tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


đi thẳng từ hướng tây nam của lục địa rycian là lãnh địa của vương quốc jellwit. bao bọc rìa phía tây của vương quốc là một dãy nũi cao mang tên cusmet. trên dãy núi ở nơi cao nhất có một ngôi đền nhỏ mang tên aenis, không biết nó được ai xây dựng và cũng không ai biết nó có từ lúc nào, ngôi làng nhỏ dưới núi luôn đồn nhau ở ngôi đền đó là nơi mà những vị thần thường ghé tới. đó chỉ là một lời đồn đoán không rõ căn cứ, không ai đủ can đảm để bước vào xem kĩ ngôi đền đó nên giờ vẫn còn là ẩn số. 

hàng năm những hành hương đi đến vùng đất này chỉ dám đứng ngoài ngôi đền cầu phúc mong những vị thần có thể nghe thấy. còn có những người gan dạ hơn sẽ ném một đồng xu vào ngôi đền để mong cầu tương lai của họ thật an yên.

//

 dãy núi cusmet vào hàng nghìn năm trước...

vương quốc jellwit mấy ngày nay luôn chìm trong giông bão. những làn mây đen xám xịt cứ ùn ùn kéo tới, dữ dỗi gầm gừ như những con hổ đói muốn nuốt chửng vương quốc bé nhỏ này rồi nhai ngấu nghiến.  

trên đỉnh của dãy núi cusmet ngôi đền aenis kia không hề bị lu mờ mà còn rực rỡ, đối chọi với làn mưa tàn bạo bên ngoài. trong ngôi đền ngay chính giữa có hình bóng của một thiếu nữ, bóng lưng xinh đẹp vô ngần.

 gió thổi khẽ làm khăn choàng và mái tóc màu vàng óng như những tia nắng của nàng tung bay trong gió tạo nên một cảnh tượng thơ mộng như tranh vẽ.
đột nhiên nàng xoay người, ánh mắt phóng ra ngoài làn mưa dữ dội trước mắt. đôi tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng cầm một cây sáo.

"ầm!" một tiếng sét như xé toạc khoảng trời. tiếng sét đinh tai nhức óc khiến ngôi đền nhỏ khẽ rung lắc

 nàng khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại bình thản "xin chào lee jeno, ta đợi ngươi khá lâu"
nói rồi ánh mắt xinh đẹp như ánh sao của nàng lại mở ra nhìn về phía trước mình. 

trước mặt nàng từ bao giờ đã xuất hiện hai người.

một chàng trai đẹp như thần tiên, chàng mặc một bộ giáp chiến binh sáng loáng nhưng bị xước ở vài chỗ cánh tay, chiếc áo choàng đỏ thẫm sau lưng chàng phấp phới bay theo từng đợt gió lạnh. những đường nét sắc sảo của chàng trở nên quyến rũ trong làn mây đen.

trong lòng chàng là một cậu trai nhỏ vận trang phục xanh biếc đang nằm gọn như say giấc nồng. có điều nhìn kĩ vào gương mặt tuyệt đẹp kia của cậu trai sẽ thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, dường như thiếu sức sống.

chàng trai nhìn nàng với ánh mắt ngấn lệ thống khổ, ấp úng nói
"yeeni xin nàng. hãy cứu lấy renjun, cậu ấy sắp hết thời gian rồi"
"cầu xin nàng yeeni, nàng phải cứu lấy cậu ấy.." 

nàng vẫn bình thản. chỉ thấy nàng nhẹ nhàng tiến về nơi bậc thềm rồi ngồi xuống. đôi mắt của nàng nhẹ nhàng di chuyển từ trên xuống dưới thân hình chàng rồi lại chuyển hướng ánh mắt xuống cậu trai.

"chàng mới đi đánh trận bên làng bay leking sao?" nàng chống cằm nhìn chàng
giọng nói của chàng hơi run "sao nàng biết? tất cả là tại hắn, ta chỉ tới đó cứu renjun"
nàng nhẹ cười rồi phẩy tay liền có một cái ghế ngay cạnh chàng.
"ta thấy được mà. hắn là minhyung nhỉ? bắt cóc cậu ta sao?" 

"không biết tên cặn bã nào thông báo cho hắn rằng việc renjun đang giữ chiếc cung thần và rồi hắn liền bắt cóc cậu ấy" càng nói nắm tay của chàng càng mạnh
nàng lại nhìn lướt qua cậu "cung tên của hắn không phải loại ta thường gặp. nó có nọc độc và nhìn xem này, cánh tay của cậu ta? kí tự này..cậu ta sử dụng phép thuật cấm?"

nàng liền đứng dậy hoảng hốt chỉ cây sáo vào cậu ta, cảnh giác. 

"xin nàng! hãy cứu renjun..xin nàng" chàng quỳ xuống đất vẻ mặt đau khổ
 "không thể! đây là trái với quy luật! cậu ta muốn dùng phép thuật cấm thì cậu ta phải trả giá" nàng liền lùi lại đằng sau lạnh lùng nói "trả cái giá quá đắt..."

"xin nàng.." chàng siết chặt lấy vòng tay cúi xuống nhìn renjun một cách thống khổ, ánh mắt của chàng nhòe đi trong dòng lệ mặn chát


 không có tiếng hồi đáp. yeeni chỉ đứng đó, vẻ mặt giờ thất thần nguy hiểm hơn trước. nàng chỉ đứng yên nhìn chằm chằm vào vết thương mà minhyung đã gây ra cho renjun. chỉ là một vết thương xoẹt qua cũng đủ làm cậu trai đau đớn.

bỗng nàng lên tiếng giữa khoảng im lặng "ta sẽ giúp chàng"
 chàng ngước mặt lên, ánh mắt chất chứa đầy hy vọng nhìn người con gái kì bí trước mắt "thật ư yeeni? cảm tạ nàng nhiều lắm"

"đừng cảm tạ quá sớm. ta không đủ khả năng để cứu cậu ta đâu"
 "vậy phải làm sao?"
"cách đây hơn ngàn dặm là sẽ tới ngọn núi của tộc yêu tinh, chàng nhớ chứ?" vừa nói nàng toan chỉ tay ra ngoài cửa 

"nhưng nơi đó...ta không thể đặt chân tới. nàng biết điều đó mà.. " chàng lại nhìn xuống renjun
 "ta giúp. nhưng chàng biết đó, ta không cho ai không cái gì" nàng ngập ngừng đôi chút
"ta sẽ làm bất kì điều gì nàng yêu cầu, chỉ xin nàng cứu lấy renjun" 

đôi mắt nàng lạnh lùng, phóng ánh nhìn thẳng tới chàng "cho ta thứ quý giá nhất của chàng"
từng từ được nàng thốt ra thật nhẹ nhàng nhưng đến tai của jeno nó lại nghe nặng hơn cả trăm ngọn núi đè lên nhau. cứ chất đống chất đống khiến chàng như muốn nghẹt thở.

chàng không đáp, đôi mắt đen tuyền của chàng ngước lên nhìn nàng một cách đầy do dự. như nhìn được điều gì trong đôi mắt chàng, nàng phá lên cười "nhìn kìa? là chàng đang lưỡng lự ư?"

nàng cười nhạt, tay nhẹ nhàng phủi vài hạt bụi trên vai "mạng sống của người mình yêu cũng không quan trọng lắm nhỉ?" 

"ta không có!" jeno run run
"vậy sao không đồng ý nhanh đi? mạng sống của cậu ta sắp tận rồi" 

"được. nàng có thể lấy đi tất thảy của ta miễn rằng nàng có thể cứu sống renjun" chàng nói một cách chắc nịch

"có can đảm, ta thích. để đối lấy mạng sống cho cậu trai kia thì chàng phải trả cho ta tình yêu mà chàng dành cho cậu ấy. và hãy hứa với ta rằng khi giao ước này được thực hiện thì chàng sẽ không bao giờ được đáp lại tình cảm của cậu ta và phải rời bỏ cậu ta mãi mãi. chàng đồng ý chứ?" 

gương mặt của chàng giờ thờ thẫn, chàng nhẹ nhìn xuống cậu trai nhỏ trong lòng mình, cảm thấy sự sống của cậu dần tan biến.

 chàng nhẹ vuốt lấy mái tóc mềm của cậu "ta yêu người, huang renjun. người nhất định phải sống thật tốt" chàng nhẹ thơm vào trán cậu coi như lời tạm biệt.
nói rồi chàng cởi áo choàng dải xuống đất và đặt nhẹ renjun xuống, chàng bước tới bên cạnh yeeni, quỳ một gối xuống trước mặt nàng.

"ta chấp nhận hy sinh tất cả chỉ xin hãy cứu lấy renjun" 

"gặp người đứng đầu của tộc yêu tinh tên donghyuck. hãy nói chàng muốn đấu với quái vật flosid và rồi hắn sẽ dẫn chàng đi đến tận sâu trong khu rừng, nơi đó chàng sẽ nhìn thấy flosid một trong những con quái vật mạnh nhất của vương quốc pandue. chiến thắng flosid và lấy phần thưởng là sợi dây truyền cổ của tộc yêu tinh, mang về đây cho cậu ta. cậu ta phải đeo chiếc vòng đó suốt đời nếu như không muốn biến thành cát bụi"

 anh đứng lên nghiêm nghị "ta chấp nhận. ta sẽ trở lại sớm thôi"
"lấy được sợi dây đó rồi thì liền chạy đi nếu như không muốn bị tộc yêu tinh bắt lại, họ rất tinh quái nên chàng phải thực sự cảnh giác" nàng có vẻ lo lắng mà nhắc thêm 

"vì tình bạn trăm năm nay của chúng ta. ta xin nàng hãy chăm sóc thật tốt cho renjun" ánh mắt long lanh chứa đựng vô vàn hy vọng của chàng nhìn thẳng vào yeeni
 "ta chưa làm ai thất vọng cả, yên tâm" nàng cúi đầu cười nhẹ

nàng nhẹ nhàng nâng cây sáo của mình lên, nhẹ nhàng đặt lên miệng rồi bắt đầu thổi. tiếng sáo du dương vang lên khắp ngôi đền. bỗng jeno được một thế lực nào đó khiến thân thể cường tráng của chàng trở nên nhẹ tênh khiến chàng bay lên không trung.

 "tạm biệt lee jeno"
lời vừa nói xong nàng liền hất tay ra ngoài phía cửa đang mưa bão. cùng với cái hất tay đó jeno liền bay thẳng ra ngoài, đi đến vùng đất linh thiêng của bộ tộc yêu tinh.

//

huang renjun, chờ ta nhé?
ta sẽ sớm trở về, đóa hồng duy nhất của cuộc đời ta yên tâm.
ta tin tưởng yeeni, nàng ấy sẽ chăm sóc tốt cho người.
vậy nên người sớm bình phục và ta sẽ lại hạnh phúc như lúc trước nhé.

___

end gùi đó mí cậu thích chenu lấy đc sợi dây hay hong thì tùy à hoặc mún tui viết típ  thì cứ nói nhe, hứng thì viết hok thì hoy =))))))))))))) nao viết xong ngoại truyện thì tui up hoy là uki


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net