4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung bước song song với Jimin, chốc chốc lại ngước lên nhìn anh. Ngày hôm nay lại thay đổi theo một hướng mới, người con trai đang bước đi cùng cô đây, trên lý thuyết gọi là bạn trai. Nhưng mà, người cô yêu, lại chưa từng là cậu ấy. Tâm can của Chaeyoung bỗng day dứt không thôi, cô đang để Park Jimin là một cái cớ để quên một người con trai khác.

Nhưng Park Chaeyoung vẫn tin tưởng vào một điều sẽ chẳng bao giờ đúng đắn. Rằng thời gian sẽ cứu vãn tất cả.

" Chaeyoung à, đến nhà rồi. "

Cô cứ mải nghĩ ngợi mà va vào bóng lưng anh đang dừng lại. Hình như là lần đầu tiên Chaeyoung được nhìn vào đôi mắt của anh. Nó đẹp lắm, như thể sẽ là ngôi sao tỏa sáng nhất nếu đặt trên bầu trời đêm kia.

" Oppa, em xin lỗi "

" Không sao. Em nghĩ gì mà lại đi không để ý thế? Mà em vừa gọi anh là gì? "

Jimin đặt sự khó hiểu trên khuôn mặt mình nhìn Chaeyoung, trái tim anh ấm lên rồi, đôi môi không thể không đặt nụ cười.

" Dạ? Không có gì ạ. Em... Vào nhà trước ạ.  Cảm ơn anh. "

" Ừ. Lát anh sẽ gọi. "

Jimin hướng ánh mắt mình đến cô gái vừa vẫy tay tạm biệt rồi biến mất sau cánh cửa nhà đã sáng đèn, anh lấy điện thoại từ trong túi, đôi mắt kiếm tìm cái tên được đặt vị trí đầu tiên trong danh bạ điện thoại.

Và cũng là vị trí đầu tiên trong trái tim anh. Chaeng hậu bối- là Park Chaeyoung cô.

" Jimin? Anh về đến nơi rồi ạ? Sao anh đi nhanh thế? "

" Không. Anh vẫn đứng trước nha em thôi. Nói chuyện đến khi anh về đến nhà được không."

" Jimin-ssi. Em xin lỗi. Nhưng mà..."

" Không sao. Em nghỉ ngơi đi. "

Jimin đặt điện thoại của mình vào nơi mình đã cất gọn, đôi môi anh kéo căng nở nụ cười. Phải rồi, sao anh lại ngu ngốc mà làm việc này chứ. Park Chaeyoung anh biết mà, thực sự chẳng có cảm tình gì với anh cả. Chỉ là do bản thân anh ép buộc rồi tự ảo tưởng thôi.

Thời gian trôi nhanh một chút, và Chaeyoung vẫn ở bên cạnh anh như thế, chắc là sẽ ổn thôi.

" Chaeyoung à, em ở đâu thế? Mau dậy đi thôi. Hôm nay phải đến trường học chứ? "

" Chanyeol? Em đến ngay ạ. "

" Chaeyoung..."

" Vâng?"

" Chắc tại em ngái ngủ. Nhưng mà, giọng anh và Chanyeol hyung thực sự khác nhau lắm. Anh xin lỗi, làm em thất vọng rồi. Anh họ Park nhưng tên Jimin."

Jimin lo lắng gọi thêm một cuộc điện thoại, lúc nào cũng thế, Chaeyoung thức khuya và đi học muộn cả. Nhưng hôm nay rất khác, dù trời vẫn luôn mưa, dù trời vẫn đang mưa, dù chẳng xuất hiện vệt nắng, dù anh vẫn ngôi đây nhấc điện thoại gọi cho cô gái ấy, Park Chaeyoung cô lại gọi tên mà cô ấy luôn để trong lòng, người mà đã xuất hiện trong lòng cô trước Park Jimin đây, người đã luôn sưởi ấm trái tim nhỏ bé ấy. Tên của chàng trai được cô gọi, 3 tuần qua vẫn là Park Chanyeol.

Jimin lặng im, nuốt đau khổ vừa chỗi dậy trong anh vào trong mà nói với giọng điệu anh luôn sử dụng khi ở bên cạnh Chaeyoung. Anh có thể nghe thấy những câu nố của cô đứt đoạn mà chẳng thể nối tiếp. Dù anh vẫn đang cười, vẫn lo lắng cho Chaeyoung...

" Chaeyoung, đi từ từ thôi. Đừng chạy, trời đang mưa sẽ bị ngã đấy. "

Chaeyoung nghe giọng anh qua loa điện thoại đã được phủ nước mưa. Giọng anh vẫn vậy, môi anh chắc cũng đang đặt nụ cười. Chaeyoung vẫn luôn thấu điều đó suốt 3 tuần ở bên anh. Nhưng mà hình như, nó là một hành động cho sự chua xót. Cô cầm chặt chiếc ô của mình, bước qua dòng người cùng những chiếc ô khác lớn hơn, cứ thế chìm đắm vào dòng suy nghĩ chị được nghĩ ngợi dưới những cơn mưa này. Đôi chân cô chạy trên dốc đến nơi lớp học đang diễn ra. Nó mệt mỏi và chẳng dữ lại được chút thằng bằng. Đầu gối Chaeyoung chạm xuống nền đất thật sâu làm cô đau xót. Máu đỏ cứ thế từ vết thương đã hở mà chạy ra không ngừng. Chaeyoung tự trách bản thân mình, cố gắng gượng dậy nơi sân trường rộng lớn, chống trải. Ước gì có ai đó ở bên cạnh thì tốt biết mấy.

Lớp học đã vào giờ dường như đã chẳng còn chỗ trống. Tiếng chuông tan học cũng không biết đã chờ bao lâu mà vang lên. Park Chaeyoung hôm nay lại cô độc lê đôi chân đã trầy xước của mình ra bên ngoài. Bóng dáng cao ráo, quen thuộc lại truyền đến đôi mắt này của cô. Không phải anh ấy.

" Chaeyoung, chân em.... "

" Em không sao ạ. Chỉ là bất cẩn nên bị ngã thôi "

" Anh đã nói em phải đi cẩn thận rồi cơ mà. "

" Em xin lỗi mà."

" Mau đưa anh xem... "

Jimin cúi xuống đôi chân đã xưng đỏ vì vết ngã của Chaeyoung. Lần đầu tiên Chaeyoung thấy nét mặt anh chứa đầy sự lo lắng như thế. Ánh mắt anh, bờ môi anh vẫn chứa sự dịu dàng ấm áp như thế. Dù đã gần đấy thời gian với cô đã quá dài nhưng vẫn chẳng thể cảm nhận được như khi ở cạnh Chanyeol.

" Em ngồi đây, anh đi mua thuốc. Nhớ là đừng đi đâu đấy. "

" Em biết rồi mà. "

Chaeyoung nhìn bóng lưng Jimin hớt hả chạy đi mà chẳng mang theo chiếc ô bên mình. Đầu óc lơ đãng đã quên mất một điều, đó là điện thoại của cô vẫn luôn sáng màn hình bởi tin nhắn đến từ người con trai ấy. Park Chanyeol

" Chaeyoung, anh mua thuốc rồi. Mang chân đây xem nào. "

Chanyeol ngồi xuống, băng bó lại vết thương đã rỉ máu, anh ngẩng đầu nhìn cô hậu bối nhỏ đang nhăn mặt vì vết đau. Anh phì cười, xoa đầu cô như cách anh vẫn luôn làm. Chaeyoung đặt nụ cười trên môi mình mà lâu rồi bản thân cô không đặt khi ở cạnh Jimin. Cũng lâu lắm, cô cũng không được thấy khuôn mặt này.

" Trốn học không."

" Dạ? "

" Dù sao còn một tiết dài dằng dặc nữa. Trốn học cùng anh đi. Mau lên đi, anh cõng em."

Chaeyoung mỉm cười dựa vào bờ vai rắn chắc này của anh. Cơn mưa vẫn chẳng ngớt,  đôi chân Park Chanyeol vẫn cứ bước qua những vũng nước phản chiếu lại màu xám xịt của Seoul. Anh đưa cô về căn nhà nhỏ rồi nhìn điện thoại mình, Park Chanyeol lại cười rồi đi mất. Và Park Chaeyoung cô lại cô đơn trong căn nhà cứ phủ mãi một hơi lạnh.

Điện thoại rung lên trong túi áo mà Chaeyoung chẳng thể để tâm nổi. Bàn tay lờ đàng tìm kiếm nó, giọng nói đầu bên kia cũng chỉ làm cô mệt mỏi.

" Chaeyoung. Em đang ở đâu thế?"

" Em về nhà rồi. Anh đừng lo. "

" Anh biết rồi. Nghỉ ngơi cho kĩ đi. Ngày mai anh đến đón em. Nhớ cất quần áo vào trong, hôm nay sẽ mưa cả ngày đấy. Lúc tắm thì tránh chỗ ngã ra nếu không sẽ nhiễm trùng. Nhớ dùng nước muối rửa qua lúc thay băng mới nhé. Lát nữa anh sẽ qua. "

Jimin dừng lại trước cửa nhà Chaeyoung. Cả người anh đã ướt sũng, sắc mặt bỗng tái nhợt bởi hơi lạnh cứ đang thấm dần vào cơ thể anh. Đôi tay run rẩy vẫn cô cầm chặt túi thuốc. Anh thấy chứ, nụ cười của Chaeyoung mà anh chưa từng có được khi cô ấy ở bên, đôi mắt nhẹ nhành ngắm nhìn người cô ấy yêu thương anh cũng chưa bao giờ có. Vết thương mà anh đã lo lắng tới nỗi chạy đi mua thuốc cũng đã được xử lí xong xuôi. Tất cả, mãi mãi chẳng bao giờ là của anh cả.

Park Jimin anh là người thứ 3.

Mãi mãi vẫn là như thế ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net