Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Namjoon có thể thấy vẻ mặt tối sầm lại của Yoongi và đường quai hàm của hắn chuyển động nguy hiểm như thế nào. Trái tim cậu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi giây trước ánh nhìn chói lọi. Namjoon nhận thấy rằng hắn đang giận nhưng cậu không thể tìm ra lý do cho điều đó. Nhưng hiểu rằng cậu cần phải thoát khỏi vòng tay của Jungkook càng sớm càng tốt.

Mắt Namjoon mở to khi đôi mắt đen của Yoongi giờ đã chuyển sang màu vàng và chiếc răng nanh của hắn giờ đang nhô ra khỏi kẹo cao su. Yoongi chậm rãi tiến về phía trước như một kẻ săn mồi và Namjoon rùng mình khi anh nhe răng giận dữ. Không phải với anh mà là Jungkook. Đầu gối Namjoon yếu đi khi cậu hầu như không nghe thấy suy nghĩ của Yoongi.

Của tôi!

Namjoon nhắm chặt mắt lại, kinh hoàng trước những gì hân sẽ làm với cậu và Jungkook. Nhưng mọi người đều giật mình trước thông báo đột ngột qua loa của ông Kim. Sự chú ý của họ hướng về sân khấu trước mặt, tập trung hoàn toàn vào người dẫn đầu đàn.

Namjoon thở ra một hơi run rẩy mà cậu đã cố gắng kìm nén khi can thiệp, nhẹ nhõm vì Yoongi đã lùi một bước.

"Đã gần nửa đêm và chúng tôi ở đây để chúc mừng con trai của chúng tôi. Sinh nhật lần thứ hai mươi của Min Yoongi!" Ông Min phát biểu và ra hiệu cho Yoongi lên sân khấu.

Yoongi hít một hơi để trấn tĩnh con sói của mình trước khi bước lên sân khấu. Hắn nghiêm nghị liếc nhìn Namjoon và cậu ngay lập tức run rẩy trước cử chỉ của anh. Khi Yoongi đứng bên cạnh cha mình, đôi mắt đen láy của hắn lại một lần nữa hướng về phía cậu - cáu kỉnh và tức giận.

Toàn thân Namjoon rùng mình trước ánh mắt đó. Đôi chân của cậu kiệt sức vì ánh mắt hắn dành cho cậu và nhịp tim của cậu đập nhanh vì sợ hãi. Cậu muốn chạy khỏi nơi đó trước nửa đêm nhưng con sói của cậu vẫn kiên trì ở lại - để đợi Yoongi cuối cùng cũng tuyên bố cậu là người bạn đời hợp pháp của mình.

Nhưng Namjoon lại có cảm giác khác về điều đó. Yoongi sẽ không bao giờ chấp nhận cậu là bạn đời của mình. Yoongi sẽ từ chối cậu trước mặt mọi người. Cậu sẽ bị bẽ mặt trước gia đình và bạn bè. Namjoon không biết liệu mình có thể gánh một gánh nặng như vậy trên vai hay không.

Namjoon chậm rãi di chuyển về phía sau, cẩn thận để không gây sự chú ý nào từ cả nhóm. Cậu cần phải ra khỏi hội trường càng sớm càng tốt. Cậu không muốn trái tim mình tan nát lần thứ hai. Không muốn nhìn thấy sự căm ghét và thất vọng trên khuôn mặt của Yoongi. Cậu không muốn tạo ra bất kỳ sự hỗn loạn không cần thiết nào trong hội trường. Cậu sẽ chạy.

Cậu không thể rời khỏi nơi đó, Namjoon!

Namjoon lắc đầu, phớt lờ lời cầu xin của con sói. Tôi cần phải! Cậu vặn lại. Và con sói của cậu gầm gừ khi cậu lùi thêm một bước nữa.

Cậu bình tĩnh Namjoon! Chúng ta không biết liệu anh ấy có từ chối hay không!

Namjoon lại lắc đầu. Anh ấy có, Monnie! Một năm trước! Tôi không thể ở đây! Tôi không thể từ chối lần thứ hai! Tôi sẽ chết Monnie! Tôi sẽ chết!

Namjoon gần như loạng choạng đứng dậy khi ai đó đỡ được cơ thể đang rơi xuống của cậu và nắm lấy vai cậu.

"Hyung, anh đi đâu vậy? Anh phải cẩn thận đấy!" Jungkook quan tâm hỏi với giọng nói trầm của em khi nhìn chằm chằm vào Namjoon.

Namjoon gỡ tay Jungkook ra trước khi mắt cậu chạm mắt Jungkook. "Anh - anh sẽ về nhà. Anh không - không cảm thấy khỏe," cậu đưa ra những lời bào chữa khập khiễng.

Jungkook nhíu mày. "Nhưng đã gần nửa đêm rồi mà hyung. Anh không muốn -"

Jungkook dừng lại khi chiếc đồng hồ lớn trên tường kêu inh ỏi và âm thanh của nó vang khắp hội trường. Mắt Namjoon mở to kinh hoàng khi mọi người vỗ tay và phát biểu chúc mừng Yoongi - vây lấy hắn như đàn ong.

Khi Jungkook và những người khác tiến về phía Yoongi, Namjoon cho rằng đây là thời điểm thích hợp để cậu chạy trốn. Sẽ không ai chú ý nếu cậu rời khỏi hội trường bây giờ. Namjoon nhanh chóng hành động.

"Namjoon!"

Đôi chân của Namjoon khựng lại ngay lập tức nhưng cậu quá sợ hãi để quay lại khi cơ thể run rẩy dữ dội. Cậu biết ai đã gọi tên cậu. Tim cậu đập nhanh hơn bên trong cơ thể.

"Em là bạn đời của anh !".

Namjoon rùng mình trước câu nói đó do Yoongi gửi. Giờ đây, họ chính thức gắn bó với nhau, có thể đọc được suy nghĩ của nhau và cảm nhận được cảm xúc cũng như nỗi đau thể xác của nhau.

Hội trường trước đây đầy ồn ào với tất cả những tiếng nói chuyện ồn ào giờ chuyển sang im lặng hoàn toàn. Có vẻ như mọi người có thể xem bộ phim truyền hình giữa cậu và Yoongi - nhận ra rằng Yoongi và Namjoon là bạn đời, được Nữ thần Mặt trăng lựa chọn.

Namjoon cố gắng phớt lờ mọi lời xì xào sau lưng, bước thêm một bước rời khỏi sảnh - rời xa người bạn đời của mình.

"Dừng lại!" Yoongi vội vàng nói.

Namjoon nhắm chặt mắt lại, để nước mắt tuôn rơi từ mi mắt nhắm nghiền trong đau đớn. Nắm đấm của cậu được siết chặt thành một quả bóng. Namjoon quay gót và cơ thể - đối mặt với mọi người trong hội trường. Khi mở mắt ra, cậu bắt gặp một biểu cảm hỗn hợp.

Họ đang nhìn cậu với vẻ hoài nghi, sốc, thất vọng, căm ghét và tất cả những cảm xúc tiêu cực mà Namjoon có thể nghĩ đến. Namjoon tìm kiếm gia đình mình và trái tim cậu chùng xuống khi bắt gặp vẻ mặt tối sầm của cha mình, khuôn mặt sững sờ của mẹ vẻ mặt nghiêm nghị của Seokjin và khuôn mặt cau có của Taehyung.

Yoongi bước xuống sân khấu, tiến về phía Namjoon. Namjoon khập khiễng theo từng bước của Alpha nhưng anh không hề di chuyển - đứng nguyên tại chỗ.

"Từ - từ khi nào?" Yoongi hỏi.

Namjoon cắn môi. "Bây giờ nó thực sự quan trọng sao?" Cậu cay đắng hỏi và lấy hết can đảm để nhìn lại Yoongi.

Yoongi không ngờ rằng mình lại nghe được câu trả lời gay gắt như vậy từ Namjoon. "Ý em là gì?"

Namjoon cười khan. Đó là một tràng cười tự giễu cho sự ngu xuẩn của chính mình. Cậu thật ngu ngốc khi ở lại đây và để mọi người nhìn thấy tình trạng mong manh của mình. Cậu đúng là đồ ngốc khi để Yoongi nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau khổ của mình.

"Anh - anh đã từ chối em làm bạn đời. Em không muốn - không muốn ở đây..." Namjoon thốt lên, nước mắt tuôn ra như sông trên từng từ - đâm vào tim hắn không thương tiếc.

Yoongi đã bị sốc khi nghe điều đó từ Namjoon, tiến thêm một bước và cố gắng nắm lấy tay của Namjoon. Nhưng cậu tránh xa, không cho hắn chạm vào mình. Yoongi bối rối.

"Anh chưa bao giờ nói điều đó!" Hắn bác bỏ.

Namjoon lườm Yoongi, cơn giận bùng phát qua đôi mắt nâu của cậu. "Anh đã làm!!" NamJoon hét lên.

Cậu không biết tại sao mình lại phản ứng như vậy nhưng sự thiếu hiểu biết của Yoongi thực sự khiến cậu bực mình. "Anh - chính anh đã nói rằng anh không muốn em làm bạn đời của mình. Anh sẽ không chọn một người như em làm bạn đời . Nếu có quyền lựa chọn, anh muốn một người như Jimin! Anh đã nói điều đó rồi!!"

Môi Yoongi hé mở khi hắn cố nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra được lời nào. Lông mày hắn nhướng lên khi cố nghĩ xem hắn đã nói điều đó với Namjoon khi nào và ở đâu. Làm sao hắn có thể từ chối làm bạn đời của Namjoon khi hắn không bao giờ biết rằng đó chính là cậu? Thật nực cười.

"Anh - anh chưa bao giờ - chưa bao giờ nói -"

Namjoon nghiến răng trước sự phủ nhận, giận dữ nhìn Yoongi. Lòng kiêu hãnh của cậu bị xáo trộn trước mặt mọi người và Yoongi muốn làm bẽ mặt cậu đến mức nào?

"Min Yoongi, anh đã từ chối em làm bạn đời của em một năm trước -" Namjoon nghiêm nghị nói.

Đôi mắt Yoongi mở to kinh hãi, biết chuyện này sẽ đi đến đâu. "Namjoon, làm ơn -"

"Vì vậy, hôm nay, tôi Kim Namjoon -"

"Không, Namjoon-ah. Đừng làm thế - anh không -"

"Tôi từ chối anh làm bạn đời của tôi!"

Yoongi khuỵu xuống khi Namjoon kết thúc câu nói, đưa tay nắm lấy bộ ngực đang mặc quần áo của mình khi anh cảm thấy cơn đau nhói trên ngực. Hắn gào lên đau đớn, không thể tin được người bạn đời lại từ chối mình .

Namjoon thở hổn hển khi cậu có thể cảm thấy cùng một cơn đau trên ngực, vấp ngã ở chân. Qua đôi mắt đờ đẫn của mình, cậu có thể thấy mọi người đều bị sốc khi đối mặt với sự hỗn loạn.

"Tôi - tôi ghét tất cả các người-" cậu lầm bầm dưới hơi thở nặng nhọc và anh có thể nghe thấy tiếng xì xào trong sảnh.

"Chỉ - chỉ vì tôi là một Omega, tôi không xứng đáng với tất cả những điều nhảm nhí này!" Namjoon trút hết cơn giận của mình.

"Namjoon! Cẩn thận mồm miệng!" Ông Kim mắng mỏ thái độ xấc xược của cậu . "Ngươi nên phục tùng Alpha của mình. Đừng có quậy nữa. Ngươi có nghĩa vụ phải chấp nhận Yoongi như Nữ thần Mặt trăng đã quyết định !"

Nam Joon lắc đầu. "Tôi không - không muốn trở thành bạn đời của anh ta. Anh ta không - không muốn tôi. Anh ta ghét tôi. Mọi - mọi người đều ghét tôi."

"Đừng có lố bịch! Hãy kiềm chế bản thân lại, Kim Namjoon Đừng có dám làm bẽ mặt tôi và gia đình !" Ông Kim tiếp tục chỉ trích con trai mình, mặc kệ hiện tại Namjoon đang suy sụp và tổn thương như thế nào.

"Đừng nói thế Namjoon! Chúng ta yêu con!" Bà Kim phản bác, dỗ dành Namjoon thay vì đẩy cậu như chồng bà vẫn làm.

Namjoon lắc đầu thật mạnh, một tiếng thút thít nho nhỏ thoát ra khỏi môi trước cơn đau không thể chịu nổi trên ngực. "Tất cả các người- không ai trong số người - từng yêu thương tôi -" nói xong Namjoon chạy ra khỏi sảnh, để lại mọi người sửng sốt.

Yoongi kinh hoàng khi thấy người bạn đời của mình đột ngột bỏ đi, gào thét tên cậu từ trong phổi. Gần như bốc cháy khi nhận ra rằng hắn đã mất đi người bạn đời tương lai của mình mãi mãi.

"Namjoon!!!!"

**By: No


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net