Chương 6: Người chết vì tiền (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với những người như Lưu Hùng, cho dù gã có mười tám hồng nhan tri kỷ*, điều đó chắc chắn không có gì đáng ngạc nhiên. Và về danh tính của hai người phụ nữ thiệt mạng, La Xuyên và Quan Sơn đã suy đoán khi họ nhìn thấy hiện trường lần đầu.

(*)người bạn tâm giao

Lúc này Quan Sơn mới có chút nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ hai nữ nhân này thật là thời vận không tốt đã gặp phải tai họa?"

La Xuyên lắc đầu sau khi nghe lời này và cố gắng phân tích: "Nếu đã như vậy thì vận khí của hai người phụ nữ này thật sự quá tệ. Chung quanh Lưu Hùng có vô số phụ nữ, vậy sao có thể cố tình để các nàng đuổi kịp sự việc như vậy? Và anh thử nghĩ xem, tên hung thủ đã lưu lại những gì trên người chết? Hắn trích dẫn ái mặc sinh danh ngôn, nói nhân loại sở hữu kiếm tiền con đường đều cất giấu tội ác. Nếu động cơ giết người của hắn minh bạch rõ ràng như vậy, vậy tại sao hắn lại giết hai người phụ nữ không liên quan này? Gần là giết người diệt khẩu thôi ư? Không, xem tới gây án từ thủ đoạn của hắn, tôi không tin hắn chỉ là vì diệt khẩu."

Quan Sơn gật đầu đồng ý và nói: "Đúng vậy. Và chắc chắn không dễ dàng gì để giết một người sống to lớn rồi bẻ xương thành hình nốt nhạc. Rõ ràng giết Lưu Hùng có thể được thực hiện kịp thời. Nếu mọi thứ đều như vậy đã xong, tại sao phải mạo hiểm và phí sức để biến hai người phụ nữ không liên quan đó thành nốt nhạc?"

"Đó có phải là một sở thích bệnh hoạn không? Ài, anh có nghĩ rằng ... có ý nghĩa đặc biệt nào của ba nốt nhạc này không? Tôi không hiểu lắm, dù sao thì tôi cũng không có cảm xúc gì đặc biệt khi nhìn nó." La Xuyên hỏi Quan Sơn, muốn lắng nghe những hiểu biết độc đáo của y về ba nốt nhạc này. Nếu Quan Sơn không thể nói gì về những ghi chép này, thì mục đích thực sự của tên hung thủ càng khó suy đoán.

Không phải ngẫu nhiên, Quan Sơn lúc này mới thực sự lắc đầu bối rối nói: "Một nốt nhạc chỉ là một nốt nhạc không có trượng. Chúng ta không thể biết nó có ý nghĩa gì. Tôi biết bài hát Moonlight. Bản nhạc không phải là không thể. của giai điệu bắt đầu từ âm tiết đầu tiên và đi lên. Nhưng tôi nghĩ mục tiêu lớn nhất của kẻ sát nhân không phải là những nốt nhạc, mà là bài hát "Moonlight.""

"Hắn muốn truyền tải cho chúng ta loại cảm xúc không muốn mà anh đã nói trước đây? Hắn đang tìm kiếm điều gì? Tìm kiếm ai đó hay điều gì đó?" La Xuyên hỏi trong tiềm thức, mặc dù anh biết rằng mình sẽ không sớm như vậy bài giải.

Quan Sơn bất lực thở dài và nói: "Thật khó nói. Mọi người đều cảm thấy khác nhau khi nghe cùng một bài hát với tâm trạng và trạng thái cảm xúc khác nhau. Hơn nữa, chúng ta không phải là hắn, và chúng ta không thể hiểu hết lòng hắn. Tôi nghĩ gì "Điều chắc chắn hiện tại là "Moonlight" này có thể trở thành một biểu tượng. Thành thật mà nói, chỉ khi nó nghe càng nhiều lần, chúng ta mới thực sự hiểu được tên tội phạm theo giai điệu."

Nghe được lời Quan Sơn nói, La Xuyên một lần nữa nén giận nói: "Vậy thì tôi thà không hiểu chuyện mà bắt trực tiếp đi!" La Xuyên nhấc điện thoại, gửi thông tin của hai nữ tử đã chết cho Kha Tuyết, để cậu nhanh chóng tìm ra lai lịch sâu hơn về hai người phụ nữ này.

Xét về mặt nó, hai nạn nhân nữ này chỉ là những nhân dân tệ cấp cao. Nhưng sau khi phân tích của La Xuyên và Quan Sơn, họ và Lưu Hùng bị nghi ngờ đồng phạm. Nếu hai người phụ nữ đã chết thực sự không phải là "vô tội", thì mục tiêu gây án tiếp theo của kẻ sát nhân sẽ dần trở nên rõ ràng. Đây là điều mà La Xuyên thực sự muốn. Anh không muốn nhìn thấy một hiện trường vụ án kỳ lạ và đẫm máu như vậy một lần nữa.

Sau khi cả hai bàn bạc, La Xuyên quyết định vào hiện trường một lần nữa để thu thập chứng cứ. Mặc dù anh cũng biết rằng khả năng thu được bằng chứng là rất nhỏ, anh vẫn muốn thử lại. Quan Sơn không phản đối, và âm thầm cùng La Xuyên đến hiện trường một lần nữa.

Sau khi điều tra kỹ lưỡng hiện trường lần nữa để tìm manh mối, đã hai giờ chiều. La Xuyên xấu hổ tháo găng tay ra, đi đến trước mặt Quan Sơn và nói: "Rất thực xin lỗi anh a. Vì tôi mà bị trì hoãn cơm sáng cơm trưa! Đi đi đi, hai ta nắm chặt thời gian bồi bổ nhiều!"

Quan Sơn cười nói: "Ăn không quan trọng. Chỉ mong lần này anh có chút phát hiện cùng tiến triển."

La Xuyên gật đầu liên tục: "Có, nhưng không có ý nghĩa. Tôi tìm thấy một tấm vé trong ngăn kéo phòng ngủ của Lưu Hùng. Đó là một tờ giấy hẹn chỉnh đàn piano. Lúc đó tôi đã liên hệ với số điện thoại trên thẻ kia, đối phương là một chính quy công ty. Người ta nói rằng người điều chỉnh đã xin nghỉ phép cách đây ba ngày, nói là đơn hàng quá bận nên hầu hết các đơn hàng đều bị hoãn lại, bao gồm cả danh sách của Lưu Hùng. Chúng tôi cũng đã kiểm tra người điều chỉnh đã xin nghỉ phép, không có điều kiện và thời gian để phạm tội nên loại trừ sự nghi ngờ."

Quan Sơn đột nhiên gật đầu và nói: "Nga ... hóa ra là như vậy. Nếu xác minh những gì công ty nói là đúng, thì câu hỏi làm thế nào mà tên hung thủ lại hào phóng vào nhà Lưu Hùng với một chiếc hộp công cụ để giết sẽ giống nhau. Có một lời giải thích hợp lý."

La Xuyên đáp lại với vẻ phấn khích: "Đúng vậy, các bác sĩ pháp y của chúng tôi đã kiểm tra vết thương trên người quá cố, và hóa ra tên hung thủ phải mang theo ít nhất một hộp dụng cụ lớn để có thể hạ gục các công cụ phạm tội khác nhau của hắn. Lúc đầu tôi không thể hình dung được bằng cách nào mà hắn có được sự tin tưởng của Lưu Hùng, bây giờ có vẻ như hắn chỉ có thể đóng giả làm người chỉnh đàn piano hoặc thợ sửa chữa, hơn nữa Lưu Hùng lúc đó đang ham mê thị phi nhẹ nhàng nên cần một người chỉnh đàn."

Mặc dù vẫn chưa có cách nào để tìm ra danh tính của kẻ sát nhân, nhưng một số tiến bộ đã khiến La Xuyên cảm thấy rằng anh đã gần với tên hung thủ hơn. Bằng cách này, La Xuyên đưa Quan Sơn đi tìm một quán ăn nhỏ xung quanh mình, vừa ăn vừa chờ tin từ Kha Tuyết.

Khi ăn, La Xuyên ngấu nghiến, bày ra tư thế chỉ khi ăn no mới bắt được tội phạm. Tuy nhiên, Quan Sơn chỉ cắn vài miếng một cách tượng trưng, ​​khi La Xuyên gần như ăn xong, y hết sức quan tâm hỏi: "La Xuyên, tên hung thủ này, anh có thấy quen không?"

"Cái gì?" La Xuyên không nghe rõ, nhưng anh không phản ứng với ý nghĩa trong phương ngữ Quan Sơn.

Quan Sơn vô cùng tâm đắc nói: "Khi ở nước ngoài, một năm trước tôi đã thử dùng tâm lý bệnh học để tìm hiểu hoạt động tâm thần của tên tội phạm. Đồng thời, tôi cũng nghiên cứu chi tiết về một số lượng lớn các vụ án của hắn. Hoàn mỹ, nghiêm cẩn, cao điệu, huyết tinh hoa lệ, thậm chí là có chút mỹ cảm giết chóc… Này đó đặc điểm, thật sự quá giống! Hơn nữa lúc trước tên tội phạm kia cũng là xuất phát từ chính nghĩa ngụy thẩm phán góc độ, anh nói, gã bị hại Lưu hùng này cùng vì tài mà chết không từ thủ đoạn, có phải lại xảo diệu ăn khớp hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net