my life without you p11-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đang làm cái gì vậy?” Seo Hyun giận dữ quát lên khi nhìn thấy Yong Hwa đang ngồi xem những cuốn video của cô trong phòng khách… những ký ức của riêng của cô… “Làm sao mà anh ta dám chứ?” cô nghĩ khi xăm xăm tiến vào phòng khách. 

Đoạn video được ngừng lại với hình ảnh cô đang nhìn con gái mình khi đang cho con bé bú… Cô nhớ lại ngày đó; một ngày tồi tệ của cô… Có rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô về ngày hôm đó, cảm giác vô vọng khi con gái cô vẫn khóc, cảm giác tuyệt vọng khi cô cố gắng suy nghĩ phải làm sao, cảm giác cô đơn… Sự cô độc là điều tệ hại nhất, cô đã từng nhờ đến sự giúp đỡ của các unnies, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra cô thực sự lẻ loi đến thế nào. Đó là một trong những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của cô, cô hoàn toàn rối bời và không ai ở đó cùng cô cả… Điều duy nhất khiến cô vẫn còn bình tĩnh đó là sự hiện diện của con gái cô, bồng con gái mình trên tay khiến cô thấy mọi việc thật rõ ràng. Trong khoảnh khắc đó, cô đã quyết định và cho đến hôm nay vẫn còn đè nặng những hậu quả bởi những hành động mà cô đã gây ra.

Một phần trong cô hối hận rất nhiều, nhưng phần kia lại cho cô biết rằng quyết định đó khiến cô đủ mạnh mẽ để chăm sóc và bảo vệ con gái mình… Cho dù gì đi chăng nữa. Thật khôi hài là cô nhớ rất rõ những từ cuối cùng cô đã nói trong video đó “…em nghĩ là em sẽ phải tập sống cuộc sống của mình mà không có anh”. Thực sự rất khó khăn, nhưng cô đã từ từ học được cách đưa những cảm xúc của mình xa khỏi Yong Hwa và chỉ tập trung vào con gái cô mà thôi… Vậy mà mọi thứ đã thay đổi vài ngày trước…. Anh chỉ cần bước vào cuộc sống của cô thì mọi thứ lại đảo lộn hết trở lại. Cái buổi trưa mà cô đã chịu thua anh, chẳng có gì quay trở lại trừ nỗi sợ hãi về những gì mà cô cần phải làm sắp tới đang ăn sâu vào tận trong cô, cần phải quyết định nói cho anh nghe hay không … Nhưng tất cả mờ nhạt hẳn đi khi cô nhìn thấy anh đang xem những điều của cô.

Cô đến gần anh và cảm giác chết lặng đang bóp nghẹn trái tim cô khi cô nhìn thấy những lá thư được mở trước mặt anh, trên bàn café… cô đứng chết lặng và nhìn trân trân vào những lá thư đã  được bóc ra nằm rải rác trên bàn…. Từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi sâu, cô lấy lại bình tĩnh và dũng khí, tập trung sự chú ý của mình về phía người đàn ông đang ngồi trên chiếc trường kỷ kia, anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào cô và cô nhìn thấy trong một tích tắc, anh đã đứng dậy và  tiến về phía cô… Cái nhìn đó không thể là không có gì được “Anh ấy đã biết hết rồi” Seo Hyun nghĩ khi Yong Hwa đến gần cô… Cô run lẩy bẩy… Vào giây phút đó, cô chỉ làm 1 điều duy nhất mà lí trí có thể nghĩ ra, cô tiến về phía bàn café, bắt đầu gom các lá thư lại và nói “Anh không nên soi mói những thứ của em… Anh không có quyền, Yong Hwa!”

Yong Hwa im lặng nhìn khi Seo Hyun đang cố gắng lấy những lá thư một cách hoảng loạn, anh đứng đó nhìn cô cố gắng bình tĩnh trong tuyệt vọng, tay cô run rẩy như thế nào và giọng nói đầy do dự của cô cho anh biết thực sự cô đang nghĩ gì. Cô tiếp tục nói về việc anh không nên lục lọi đồ của cô thế nào, anh phải hỏi cô trước ra sao, … Anh chẳng quan tâm đến những gì cô đang nói, chỉ chú ý đến hành động của cô. Anh để mặc cô, chỉ đứng đó chờ đợi cho đến khi cô đã có hết tất cả các lá thư trong tay, anh nhìn cô tiến đến bàn café cho các lá thư vào hộp xanh và ngay lúc ấy, anh bước đến trước mặt cô, nắm lấy cả hai tay cô và nói “Nhìn anh, Seo Hyun”

Seo Hyun không dám nhìn anh, không thể nào. Làm sao cô dám đối mặt với anh chứ? Rất nhiều điều cô giấu anh, ắt hẳn là anh rất giận dữ, nhưng cô không thể nhìn anh. “Anh không nên lấy đồ đạc của em” Seo Hyun thì thào, mọi cơn giận đều biến mất, chỉ còn lại sự tủi hổ về những gì cô đã làm…. Cô thực sự không dám nhìn anh.

“Nhìn anh này, Seo Hyun” Yong Hwa nói chậm lại, cố gắng tiết chế cảm xúc, Seo Hyun trông dại đi trước anh, mắt nhìn thẳng xuống đất. Anh muốn như thế lắm chứ, đúng vậy, anh muốn tức giận với cô lắm chứ, nhưng anh không thể giận cô mãi mãi được. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều và anh đã có thể hiểu được lí do, nhưng đã đến lúc phải kết thúc những việc vô nghĩa này rồi. Anh nắm tay cô, ấn nhẹ nhẹ và nói chậm rãi như lời thì thầm. “Xin em, hãy nhìn anh đi, Seo Hyun” Anh nhìn cô hít lấy 1 vài hơi thật sâu trước khi mắt họ chạm nhau, mắt cô rưng rưng nước. “Được rồi, Seo Hyun-ah, anh biết… Anh biết” Anh nhìn nước mắt cô bắt đầu rơi, từng giọt một; đôi mắt nâu to tròn của cô đang nhìn anh như bóp nghẹn trái tim anh. Anh nhìn cô nắm chặt những lá thư bị mất và những lá thư còn rải rác quanh chân họ.

“Anh gần như đã chết….” Seo Hyun nghẹn ngào nói trước khi cô khóc nức nở. Cô không thể chịu nổi ánh nhìn của Yong Hwa, pha trộn cả nỗi buồn, sự đau đớn và giận dữ…Nhưng những cảm xúc mạnh mẽ hơn trong đôi mắt anh là nỗi buồn và niềm đau. Cô có thể hiểu lí do, cô cũng cảm thấy điều tương tự nhưng … Cô không thể nhìn anh được.

Yong Hwa nhìn cô lấy tay ôm mình, trong một vài giây cơ thể run rẩy của cô cố gắng làm chủ nỗi đau sâu thẳm mà anh có thể nhìn thấy trong mắt cô, cô cố gắng ngăn dòng nước mắt nhưng không thể… Anh thật là một thằng đàn ông ngu ngốc, nhưng anh yêu người phụ nữ này biết bao. Đúng thế, anh yêu cô, cho dù những gì cô đã làm, không biết bao nhiêu lần cô rời xa anh, tình cảm anh dành cho cô vẫn vẹn nguyên nếu không muốn nói là càng đậm sâu hơn qua mỗi giây mỗi khắc….Đúng vậy, anh yêu cô bất chấp những gì cô đã làm, cô đã làm những điều đó vì cô lo lắng cho anh… “Anh gần như đã chết” tua đi tua lại trong đầu anh, cảm giác đằng sau câu nói đó là cả một gánh nặng mà điều duy nhất anh có thể nghĩ ra bây giờ, là ôm lấy cô, an ủi cô và làm mọi thứ cho cô và con gái họ. Đã đến lúc phải ngừng trốn chạy rồi.

Anh từ từ tiến gần đến cầu nối giữa họ và ôm cô vào lòng. Anh đã ôm cô một lúc lâu, chỉ để khiến cô vứt bỏ hết những nỗi đau và phiền muộn còn đọng lại trong cô. Anh dìu cô đến chiếc trường kỷ, vẫn ôm chặt lấy cô khi họ ngồi xuống. Cô cũng ôm anh lại bằng tất cả sức lực của mình khi anh đặt cô lên đùi, như cô là một cô gái bé bỏng đang tìm kiếm sự an ủi vậy. Anh chầm chậm vuốt ve lưng và tóc cô, giúp cô bình tâm lại “Anh ở đây Seo Hyun, hãy vứt bỏ hết đi, tình yêu của anh” Yong Hwa thì thầm khi anh đang vuốt ve lưng cô và thì thầm những điều ngọt ngào vào tai cô. Sau một lúc lâu, Seo Hyun đã bình tĩnh lại và dần nín khóc… Họ lại im lặng, chỉ chia sẻ với nhau những cử chỉ ấm áp, sự an ủi dịu dàng nhất là ôm một ai đó, anh muốn khoảnh khắc đó mãi mãi nhưng anh cần biết mọi chuyện để có thể hành động ngay, vì thế anh hỏi “Tại sao em không nói với anh?”

Seo Hyun hít một hơi sâu khi cô vùi mặt mình vào cổ anh và ve vuốt má mình nơi vai anh. Cô cảm thấy khá hơn vì giờ Yong Hwa đã biết, đó thực sự là một gánh nặng mà cô vừa mới cởi bỏ, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều… Lòng đã bình yên trở lại. Cô trả lời câu hỏi của anh một cách thận trọng và từ tốn, anh cần biết sự thật. “Tất cả bắt đầu sau khi chúng ta bị bắt gặp hẹn hò ở sông Hàn, anh biết các fan của em đã thất vọng thế nào mà, và khi anh làm điều đó, em đã nhận được rất nhiều lá thư hận thù, em không quan tâm đến chúng và anh quản lý đã xử lý chúng, nhưng một ngày kia, lá thư này làm em chú ý. Đó là một lá thư vẽ bằng tay và có tên chữ cái đầu tiên của em trên đó, em nghĩ sẽ rất tiếc nếu không đọc nó, nhưng những gì em tìm thấy trong lá thư lại chẳng mấy dễ chịu… ” Cô ngừng lại một chút “Anh đã đọc chúng rồi, chắc anh cũng đã biết.”

“Anh biết” Yong Hwa nói, điều chỉnh giọng mình khi anh ôm cô chặt hơn. Anh ghét cái tên gọi là fan thù hằn đó. Hắn sẽ phải trả giá vì đã phá hủy cuộc sống của họ. Hắn sẽ phải trả giá.

“Những lá thư khác tiếp tục được gửi đến nhưng em không để tâm lắm…” Seo Hyun lại hít lấy một hơi nữa để lấy bình tĩnh “Cho đến ngày Min Hyuk gọi cho em từ số của anh và nói cho em biết anh đang nằm viện vì bị đầu độc.” Giọng cô như vỡ vụn khi nhớ lại cô đã lo lắng cho anh thế nào, cả ý nghĩ sẽ mất anh ra sao. “Đó là 48 giờ tồi tệ nhất trong cuộc đời em, Yong Hwa, khi em nhìn thấy anh trên giường bệnh..” Một vài giọt nước mắt rơi xuống, cô vội lau khô chúng bằng má trong bàn tay “Cứ như là anh không còn ở đó nữa… Em đã chết đi khi anh ngã quỵ, vào giây phút đó em hiểu rằng em sẽ không thể nào tiếp tục sống mà không có anh… Em… em rất lo lắng và sau khi nhận được một lá thư khác trong bệnh viện, hắn đã gửi cho em ở quầy lễ tân.” Cô lại vùi mình vào anh, ôm anh chặt hơn nữa. “Sau đó em hiểu những gì đã xảy ra, em nói với bác sĩ kiểm tra những chi tiết khác trong bảng xét nghiệm của anh và may mắn là họ đã tìm ra được phương thức điều trị cho anh.. Nếu không phải vì lá thư đó, chúng ta sẽ không biết là anh bị gì và anh có thể đã …”

“Đừng nói vậy” Yong Hwa ôm chặt cô, muốn cô bình tĩnh lại, sau đó anh lại vuốt ve cô cho đến khi cô hết run rẩy, họ cứ ngồi đó một lúc lâu và Yong Hwa bảo “Anh nhớ là sau đó em bắt đầu rời xa anh”

“Em xin lỗi” Seo Hyun nói, lùi lại một chút để nhìn vào mắt anh “Em… em đã không tìm được cách nào khác, anh đã gần như chết đi… và….và em không thể nào đối mặt với một điều gì tương tự thế… Những ngày đó, em như kiệt quệ với những gì xảy ra với anh, em không muốn những điều đó lại xảy ra lần nào nữa, đối với em, chỉ cần anh ổn là mọi thứ sẽ ổn…” Cô cắn môi dưới của mình lo lắng và nói tiếp “Em chỉ nghĩ về anh, khi em rời xa anh, em không tìm thấy bất cứ con đường nào khác”

“Lẽ ra em phải nói cho anh nghe, chúng ta đã có thể cùng nhau giải quyết vấn đề này” Yong Hwa nhìn cô. Họ nhìn nhau một lúc lâu,  cuộc thảo luận về những quyết định trong quá khứ chẳng đưa họ đến đâu cả vì thế anh bảo cô “Đã là quá khứ rồi, bây giờ anh đã biết sự thật và không còn nghĩ rằng em rời xa anh vì em không quan tâm đến anh nữa”

“Không bao giờ, Yong Hwa” cô vuốt ve cằm anh.

“Rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Yong Hwa hỏi khi anh đang tận hưởng những cái mơn trớn từ tay cô.

“Những lá thư hầu như không còn đến nữa và em cũng đã quen dần với việc không có anh, cho đến ngày ba mẹ em mất” Nước mắt lại thấm đẫm mắt cô, bạn có thể nghĩ rằng sau ngần ấy lần khóc thì cô ấy sẽ không thể nào khóc được nữa nhưng kí ức về ba mẹ cô lại khiến cô cảm thấy rất tồi tệ. Yong Hwa lau khô nước mắt của cô trong khi cô tiếp tục nói “Em đã hoàn toàn sụp đổ… một phần trong thế giới của em đã kết thúc vào cái ngày ba mẹ em mất, và sau đó anh đến, rồi em cảm thấy cô độc và đau khổ vì em chẳng có ai cả…. em cũng chẳng thể có anh, nhưng em đã nói với chính mình là sẽ không đau đớn thêm lần nào nữa, em không muốn cảm thấy cô đơn và anh biết chuyện gì đã xảy ra rồi đó” Seo Hyun hơi xấu hổ khi cô nói thêm “Em đã ngưng dùng thuốc sau ngày chúng ta chia tay”

“Và anh đã không có bất cứ phòng ngừa nào” Yong Hwa mỉm cười với cô một chút. “Chẳng phải lỗi của ai cả và bây giờ chúng ta đã có một cô con gái thật xinh đẹp” Yong Hwa chậm rãi nói khi nhìn thẳng vào cô “Con bé là một cô bé rất tuyệt, Seo Hyun, em đã làm rất tốt phần việc của anh… Mặc dù vẫn còn giận dữ về việc không biết đến sự tồn tại của con bé nhưng anh rất tự hào vì em đã chăm sóc con rất tốt” Yong Hwa ôm cô vào lòng thật chặt “Sau đó thì chuyện gì nữa xảy ra?”

“Khi anh đến tìm em ở căn hộ, em đã không biết mình có thai, em chỉ biết sau đó khoảng 2 tuần khi em vào viện, báo chí đưa tin em mệt mỏi dẫn đến đổ bệnh, nhưng thực sự em đã không biết mình có mang nên khi em ngất xỉu trong dorm, các chị đã nhanh chóng đưa em đi bệnh viện… Sau đó, em đưa ra quyết định, em đã nói với chủ tịch Lee về việc em rời khỏi SNSD. Một tuần sau đó thì em đi Boston.” Cô lại bắt đầu đùa nghịch với những chiếc cúc áo sơ mi của anh “Em đã xem màn trình diễn live của anh với bài “My story between your hands” trước khi em đi.. Điều này đọng lại trong em rất lâu, em thực sự xin lỗi anh, Yong Hwa”

“Không cần nhắc đến nữa” Yong Hwa nói với chút khó chịu “Cái gì đã làm thì cũng đã làm rồi, chúng ta phải tiến về phía trước… Chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát vào sáng mai”

“Nhưng…”

“Không, chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát, như thế đó. Em nghĩ là sau khi đọc hết những lá thư và xem những bức ảnh đó anh có thể để mọi việc như vậy sao… tên khốn kia điều khiển cuộc sống của chúng ta nhiêu đó đủ rồi, đã đến lúc phải chấm dứt điều đó… Chúng ta phải dừng cái việc vô nghĩa này lại” Yong Hwa bắt cô nhìn anh “Anh muốn em hiểu điều này Seo Hyun, CHÚNG TA đang giải quyết việc đó cùng với nhau, anh biết em đã có kế hoạch biến mất vì em lo lắng cho Eun Mi, nhưng chạy trốn và sống trong sợ hãi cả cuộc đời của em chẳng tốt đẹp gì cho con gái chúng ta cả.” Anh đưa một tay lên má cô và nói với cô thật mạch lạc “Nếu chúng ta phải chạy trốn vì tên điên đó thì chúng ta phải cùng nhau làm… Em hiểu anh chứ Seo Hyun? Anh sẽ không để em đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em thêm một lần nào nữa, anh ở đây và sẽ ở đây”

Seo Hyun không biết nói gì, nước mắt tràn ra đầy mắt cô khi cô hiểu rằng mình sẽ không còn phải đối mặt với vấn đề này một mình nữa. Cô cảm thấy an tâm phần nào. “Ok” câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa đồng ý với lời anh nói. “Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, Yong Hwa”

“Tốt” Yong Hwa lau khô nước mắt cho cô “Seo Hyun anh làm điều này vì anh quan tâm và anh muốn cho chúng ta một cơ hội” Cô khẽ gật đầu, hiểu ra vấn đề “Chúng ta cần phải chuẩn bị cho chính mình, vài ngày tới sẽ rất khó khăn, nhưng nếu mọi việc trở nên xấu đi, chúng ta có thể về Busan hoặc ra nước ngoài nếu em cảm thấy cần thiết.”

“Cảm ơn anh, Yong Hwa” Seo Hyun nhìn thẳng vào anh “Cảm ơn anh”

“Chẳng cần phải cảm ơn anh” Yong Hwa dịu dàng nói “Anh chỉ muốn bảo vệ em và Eun Mi, anh muốn giúp em, thì hãy để anh làm vậy đi”

Cô gật đầu lần nữa, cô cảm thấy rất được an ủi. Toàn bộ quãng thời gian sống trong sợ hãi, quá nhiều gánh nặng trên vai và giờ đây cô đã cảm thấy nhẹ nhõm. Sáng mai thôi mọi thứ sẽ thay đổi và cô cần phải chuẩn bị cho điều đó “Em nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên đi nghỉ thôi” Seo Hyun bắt đầu đứng dậy. Yong Hwa để cô đi một cách miễn cưỡng nhưng sau đó anh hiểu lời cô nói bèn gật đầu. Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô và cả hai bước lên cầu thang. [Oy, lãng mạn wa’, rồ-mén-tịt ^.^]

Khi đến trước cửa phòng dành cho khách, cô mở cửa định bước vào thì Yong Hwa kéo tay cô lại. Cô nhìn nơi tay họ đang lồng vào nhau và sau đó nhìn anh khi anh đề nghị một cách đơn giản “Đến với anh”

Chỉ ba từ đơn giản “Đến với anh”  thôi nhưng chứa đựng rất nhiều ý nghĩa trong đó, đi với anh nghĩa là bắt đầu lại bất chấp những gì họ bỏ lại phía sau… Cô đã sẵn sàng cho bước ngoặt này chưa? Phải, cô đã sẵn sàng rồi. Cô muốn tạo ra sự thay đổi này chứ? Đúng vậy, cô đã lo sợ là anh sẽ không hỏi xem là liệu cô sẽ có đủ dũng cảm để hỏi chính mình hay không. “Ok” Seo Hyun đáp khi rời tay mình ra khỏi núm vặn cửa của phòng và để Yong Hwa đưa cô đến phòng của anh.

Yong Hwa để cô vào trước và Seo Hyun lắng nghe tiếng anh vào, chầm chậm đóng cửa lại sau lưng mình. Cô nhìn xung quanh, một chiếc đèn được bật sáng trong một góc. Nó được trang trí thêm một vài chi tiết nữa, nhưng chỉ đúng một kiểu là những vật sáng láp lánh, bling bling. Cô mỉm cười với chính mình, anh chẳng bao giờ thay đổi cả…

Cô đang tiếp tục nhìn khắp nơi và một chút ngạc nhiên khi cô cảm nhận được đôi tay rắn chắc của anh đang vòng qua eo cô từ đằng sau, cô xoay đầu lại khi môi anh tìm thấy lối từ cổ lên tai cô. Anh bắt đầu hôn và cắn nơi thùy tai cô khi tay anh lang thang khắp nơi trên cơ thể cô. Anh vuốt ve cô bằng tay phải, trượt xuống hông và chầm chậm đưa ngón tay mình đến nơi bí ẩn nhất của cô. Tay kia đang ở nơi ngực cô và từ từ vuốt ve lớp quần áo của cô, điều đó khiến cô khá thất vọng vì cô muốn cảm nhận tay anh trên làn da mình kia.

Cô cố gắng xoay người lại nhưng Yong Hwa giữ yên cô khi anh tận hưởng những tiếng rên rỉ phản đối nho nhỏ của cô, anh muốn mọi thứ phải thật chậm rãi. Sau ngần ấy thời gian tra tấn cả hai thì Yong Hwa xoay người cô lại và đặt lên môi cô những cái vuốt ve chậm chạp đầy kích thích khiến cô không thở nổi, môi anh di chuyển trên môi cô thật chậm, tận hưởng từng giây phút môi họ chạm vào nhau, chẳng có vẻ như là đã có chuyện gì xảy ra lúc trưa cả, suốt khoảng thời gian đó anh đã giành ưu thế hơn cô và chiến thắng, nhưng bây giờ, bây giờ lại là một sự hưởng thụ từ cả hai phía, họ đều khao khát nhau. Trước đây, tất cả đều là sự ham muốn xác thịt và giận dữ thì bây giờ sẽ là những cử chỉ ngọt ngào anh dành cho người phụ nữ mà anh yêu.

Anh cảm thấy tay cô đang luồn ra phía trước, cởi bỏ áo sơ mi của anh, anh giúp cô cởi bỏ nó thật nhanh và rít lên sung sướng khi tay cô vuốt ve ngực anh. Anh hôn cô đầy đam mê và di chuyển nụ hôn của mình sâu hơn nữa khi anh đưa lưỡi mình la liếm môi dưới của cô và đẩy lưỡi vào bên trong miệng cô. Anh vuốt ve cả cơ thể cô nhưng anh còn muốn nhiều hơn thế nữa, vì thế anh nắm tà áo sơ mi của cô và cởi bỏ nó ra trong nháy mắt. Anh nhìn chằm chặp vào ngực cô và gầm gừ  đầy thỏa mãn khi anh biết rằng cô không mặc áo lót.

Seo Hyun đã nghĩ đến việc che chắn mình lại nhưng Yong Hwa đang nhìn cô bán nude, và đây không phải lần đầu, chắc chắn cũng không phải là lần cuối. Cô mạnh dạn bước đến và ôm lấy cổ anh, xoa xoa tóc anh khi cô hôn đáp lại anh thật chậm rãi, tận hưởng hương vị mà lưỡi cô đang la liếm nơi môi dưới của anh và để lưỡi mình lang thang bên trong miệng anh.

Anh vòng tay ôm eo cô và xoa lưng cô trong khi anh để cô làm việc với đôi môi anh những điều khiến cô thỏa mãn, càng lúc càng nóng bỏng hơn và việc có cô trong vòng tay vẫn chưa đủ đối với anh, vì thế anh từ từ đẩy cô lên cho đến khi chân cô chạm đến giường và Yong Hwa ngã theo cô lên giường, hôn tới tấp và không có dấu hiệu sẽ giảm bớt. Anh chỉnh lại mình và kéo cô đến giữa giường, nhưng sau đó lại để cho cơ thể mình bao phủ cô hoàn toàn, cảm giác thật tuyệt khi mà cô đang ở phía dưới anh, xoa lưng anh, hôn anh thật chậm rãi, đầy kích thích, đúng kiểu anh muốn. Cô là người phụ nữ duy nhất có thể cho anh cảm giác đó, cần phải kiềm chế, cần tập trung, đánh dấu lên cô vì cô là của anh… Những người phụ nữ khác chỉ là vui vẻ qua đường thôi nhưng với Seo Hyun thì cho mọi lí do đúng cả.

Anh rướn đến hôn cổ cô và bắt đầu liếm mút thật chậm rãi, đôi khi lại cắn nhẹ vào mọi nơi trên cổ cô cho đến khi anh lần xuống ngực trái của cô, liếm láp thật nhẹ nhàng, tay kia nắn bóp phía bên ngực còn lại của cô thật chuyên nghiệp. Cô uốn cong lưng, ưỡn người vào anh khiến anh rên lên trong sung sướng, chăm chú lắng nghe tiếng hơi thở gấp gáp của cô, những chuyển động không ngừng nghỉ phía dưới anh, và thích thú với cái cách mà tay cô đang di chuyển trên lưng anh. Nắm lấy cơ hội, tay anh chộp lấy lưng quần pyjama và underwear của cô và cùng cô cởi bỏ chúng. Anh thực sự cảm thấy thật tốt, tốt nhất từ trước đến giờ khi mà giờ đây cô đang hoàn toàn nude dưới anh. Cô cố gắng ngồi dậy và cởi bỏ quần anh ra nhưng anh có những kế hoạch khác. Anh nắm lấy cả hai tay của cô và kéo qua khỏi đầu và giữ cổ tay cô tại đó. Cô bối rối nhìn anh, còn anh lại cười [gian xảo] với cô “Vẫn chưa được đâu” và trước khi cô có thể nói điều gì thì anh lại hôn cô thêm nữa, cướp hết bất kỳ suy nghĩ mạch lạc nào của cô. Một nụ hôn thật sâu, nó nóng bỏng và hứa hẹn một đêm đầy những sự mơn trớn tội lỗi cũng như thỏa lòng trong tấm chăn.

Anh để ý thấy Seo Hyun đang mê mẩn khi nhìn vào đôi mắt đầy sung sướng của cô, anh bắt đầu giảm tốc độ và cúi xuống cô một lần nữa, hôn ngực cô theo cách của anh, tận dụng thời gian của họ làm cho cô thở gấp gáp hơn nữa, sau đó môi anh trượt xuống bụng cô cho đến khi chạm đến nơi bí ẩn của cô.

Cô rất kinh ngạc và sốc khi Yong Hwa đang hôn ngay vị trí đó và cố khép chân mình lại trong xấu hổ nhưng Yong Hwa giữ chúng xa nhau ra, thật chặt “Anh đang… làm cái gì vậy?” Seo Hyun nói không ra hơi khi cô đang bấu tóc anh, cố đẩy anh ra.

Cô nhìn anh đang ngước lên, cười với cô đầy khoái lạc “Tận hưởng một thứ gì đó từ em” và trước khi cô kịp nói lời nào thì anh đã la liếm ngay điểm nhạy cảm của cô, một điều gì đó mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra, nhưng cảm nhận được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#facebook