Sụp Đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố ruột của tôi đã mất vì ông ấy tự kết liễu cuộc đời mình 

Tôi vẫn nhớ cảm giác rỗng tuếch khi được gọi đến nhận cái xác với chiếc cổ tím ngắt của bố một cách đột ngột , mẹ và bà nội bấu víu tôi và tôi thậm chí còn chẳng rơi nổi một giọt nước mắt nào và thật sự tôi đã nghĩ mình có phải con người ích kỉ khi tôi không khóc không ? 

Tôi chỉ khóc được khi ở một mình , nghe thật thảm hại khi tôi chỉ có thể ngồi đờ đẫn nhìn xác bố mình bị khiêng đi , điện thoại của bố bị spam bởi người yêu của bố . Cô ấy đã ở bên bố hơn 10 năm từ khi bố mẹ li hôn và tôi chịu cảnh chia rẽ đôi bên thì hình như sau đó tôi đã gặp cô ấy , vì cô ấy bỏ chồng con đi theo bố tôi nên gia đình cũng không ủng hộ .

Tôi tôn trọng mối quan hệ của bố nên tôi coi cô như một người mình sẽ chỉ dừng ở xã giao , chào hỏi lịch sự chứ không có gì hơn .

 Cảm giác đau đớn hiện ra khi thấy chiếc điện thoại của bố đã xóa sạch tin nhắn với mọi người , với cả tôi...

Nhưng tin nhắn của cô ấy và ba vẫn còn , đương nhiên tôi không phán xét nhưng sao ba lại xóa tin nhắn của tôi và để lại một mình cô ấy ? Sau đó tôi đã khóc hết ở nhà và tôi không gần gũi với ba nhiều nên có lẽ tôi đã nhẹ lòng hơn 

Hôm sau với tư cách con gái duy nhất của bố nên tôi đương nhiên sẽ ở nhà tang lễ và phải mặc áo cùng khăn đầu đặc biệt , thứ tôi khó chịu là cô người yêu của bố . Để nói thẳng ra thì cô ấy thật phiền phức , không biết có phải đau lòng đến mức không biết lễ nghĩa thật không nhưng tôi nhận được tin mẹ tôi đã cho phép cô ấy vào ( bên nhà nội không ưa cô ấy nên tôi cũng không biết thông tin hóa ra nhà nội đã chặn không cho cô ấy vào gặp bố tôi lần cuối ) và cô ấy đã làm náo loạn khi khóc lóc ầm ĩ và chạy ngay đến xác bố tôi đã được trùm khăn trắng để chuẩn bị đưa vào hòm và trước mắt tất cả mọi người thì cô ấy lật khăn lên nắm lấy xác bố tôi vừa lay vừa than khóc trách móc làm tôi biết nhà nội đã ghét càng thêm không ưa rồi...

Sau khi được khuyên giải và đỡ dậy thì cô ấy không trùm lại khăn cho bố tôi làm tôi có chút tức giận , tôi đi lên đắp lại khăn cho bố rồi quay lại chỗ đứng cũ nhưng không hiểu sao cô ấy khóc lóc sụt sịt đi ra bám vào người tôi mà khóc , cô ấy nói 


   " ba con thương con lắm ngày nào cũng nhắc về con với cô đấy "


Tôi đã được an ủi sau câu nói đó , tôi cảm ơn nhưng tôi không thích mùi của cô ấy toát ra tý nào , thật sự đấy . Để miêu tả thì nó kiểu mùi cơ thể của nhiều đàn ông trộn vào nhau cùng mùi mồ hôi và nước hoa xộc thẳng vào mũi ấy , tôi đánh giá nó chỉ sau mùi tử thi người chết của bố tôi thôi , tôi nói thật đó

Mẹ tôi từng nói tôi là đứa giả tạo vì trong tang lễ tôi không khóc nhưng mẹ ôm thì tôi mới rơi nước mắt , ám ảnh câu đó nên tôi đã tội lỗi vì cái chết của bố tôi thời gian sau đó và đổ lỗi nó cho chính mình , chuyện tệ nhất là tôi đã gặp ảo thanh và ảo giác . Mọi người hiểu nôm na tôi sẽ nghe thấy những thứ không có thật hay nhìn thấy những thứ không có thật , tiêu cực đến độ sau khi đi khám tại viện E vì được cô tâm lý tại trường khuyên bảo thì tôi đã nhận kết quả trầm cảm nặng và nguy cơ tự sát như bố tôi là 80% thậm chí tôi còn có tiền sử tự ngược đãi chính mình bằng cách cắt tay và uống rượu nên tôi đã cố nói là tôi ổn nhưng bác sĩ kiên quyết nói và mẹ tôi đã bắt buộc bếch tôi vào viện . 

Tôi không phủ nhận mình từng cố tự sát bằng cách treo cổ để chuộc lỗi với bố , chỉ là không kể ra thôi dù sao tôi vẫn ổn mà đúng chứ ? Tôi vẫn suy nghĩ được nhưng dù sao trải nhiệm bị bếch vào viện là không thể tránh 

Tôi vào viện tổng hơn 20 ngày , cảm xúc á ? Mấy ngày đầu không có riêng tư vì chung phòng 4 người làm tôi phát điên nhưng rồi cũng quen dần và ngoài việc phải ra cafe trong viện bắt tạm wifi vì wifi khoa tâm thần như bị cắt xén hơn 1 nửa vậy , cũng đúng vì đa số là người già và bệnh nhân mất ngủ nên tôi khá chắc nó có chặn sóng . Tiếp theo là thuốc , ban đầu tôi được kê an thần 1/4 viên và sau khi nhẩm viên bé nhét vừa lỗ mũi này còn bẻ 1/4 thì làm được gì thì tôi đã ngất ngay sau đó ( ngất thật cmnl ) nhưng sau này nhờn thuốc thì tôi uống tận 6 viên vẫn chẳng ngủ được , thực ra max là 1 viên hoàn chỉnh nhưng tôi điên quá nên uống hết thuốc còn lại trước khi vào viện .

Tôi ghét ăn sinh nhật trong viện , và gần như nó đem lại một thời gian ổn định tạm thời cho tôi thôi vì bệnh tâm lý mà nên tệ nhất là gia đình vẫn chưa chấp nhận nó hoàn toàn và tôi vẫn bị đánh giá nhưng nếu để thật lòng mà nói thì không giúp gì mấy ... 

Sau này tôi sẽ viết riêng về thời gian trong viện nếu tôi nhớ ra vậy



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net