn tay gầy nhẳng chắp vào nhau đặt trên đùi. Mùi hơi nước ẩm thấp tanh tưởi cứ quanh quẩn trong không khí, khiến người ta chịu không nổi muốn nôn khan, Đào và Lý sắc mặt tái mét đứng hai bên cửa, cẩn thận treo một lồng hương lên giá rồi nghiêng tay châm mồi lửa. Chưa đầy một giây, mùi trầm thơm ngát đã xua đi phần nào thứ không khí vẩn đục nọ, Tuân gật đầu ngồi xuống ghế châm trà rồi bảo Lý dâng cho khách.

Người đàn bà cười rinh rích dưới vành nón lớn, những ngón tay khô gầy bấu chặt vào đùi rung lên bằn bặt, ả nói:

"Lâu quá mới ghé thăm, không ngờ căn gia trạch này thế mà cũng có ngày có thể để cho một người như anh có thể bước vào kia đấy." - Ả trầm ngâm một lát như đương tìm tòi thứ gì trên người Tuân rồi bất chợt cười khan: "Hóa ra là như thế, mệnh cách thật chẳng tìm được điểm nào để khen, không... phải nói là nếu anh không vào nhà này, cách ngày chết hoặc phát điên phát dại cũng chẳng xa. Anh và gia chủ nhà này, cũng thật khéo mà vớ được nhau."

Nói xong liền thả lỏng người, nâng chén trà lên để dưới vành nón, chẳng biết là do bóng tối mơ hồ hay là do dạo gần đây hay suy nghĩ thần quỷ mà Tuân dường như có phút lỗi giác, thấy được chén trà bị một thứ gì đó mảnh và mềm dẻo như một cái xúc tu từ từ thò xuống từ dưới vành nón đến mép chén, nước trà cũng theo đó mà cạn dần. Điều này làm anh liên tưởng đến cách một con bướm hút mật hoa, nhưng thứ đó thậm chí còn không giống một cái vòi hút mà ngược lại giống những cái râu ngoe nguẩy hơn, nghĩ đến đây khiến Tuân không nhịn được mà rùng mình.

Rất nhanh trà đã được uống hết, người đàn bà cười khanh khách:

"Lâu lắm mới được uống một thứ nhiều dương khí thế này, thật là thoải mái. Được rồi tên nhóc kia cũng thực là để ý đến anh, sợ ta làm gì anh hay sao mà phải rào trước đón sau, tạ lễ hậu hĩnh như thế này.

Anh nói với y, lễ vật ta đã nhận. Chuyện cần làm sẽ được hoàn thành trong mấy ngày tới, từ giờ đến cuối tháng tất cả mọi người trong phủ tốt nhất là nên ít đi đêm, nếu không xảy ra chuyện gì ta cũng khó mà nói được."

Tuân vừa toan gật đầu đồng ý thì một loạt trản đèn đặt trong sảnh đột ngột tắt ngúm, khiến mọi thứ nhất thời chìm vào bóng tối u ám. Đào và Lý như được đại xá, vội vàng chạy đến cửa sổ mở tung ra đón ánh sáng, người đàn bà nọ cũng chẳng thấy tăm hơi đâu nữa, như thể tan biến hoàn toàn vào không trung.

Khi còn đi săn, những đêm lang thang trong rừng sâu canh bẫy, đám thợ săn hay kể cho nhau nghe những câu chuyện ma mị về chốn rừng thiêng nước độc. Nhưng Tuân thường chẳng bao giờ tin, một mình phăm phăm đi trước kiểm tra bẫy hoặc sửa lại dây cung và thỉnh thoảng là mài dao găm trên những phiến đá suối to như cái sập gụ. Không phải là hắn không tin, mà phàm là những gì chưa gặp tận mặt, hắn chẳng sợ bao giờ.

Khi còn bé, có một lần ông già mù kéo đàn nhị ngoài đê đã từng nói với Tuân rằng mệnh hắn rất cứng, dương khí tràn trề, là loại người không tin ma quỷ thần linh, nên tu tâm dưỡng tính dần dần. Tuân khi ấy mới mười lăm, mười sáu chỉ nhếch mép cười chẳng đặt vào lòng, cho mãi đến tận bây giờ hắn mới mơ hồ nhận ra cuộc sống của mình dường như đã bắt đầu xuất hiện những thứ gì đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Tuân không sợ, thậm chí còn thấy tò mò thú vị, như khi trông thấy một con mồi đương đặt trước tầm mắt mà cánh cung cũng vừa lúc căng đầy.

Con mồi thực hấp dẫn mà hắn lại là gã thợ săn đương lúc say máu ngà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net