Những cái bàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Tôi may mắn học trong mội ngôi trường có đầy đủ tiện nghi và sự công bằng. Điều hoà,phòng tin, phòng thực hành lí, phòng thực hành hoá và bộ combo camera + đài phát thanh làm chúng tôi vừa cười vừa mếu khi bước vào trường. Nói nghiêm túc thì tôi đấu tranh để học ở đây  không phải vì mấy cái đó, mà là vì cái sân bóng rỏ. Nhưng hãy bỏ qua nó đi, tôi lạc đề rồi.

   Trường tôi sắp xếp mỗi lớp chỉ 40 học sinh, lớp tôi may mắn có được 20 nam và 20 nữ nếu  dựa vào việc chúng nó đi vào wc bên nào, còn thực sự thì chẳng ai coi nhau là có giới tính cả.  Thánh mẫu đã xếp chúng tôi ngồi xen kẽ các bàn nam nữ, nam và nữ không được ngồi cạnh nhau, nhưng cô không ngờ việc các cậu hot boy lớp tôi quay sang tình tứ với nhau, việc học sinh ngồi học giang tay ôm 2 tên bên cạnh vào lòng trở thanh chuyện bình thường đến mức chẳng ai thèm nói. Vì số lượng học sinh xác định, nên mỗi lớp chỉ được một số  bàn nhất định, trừ lớp tôi một lần nữa.  Cô chủ nhiệm xin cho lớp tôi thêm 1 bàn dưới cùng và 1 bàn ngang, 2 bàn này được mang danh 'Bàn cán bộ', dành cho những bố đời mẹ thiên hạ cứ 5' bị lườm 10' bị xéo và 15' bị nhắc. 

   Nhưng đây chưa là gì. 

   Mùa hè, trời nóng, nhà trường bật điều hoà nên sàn nhà mát lạnh. Cô Liên toán , hay cô Liên baby là một cô giáo trẻ, rất giỏi và rất vui tính, nếu cô vui. Còn khi cô bực thì việc Các em về nhà bảo bố mẹ gọi  điện hỏi  thăm sức khoẻ cô là điều bình thường. Ngoài ra, cô còn một biện pháp mà lớp ai cũng thích và hưởng ứng. Bất kì ai viết bài không đủ, lên bục giảng ngồi viết đủ thì về. 

   Bạn nghĩ lớp tôi sẽ cố gắng chép đủ bài. Oh no. Chúng nó cố tình chép chậm, chép xấu, không kẻ lề thậm chí không chép để ngồi lên bục giảng. Lời giải thích của chúng? Điều hoà trên đầu, sàn thì vừa sạch vừa mát, bảng thì trước mặt, lời giảng của cô thì sát tai, dại gì đéo lên, cũng có bị ghi vào sổ đầu bài đâu. 

   Có hôm trời nóng, lớp chẩy bửa đến mức chúng nó đẩy hết bàn ra, nhất loạt ngồi đất . Cô đi vào nhìn bọn tôi với ánh mắt như kiểu không biết dân tị nạn từ đâu đến. Phòng quản sinh phải bật loa phát thanh, phó hiệu trưởng phải quát tháo thì lớp mới chịu kê lại bàn để học. 



Bonus: Cô Liên baby đáng iu of us 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC