Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì trời cũng đã xế chiều khi Ryusui đến trước cửa căn hộ của cậu. Mặc dù mặt trời đã lên quá trưa, dù chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến tai Ryusui đỏ ửng. Anh thở ra một hơi run rẩy. Có một cảm giác kỳ lạ anh thở ngoài trời vào tháng mười một. Ryusui đã quá quen với việc xuống phương Nam trong mùa đông đến nỗi anh gần như quên mất thời tiết lạnh như thế nào khi trở về nhà.

Mặc dù vậy, đây là những điều khá tầm thường so với sự phấn khích đang sưởi ấm lồng ngực anh. Mặc dù đôi mắt của anh lộ ra một chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn nở một nụ cười khi anh biết trước được vài phút tiếp theo ai đang chờ đợi mình. Cuối cùng thì anh cũng sẽ được gặp lại Ukyo. Mới mười một ngày kể từ lần cuối anh gặp cậu, vậy mà cậu lại mong gặp anh như thể họ đã xa nhau hàng tháng trời. Anh nhìn chằm chằm vào những con số trên cửa - kiểm tra nhanh tin nhắn mà Ukyo đã gửi vào sáng sớm để xác nhận chúng - và khi đã chắc chắn, anh không ngần ngại gõ cửa.

Chưa đầy một phút, Ryusui cười khúc khích để ý thấy tiếng bước chân vội vã ở phía bên kia, và một lúc sau, cánh cửa mở ra để lộ Ukyo, thở hổn hển một cách tò mò với vẻ mặt căng thẳng. Mặc dù vậy, khi cậu nhìn thấy anh, vẻ ngoài căng thẳng của cậu tự nhiên chuyển thành một nụ cười.

"Ồ," cậu thở ra khi ôm anh. Biểu cảm của Ryusui dịu lại khi Ukyo siết chặt vòng tay quanh anh. " Anh đến rồi. "
"Chào buổi sáng em yêu," Ryusui nói với giọng đùa cợt, đáp lại cái ôm của cậu khi cậu chìm đắm trong sự hiện diện của anh. Anh thích thú với mái tóc thơm mùi dầu gội anh cho cậu, giấu nụ cười khi vùi mặt vào cổ Ukyo. Ryusui lùi lại và cúi xuống hôn cậu.

Mặc dù họ vẫn giữ liên lạc hàng ngày nhưng không gì có thể thay thế được tình cảm ấm áp có được khi mà ở bên cậu. Bằng cách nào đó, tất cả sự mệt mỏi của anh trước đó đã hoàn toàn biến mất.

Sau một lúc, họ tách ra, khi Ukyo thở ra một hơi nhỏ. "Anh có mùi như biển vậy."

Ryusui khẽ cười, vén những lọn tóc lòa xòa của Ukyo ra sau tai. Anh thích thú với những lời Ukyo đã nói, trước khi lén nhìn ra phía sau cậu, bên trong căn hộ của cậu. Một cái nhìn thoáng qua về nhà của Ukyo. Đột nhiên, anh cảm thấy hơi lo lắng. Anh vẫn muốn tìm hiểu thêm về nó. Học cách trở thành một phần trong cuộc sống của cậu.

"Vậy," anh bắt đầu, một nụ cười nở trên mặt anh.

Ukyo đỏ bừng khi nhận ra anh đang nhìn vào đâu. Ryusui cố nén cười. "Anh vào trong nhé?"

Vẻ mặt hoảng hốt của Ukyo quay trở lại, khi cậu nhìn nhanh về phía sau. "Vâng. Em xin lỗi."

Sự lắp bắp của Ukyo khiến Ryusui cười mỉm nhẹ. Cậu thực sự lo lắng đến thế chỉ để cho anh thấy nơi cậu sống? Về một vấn đề tầm thường như vậy... Thật dễ thương~. Mặc dù vậy, Ryusui biết nếu anh nói vậy, Ukyo sẽ dỗi trong vài tiếng tới cho mà xem.

Không gì, Ukyo mở rộng cửa. Ryusui đi theo cậu vào trong, đặt đôi giày của anh ngay ngắn bên cạnh đôi giày của Ukyo, trước khi bước vào phòng chính.

Đó là một nơi khiêm tốn với một không gian mở; có thể nhìn thấy nhà bếp từ phòng khách, và một hành lang đối diện với bậc thềm của cửa trước có vài bức tranh treo dọc theo hành lang và một châu cây trên một cái kệ nhỏ.

Khi Ryusui nhìn xung quanh thêm một chút, anh nhận thấy Ukyo đang nhìn anh với vẻ lo lắng. Anh cười lớn, "Đây là một nơi khiêm tốn. Đúng như anh tưởng tượng."

"À, vậy sao?" Ukyo nói với giọng nhẹ nhõm, gãi gãi gáy với một nụ cười nhỏ. "Em đã lo lắng rằng anh sẽ nghĩ rằng nó ... tốt, nhỏ."

Ryusui bật cười. "Không hề! Đó là một không gian thoải mái."

Ukyo mỉm cười trước lời nhận xét của anh, cho đến khi một vẻ tinh quái hơn đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

"Đi nào," cậu nói, khi cậu kéo tay anh vào bếp, rồi đến bàn ăn. "Và nhắm mắt lại."

Ukyo giục anh ngồi xuống trước khi đi vào bếp, và khi Ryusui nhìn theo cậu với ánh mắt tò mò, anh để ý thấy Ukyo lấy một chiếc bánh ra khỏi tủ lạnh một cách thích thú.

"Anh không được nhìn," Ukyo nói với một bên mày nhướn lên khi nhận ra rằng anh ta đang quan sát cậu cố gắng thắp một số ngọn nến. "Cẩn thận đấy, Nanami."

"Xin lỗi," anh nói khi anh quay đầu đi một cách ngây thơ và nhìn xuống bàn. Ryusui nhắm mắt lại, nhưng không lâu sau lại lén nhìn lên, nhìn Ukyo đặt vài chiếc đĩa xuống bàn. Rồi cuối cùng, vài phút sau, Ukyo nói một cách hài lòng. "Bây giờ anh có thể mở mắt ra. "

Đôi mắt của Ryusui mở ra, và anh bật cười thích thú khi nhìn kỹ hơn vào chiếc bánh. Nó dễ thương, cách trình bày và kích thước khiêm tốn—rõ ràng là tự làm. Những ngọn nến lung linh bên cạnh dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật' được viết bằng từ sô cô la cổ điển, với một trái tim nhỏ ở bên cạnh. Ryusui nhìn chằm chằm vào nó với một nụ cười mà anh không thể kìm được, và nụ cười đó chỉ lớn hơn khi anh nhìn thấy khuôn mặt hơi bối rối của Ukyo.

"...Chúc mừng sinh nhật," Ukyo nói một cách do dự. Mặc dù đứng bên cạnh Ryusui nhưng đột nhiên, Ukyo quay lưng lại với anh, má cậu chuyển thành màu đỏ nhẹ. ...Cậu xấu hổ à? Dễ thương ghê. Ryusui nhìn chằm chằm vào Ukyo cho đến khi Ukyo nhăn mặt. " ...Em sẽ không hát đâu. Thổi tắt nến trước khi sáp chảy trên bánh đi. "

Ryusui nhắm mắt lại một cách trang nghiêm. Đã lâu rồi anh không nghĩ đến những điều ước. Ryusui nghĩ về điều ước của mình một lúc, trước khi thổi nến.

Anh đã thổi tắt nến. Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên khuôn mặt anh khi anh nghĩ lại về điều ước của mình và khi Ryusui mở mắt ra, anh thấy Ukyo đang nhìn anh ấy . "Anh đã ước điều gì? "

"Đó là điều để em tìm ra," anh nói, thơm lên má cậu và cười khi Ukyo đỏ mặt ngay sau đó.

Sau đó, họ ăn bánh của Ukyo và trò chuyện một lúc - Ryusui chia sẻ kinh nghiệm ngắn ngủi của mình trên biển và ở Philippines - trước khi anh nhìn đồng hồ và quay sang Ukyo. Anh có thể nói rằng cậu đang cố gắng lảng tránh chủ đề bằng cách hỏi anh ta những câu hỏi vu vơ, và ngả người ra sau ghế với một nụ cười nhẹ. "...Với cả," anh bắt đầu, cắt đứt chủ đề trước đó. "Khi nào anh sẽ gặp bố mẹ em? Em nói họ vẫn sống ở ngoại ô Kyoto? "

Ukyo ngây ra một lúc, trước khi lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt. "Ồ, phải, phải. Tất nhiên," cậu bắt đầu khi cậu vội vàng đứng dậy.

Cậu nhăn mặt khi làm đổ chiếc cốc rỗng. Ryusui ngồi đó và quan sát. Anh nghĩ rằng thật dễ thương khi thấy Ukyo bối rối giới thiệu anh với bố mẹ mình, nhưng điều đó vẫn khiến anh có chút tội lỗi. Anh muốn gặp họ, nhưng anh không muốn làm Ukyo khó xử; đó là điều cuối cùng anh muốn. Ukyo dừng bước khi Ryusui nhìn cậu trầm ngâm.

"Nếu em cảm thấy khó chịu về điều đó, thì không cần phải ép buộc bản thân. Anh đã hạnh phúc khi dành cả ngày một mình với em rồi. "

Ukyo chớp mắt một chút, trước khi nở một nụ cười khi cậu cầm lấy đĩa của Ryusui. "Ồ, không, đừng lo. Em cũng muốn làm điều này. Chỉ là... Em đang nghĩ về nó hơi nhiều. "

Ryusui thấy khá ngạc nghiên. Nếu cậu quyết tâm như vậy, anh là ai để ngăn cản cậu? Ukyo nhấn nút khởi động máy rửa chén trước khi đi vào hành lang, và lấy thứ gì đó trong phòng trước khi họ rời đi.

Ryusui đứng dậy khi Ukyo về phòng và dành thời gian để nhìn xung quanh một lần nữa - anh bỗng mỉm cười khi anh nhìn thấy bức ảnh của Ukyo trẻ hơn treo trên tường - trước khi Ukyo bước ra khỏi hành lang, bây giờ thoải mái hơn. Cậu lấy một chùm chìa khóa xe ra khỏi túi khi bước ra cửa với vẻ mặt tinh quái.

"Chúng mình sẽ đi xe của em. Có phản đối gì không?"

"Không," Ryusui cười và nói. Giơ hai tay ra điệu bộ đầu hàng.

Ryusui đã quên mất bên ngoài trời lạnh như thế nào, nụ cười của anh hơi đông lại khi anh cài khuy áo khoác nhanh hơn. Sau khi đi xuống các bậc thang, họ đã thấy chiếc xe của cậu. Ryusui ngồi vào ghế hành khách khi Ukyo tăng nhiệt độ điều hòa, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ của cậu. "Không nghĩ tới hôm nay lại lạnh như vậy."

"Có lẽ chúng ta có thể làm một bữa ramen. Em có đi không? Có Senku với Gen đấy." Ukyo lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Nghe lời mời của anh, một cảm giác hoài niệm hiện trên khuôn mặt của Ukyo khi cậu cười khúc khích. "Vâng, tất nhiên rồi. Lâu rồi không gặp họ ha."

Họ trò chuyện trong khi đi. Phần lớn chuyến đi - kéo dài khoảng một tiếng - Ukyo nói về gia đình và thị trấn mà cậu đã lớn lên. Và điều thú vị nhất là Ryusui biết được của em gái cậu, Kiyoko. Cô ấy chỉ hơn Ryusui một tuổi và là giáo viên thực tập tại trường tiểu học ở quê của Ukyo. Về phần cha mẹ cậu, cha cậu đã nghỉ hưu và mẹ cậu làm công việc dịch thuật bản thảo ở nhà. (Uôi, Idol lòng tôi (づ ̄ 3 ̄)づ)

Cuộc nói chuyện của họ tiếp tục ngay cả khi họ đã sang đến vùng ngoại ô. Số lượng các tòa nhà bắt đầu giảm đi, để lại nhiều không gian hơn cho những cánh đồng rộng lớn phủ đầy tuyết, Ryusui nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thích thú xen lẫn kinh ngạc. Đây không phải là lần đầu tiên anh đến vùng nông thôn nhưng trong hoàn cảnh này, nó có cảm giác gì đó kỳ diệu.

Trước vẻ mặt tò mò của anh, Ukyo cười nhẹ.

"Tuyết xuất hiện rất nhiều vào mùa đông. Chúng mình may mắn chưa có gặp nhiều cơn bão. Nhưng thực sự, những cánh đồng vào mùa xuân khác hẳn. Em sẽ phải đưa anh trở lại vào lúc khác. "

"Anh sẽ đi," Ryusui cười trả lời, ngả người ra sau ghế. Anh nhìn quanh những ngôi nhà họ đi ngang qua, thoáng mỉm cười với những người tuyết được đám trẻ xây nên trước nhà.

Sau một lúc nữa, Ukyo cuối cùng cũng bắt đầu giảm tốc độ khi băng qua một cây cầu. Một tấm biển ghi tên một thị trấn nhỏ được dựng bên cạnh, và Ryusui đọc một số ghi chú trên đó. Khi họ băng qua cầu, Ukyo lái xe qua một vài con phố trước khi cuối cùng thở nhẹ một hơi khi nhìn thấy một ngôi nhà có cửa màu nâu đặc biệt, di chuyển đến đậu xe canh gara. Khi họ ra khỏi xe, Ryusui nhìn chằm chằm vào ngôi nhà một cách thích thú. Đó là một ngôi nhà giống như những ngôi nhà khác nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã có thể nói rằng nó nổi bật theo cách riêng của nó. Ngoài cánh cửa đặc biệt của nó, các cửa sổ dường như có đồ trang trí mới hơn so với phần còn lại của ngôi nhà, và những bụi cây nhỏ mọc gần các bức tường được chăm sóc cẩn thận nhờ cách chúng được che phủ cẩn thận bằng một tấm bạt trắng. Một cái cây lệch sang một bên được giữ khiêm tốn trên một sợi dây giặt gắn vào nó, chắc chắn không được sử dụng do theo mùa. Ryusui khá thích ngôi nhỏ, cũ kỹ trong đó, vào mùa hè khi đã ấm áp hơn, nó sẽ nổi bạt được tất csr vẻ đẹp của nó.

Mặc dù nhỏ một cách khiêm tốn, nhưng nó có một kích thước hoàn hảo để ổn định với đủ chỗ ở. Ngôi nhà thời thơ ấu của Ukyo... Anh tự hỏi liệu bên trong có thân thiện như nơi của anh bây giờ không.

"Sẵn sàng vào chưa?" Ukyo đột ngột hỏi anh, đánh thức anh khỏi dòng suy nghĩ. Ryusui mỉm cười đáp lại, vẻ mặt tươi tắn hơn trước một chút.

Họ cùng nhau đi trên con đường rải sỏi, và sau một lúc do dự, Ukyo gõ cửa. Mặc dù vậy, vào lúc đó, Ryusui giật mình nhớ ra. "Anh quên quà mà anh định biếu cha mẹ của em trong xe rồi."

"Anh mang cả quà à? Vào ngày sinh nhật của anh?" Ukyo nói với giọng bực tức, nhìn Ryusui khi anh vội vã quay trở lại xe.

"Tất nhiên rồi!" Ryusui nói khi anh nhìn xung quanh. "Muốn gây ấn tượng tốt ban đầu là chuyện bình thường thôi. Đúng không?"

"Vâng... Nhưng anh nhanh lên nhé. "

Nhưng họ không thể trao đổi thêm lời nào nữa khi cánh cửa đột ngột mở ra. Một loạt tiếng thở hổn hển (cả cái nhà này mỗi mở cửa thôi mà cũng mệt ghê) và tiếng chào đầy phấn khích phát ra từ lối vào khi họ dẫn Ukyo vào trong, quá phấn khích khi chẳng hề nhận thấy Ryusui còn ở trong xe.

Ryusui dành không quá hai phút để kiểm tra xung quanh xe, trước khi cuối cùng anh tìm thấy chiếc túi nhỏ mà anh để lại ở phía sau trên mặt đất. Với một tiếng thở dài hơi thất vọng—chắc nó đã rơi trong lúc lái xe—anh nhặt nó lên và phủi sạch phần dưới của nó, trước khi đóng cửa xe sau lưng. Anh đi lên lối vào, mặc dù khi anh đã đến cửa, anh dừng lại trong giây lát.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ ở phía bên kia, anh cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại trong cổ họng. Mặc dù vậy, anh ấy không phải là người để bản thân chùn bước trước một điều nhỏ nhặt như vậy. Trên thực tế, thay vì cảm thấy lo lắng, anh bắt đầu cảm thấy phấn khích. Cuối cùng cũng đến lúc gặp ba mẹ của Ukyo.







-To be continued-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net