my life without you p6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


4 năm sau…

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Eun Mi, happy birthday to you” các Soshi đang hát qua màn hình máy tính, đây là năm đầu tiên họ ko thể dự sinh nhật của cháu gái mình. Những năm trước, họ còn có thể lẻn đi hoặc biến mất khỏi Hàn Quốc vài ngày, nhưng năm nay họ lại ko thành công trong việc đó.

Mặc dù vậy, điều này cũng ko thể ngăn họ, những tiên tiến trong công nghệ thật hữu dụng. Họ đã có một buổi chụp hình tại Nhật cho một chương trình quảng bá mới và phải sử dụng Skype để gửi lời chúc mừng đến cháu gái của mình.

“Eun Mi ah, con thích quà của các dì chứ?” Tiffany hạnh phúc hỏi.

“Vâng, Imo” cô bé trả lời, nó giống mẹ như đúc. “Nó thực sự rất xinh” cô bé nói với một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt. Con bé chính xác là bản sao của mẹ nó, đôi mắt to lấp lánh, tóc dài suôn mượt và đôi má phúng phính, những điểm đặc trưng của Seo Hyun…  Cô bé rất kute!!!

“Vâng, nhóc ấy rất dễ thương!” Seo Hyun nói khi đang đặt con gái mình ngồi trên đùi “Nhưng mẹ chắc chắn sẽ rất vui và biết ơn các dì của con nếu họ nói với mẹ một tiếng trước khi gửi chú cún con này”

“Huynie àh, có gì khác đâu” Hyoyeon thẽ thọt “Các unnie đều biết là em sẽ nói ko, do đó để tránh tranh cãi kéo dài về việc một con chó con ko phải là một món quà tốt cho một đứa trẻ 4 tuổi, các unnie quyết định gửi đó đi”

“Hay thật” Seo Hyun nói khi cô mỉm cười với các unnie của mình, họ sẽ chẳng bao giờ thay đổi cả. “Nhưng unnie ko phải là người sẽ phải chăm sóc cho 2 đứa trẻ rất hiếu động này. Nhóc ấy vừa đến đây được 3 giờ thôi và em đã bị mất một đôi sandal rồi đó nhé.”

“Đừng lo lắng, nó sẽ bỏ thói quen đó nhanh thôi mà” Sunny gửi những nụ hôn đến cháu gái mình qua màn hình. “Nhưng các unnie muốn nhìn thấy nó”

“Các unnie đã mua nhóc mà thậm chí ko nhìn nó một cái sao?” Seo Hyun lo lắng hỏi.

“Các unnie đã nói là nó rất biết nghe lời mà”, Sunny trả lời

Điều duy nhất Seo Hyun có thể làm là vò đầu “Em ko thích những điều như là…. Con yêu ơi, hãy tìm  chú chó con đi nào… để các dì của con có thể nhìn thấy món quà mà họ đã chẳng biết gì về nó khi họ mua cho con …” Từ cuối cùng cô nói ra vẻ trách móc các unnie của cô.

“Đừng khó chịu thế, Seo Hyun” Hyoyeon nói “Em sẽ thích nó ngay thôi”

“Bây giờ em chẳng thể làm gì cả, em ko thể đem Eun Mi khỏi món quà của các unnie” Seo Hyun nhìn xung quanh để xem con mình đang làm gì, Eun Mi đang bận rộn kéo con chó ra khỏi gầm giường của bé, vì thế cô có thời gian để thông báo đến các unnie của mình “Em có chuyện muốn nói”

“Em lại có thai nữa ah!” là điều đầu tiên Sooyoung thé lên trong bất ngờ.

Mọi người phá lên cười, trừ cô “Trừ phi có phép lạ xảy ra, bằng ko chẳng có cách nào lại làm em có thai được nữa hết.”

“Hyunie, các unnie đã nói rồi, em nên hẹn hò đi!” Yuri nói, “Thế có gì đã xảy ra với chàng trai rất kute phòng kế bên thế?”

“Em ko có thời gian cho việc đó đâu; em còn phải chăm sóc Eun Mi” Seo Huyn nói một cách rất nghiêm túc, cô ghét cái việc họ bắt đầu chủ đề hẹn hò.

“Đúng là như vậy, nhưng em cũng phải nghĩ cho em nữa chứ” Yoona hỏi đầy quan tâm.

Seo Hyun thở dài; cô cần đổi chủ đề ngay. “Well, điều này chẳng đưa chúng ta đến đâu cả, những gì em muốn nói là em quyết định trở về Hàn Quốc”

Im lặng…  và sau đó những tiếng xì xào càng lớn hơn cô đã rất cố gắng ngắt cuộc gọi. Tất cả đều đang cố hỏi cùng một lúc; cô ko thể nào nghe được từng câu cho đến khi Taeyeon gọi lại và hỏi “Tại sao? Và khi nào?”

“Em nghĩ đã đến lúc phải trở về và đối mặt với một vài vấn đề còn bị bỏ ngỏ” Tất cả đều biết vấn đề đó là gì và tỏ vẻ rất vui mừng. “Việc lấy bằng thạc sĩ thứ hai của em sẽ xong vào tháng tới, sau đó em sẽ sắp xếp để về nước.”

“Hyunie, unnie hạnh phúc lắm” Tiffany nói, mỉm cười đầy thích thú với các chị em của mình “Chị sẽ ôm em ngay bây giờ nếu có thể, chúng ta thực sự rất nhớ em đó”

“Em cũng nhớ các unnie” Seo Hyun nói và cười cùng họ. Vào giây phút đó. Con gái cô trở ra, mang theo một quả banh lông đen xì… Quả thật là chú chó con rất dễ thương.

Seo Hyun đặt con mình lên đùi một lần nữa và giúp cô bé đưa con chó lên cho các unnie mình nhìn… Tiếng xì xầm lại bắt đầu phía bên kia màn mình, và Seo Hyun chỉ biết tròn mắt ngồi nghe chúng (mấy pà kô già này rãnh ghê luôn ah’).

Sau khi họ kết thúc cuộc gọi, Seo Hyun đưa Eun Mi và chú chó con đi dạo ở công viên, vẫn chưa đặt tên cho chú cún ấy, Eun Mi sẽ là người đặt tên cho nó, vì thế cô bé cần chút thời gian. Eun Mi và chú cún đã có thời gian rất vui vẻ ở công viên… Cô thích thú nhìn con mình vô tư vui đùa bên chú cún. Họ trở về nhà sau khi trời tối, và sau khi tận hưởng bữa tối tuyệt vời tại nơi yêu thích của Eun Mi, cô bé cảm thấy kiệt sức vì thế sau khi tắm nhanh, Seo Hyun đặt con nằm lên giường.

“Omma”

“Uhm” Seo Hyun nói khi đang dọn một vài bộ quần áo trên sàn.

“Chúng ta sẽ về Hàn Quốc phải ko ạh?”

Seo Hyun nhìn con gái mình, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cô bé rất sáng dạ, cô giáo của bé luôn khen ngợi về sự thông minh của bé khi lên lớp… Thực sự rất thông minh. Cô rất tự hào về con gái mình, nhưng … “vậy là con đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ và các dì” Eun Mi gật đầu “Con biết đấy, mẹ đang nghĩ rằng con đã nghe trộm… nhưng đúng vậy, câu trả lời của mẹ là, chúng ta sẽ trở về Hàn Quốc”

Eun Mi thích thú ngồi bật dậy “Vậy là con có thể gặp các Imo hằng ngày rồi”

“Đúng thế, con sẽ được gặp các Imo của con mỗi ngày” Seo Hyun nói khi đang ngồi bên cạnh giường của cô bé. “Nhưng đã đến lúc đi ngủ rồi, nằm xuống và đắp chăn vào nhé”

“Omma, mẹ có thể hát cho con nghe ko?” Eun Mi hỏi khi đã nằm yên trên giường. “Bài hát của người bạn của mẹ, người mà con rất thích đấy,nhé!”

“Bài hát mà mẹ đã hát cho con nghe khi con bị bệnh ah'” Seo Hyun hỏi khi cô đã gấp xong quần áo vừa dọn trên sàn. Eun Mi gật đầu một cách nhiệt tình, cô bé thực sự rất thích bài hát đó, nó làm bé cảm thấy rất dễ chịu mỗi khi nghe, “mẹ ước là mẹ có thể biết mình sẽ bắt đầu từ đâu.. uhm” Seo Hyun trêu chọc con gái mình.

“Omma, làm ơn đi mà” bé Eun Mi nài nỉ mẹ mình.

“Ok, để mẹ xem nào” Seo Hyun ngồi bên cạnh giường.

geuh del bo myun ul gool ee bbal geh jigo

geuh del bo myun ga seum ee doogeun doogeun

ah ee chuh lum soo joob geh mal hago

geuh del bo myun gwen siri oo seum ee na

babo chuh rum ja ggoo man geuh leh

ama neh geh sarang ee on gut gatah

 

Cô bé rất thích đoạn rap (giống ba nó ^^), vì cô luôn bắt chước như một ngôi sao hip hop, để làm con bé vui.

geuh deh neun neh ma eum sok eh president

neh ga seum eh byul soo noh ji

i’m genie for you girl

neh soom eul mut geh haji

geuh deh ga won ha neun gun da

nuh reul sarang ha ni gga

neh sarang eh ee yoo neun ub jan ah you know

 

Eun Mi ko thể nhịn cười vì sự ngớ ngẩn của mẹ mình và bắt đầu hát theo phần còn lại của bài hát.

geuh deh neun darling

bam ha neuk byul bit boda ah reum da wuh yo

neh mam sok gip peun got eh suh ban jjak guh li neun

naman eh sarang beet

 
geuh del reul sarang heyo darling

uhn jena neh gyut hae suh beet cheul neh joyo

meh il bam bara bogo

bara bwado ah reum dawuh yo

geuh den nah eh sarang beet…

“Con hát hay lắm, con gái của mẹ… Nhưng đã đến lúc phải đi ngủ rồi đó” Seo Hyun nói khi đang sửa lại chăn, gối cho con.

“Mẹ có nghĩ là daddy sẽ thích tin nhắn của chúng ta gửi hôm nay chứ” Eun Mi nói khi mắt nhắm dần lại.

Seo Hyun cảm thấy nghẹn ở cuống họng, cô chưa bao giờ nói cho con bé biết ba nó là ai, nhưng cô chắc chắn đã làm một tin nhắn video cho anh vào mỗi dịp đặc biệt.  Từ khi sinh Eun Mi ra, cô đã sưu tập rất nhiều video, nghĩ rằng mình có thể chuộc tội của mình bằng những cách như thế, nhưng sau khi những lời của con gái mình, cô quyết định đã đến lúc phải dẹp tính nhút nhất và ích kỷ sang một bên… Con gái cô xứng đáng được biết ba mình là ai chứ ko phải suốt ngày chỉ nghĩ rằng mẹ mình nghe nhạc của CNBlue vì có một mối quan hệ bạn bè rất tốt với leader của nhóm.

Con của cô sẽ là một Boice, chứ ko chỉ là một Sone thực thụ. Sẽ luôn lắng nghe nhạc của cả hai nhóm, nhảy nhót theo một cách vui vẻ. Con gái cô thích hát và nhảy như cô vậy, cô rất thích nhìn điều đó, nhưng thỉnh thoảng cô có thể thấy một vài tính cách như cha nó, như sự tinh quái và thái độ vui vẻ trong cuộc sống.

Cô hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng những từ mà con gái cô đã nói sẽ theo cô suốt đời nếu cô ko làm điều gì đó “… Hôm nay, cô giáo đã yêu cầu mỗi bạn trong lớp làm một món quà tặng cho ba mình bằng cách vẽ một điều gì đó mà ba của chúng con thích nhưng… con ko biết ba thích gì cả… vì thế con đã vẽ một con thỏ tặng ba, con hy vọng ba sẽ thích nó…”nhìn khuôn mặt con gái mình khi nói chuyện qua camera mà cô đau đến xé lòng. Cô đã đếm ko dưới 20 lần mình phải kiềm chế cảm xúc, cô phải làm điều gì đó; cô đã nợ con gái mình và anh quá nhiều rồi…

“Ba con sẽ thích nó…” Seo Hyun nói khi cô vuốt tóc cô bé, nhưng Eun Mi đã ngủ mất rồi.

Cô nhìn con gái mình, đúng là đã đến lúc phải để mọi thứ trở về đúng vị trí của nó… Cô ko thể giữ bí mật này lâu hơn nữa,  con bé có quyền được biết ba nó là ai và cô phải làm tất cả để sắp xếp lại mọi thứ.

Đã đến lúc phải ngừng chạy trốn thực tế rồi…

*****************

3 tháng sau

“Này cô, những gì tôi đang cố gắng nói là tôi có tất cả các giấy tờ cần thiết, nó cũng đã được tiêm văc-xin, thậm chí nó còn có passport nữa, vậy tại sao nó vẫn phải kiểm dịch?” Seo Huyn khó chịu nói với nhân viên bộ phận nhập cảnh.

Cô đã phải tranh luận với người phụ nữ quá nguyên tắc này khoảng 20’ trước và điều đó làm cô bực bội. Cô đã học về điều này rồi, con cún của cô sẽ ko cần sự giám hộ nếu nó có passport… Cô ko thể chấp nhận được, chú cún sẽ bị nhốt trong một phòng nhỏ trong một tháng rưỡi và cô ko cho phép điều đó xảy ra. Con gái cô sẽ ko chịu đâu và nếu vấn đề này nằm trong tầm tay, cô sẽ làm bất cứ đều gì để con gái mình ko đau lòng.

“Thưa cô, tôi đã nói với cô rồi mà, tất cả những con chó phải được giám hộ, ko có bất kỳ ngoại lệ nào hết.” người phụ nữ đang ngồi phía bên kia quầy tiếp tân lên tiếng, tỏ vẻ khó chịu.

Seo Hyun nheo mắt nhìn người phụ nữ đó, cần phải kết thúc vấn đề này ngay “Cô biết gì ko, tôi sẽ ko nói chuyện với cô về vấn đề này nữa, tôi muốn gặp cấp trên của cô” Người phụ nữ kia định nói gì đó nhưng đã bị Seo Hyun ngăn lại “Tôi sẽ ko đi mà ko có con cún của con gái tôi, tốt hơn hết là cô gọi cấp trên của cô đến đây ngay đi”

Người phụ nữ kia chỉ thở dài, quay đi và biến mất sau cánh cửa…Sau rất nhiều nhiều giờ trên máy bay, cô đã rất mệt mỏi, họ cũng mệt mỏi lắm, và giờ đây cô đang đòi hỏi quyền lợi chính đáng cho một con cún. Seo Hyun thở dài và nhìn xuống khi cô cảm thấy tay con gái mình nắm tay cô. “Beetsẽ ổn phải ko mẹ?”Eun Mi nói với một chút lo lắng, cô bé đã nghe thấy toàn bộ cuộc tranh luận và diễn biên của nó.

“Đúng vậy con gái, chúng ta sẽ ko đi đâu mà ko có nó” Seo Hyun nói khi cô vỗ về con gái mình. Cô có thể thấy con gái mình đã thấm mệt và bùn ngủ nữa, nên cô hy vọng sẽ đưa Beet đi càng sớm càng tốt. “Con chỉ cần ngồi sau lưng mẹ, chúng ta sẽ ra khỏi đây sớm thôi, các Imo sẽ đến đón chúng ta bất cứ lúc nào”

Nhân đó, một mối bận tâm khác, cô đã gọi cho Hyoyeon để nhờ unnie ấy đến đón hai mẹ con cô… Các soshi đang quay một quảng cáo tại Thái Lan và theo dự tính thì họ đã trở về Hàn Quốc ngày hôm qua nhưng thật lạ là cô vẫn chưa gặp được unnie của mình. Cô đã kiểm tra điện thoại mình và may mắn là cô đã thấy một vài tin nhắn cùng một voice mail, co kiểm tra voice mail trước… Là giọng của Hyoyeon nhưng tin nhắn bị đứt quãng.

“Hyunnie… Là unnie, Hyo… chúng ta đã bị kẹt lại tại…có một cơn bão lớn… và các unnie phải đợi cho đến khi cơn bão… Chúng ta sẽ cố gắng về Hàn …. có thể, nhưng việc quay bị tạm hoãn.. chúng ta cần phải hoàn… cảnh quay thêm… Huynnie, unnie xin… em có mật khẩu vào dorm mà… cứ vào nhà đi nhé… nói chuyện … sớm nhất có thể”

Và khi tin nhắn kết thúc, cô đã nghĩ đến mọi phương án có thể, thậm chí là quay về dorm cùng với con gái mình, nhưng nhỡ ai đó, bất kỳ ai có thể nhận ra cô và lại nghĩ đến nguyên nhân của scandal đã mang đến nhiều phiền toái cho cô thì sao… Một khách sạn sẽ tốt hơn.. cô phần phải giữ kín thông tin mình về nước, nhưng vấn đề ở đây là chú cún của họ vẫn chưa được trả về.

May mắn là nhân viên giám sát đã đến và ông ta lịch sự nhiều hơn người phụ nữ kia rất nhiều.. hoặc là có thể do Seo Hyun đã tặng ông cả ngàn nụ cười, một hoặc có thể là nhiều hơn trong những nụ cười đó là bịp bợm (nàng học tính choding nay từ chồng sao??? ^^), và cô đã đúng, con cún của cô có thể nhập cảnh mà ko xảy ra bất cứ vấn đề nào. Họ có thể nhận lại nó.

Một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt Seo Hyun, khi cô cúi xuống báo cho con mình tin tốt lành này… và đó là khi cô nhận ra… Con gái mình đã ko còn ở đó nữa,  chỉ mới đây thôi, Eun Mi vẫn còn ngồi đây bên cạnh cô nhưng bây giờ cô bé đã biến mất, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô và một cảm giác tồi tệ trong dạ dày… Cô nhìn xung quanh mình một cách cuống cuồng nhưng vẫn ko thấy,  một nỗi hoảng loạn dấy lên khiến cô ko ngừng gọi thật to “Eun Mi”, có thể là con gái cô đang ở gần đây… Chẳng có tiếng đáp lại,  cô nghĩ đến hàng ngàn trường hợp có thể xảy ra và trường hợp này lại tồi tệ hơn trường hợp kia, nỗi hoảng sợ càng khiến cô ko ngừng gọi to “Eun Mi!!!”, cô ko thể để mất con bé, tay cô run rẩy và tim đập rất nhanh. “Eun Mi!!” cô hét lên một lần nữa nhưng vẫn ko có hồi âm… Cô cần dừng lại và suy nghĩ cần phải làm gì tiếp theo.

Sân bay đang chật cứng người và con bé có thể ở bất cứ đâu, cô cần sự giúp đỡ của người khác… Nước mắt bắt đầu rưng rưng, cô cần phải giữ bình tĩnh, cô chạy ngược lại quầy tiếp tân hỏi xin sự giúp đỡ, ngay lập tức tất cả các bảo vệ tại sân bay đều nhận được tin miêu tả và Eun Mi và quần áo cô bé đang mặc. Trưởng bộ phận Bảo vệ gặp cô và thông báo rằng họ đang làm hết mọi khả năng để tìm cô bé.. Nhưng điều đó vẫn ko làm cô bớt lo lắng, “Làm ơn hãy tìm thấy con bé” Seo Hyun nói trong nước mắt khi cô đang đợi bên cạnh người trưởng bộ phận Bảo vệ… “Cầu xin Chúa hãy bảo vệ con gái của con, hãy cho ai đó đến giúp con bé, bất kỳ ai… đừng để điều gì xấu xảy ra với nó ”

**********

“Hey, chó con” Eun Mi gọi chú chó con mình đang chơi đùa, cô bé đã nghĩ đó là Beet, nhưng đó chỉ là một con giống với nó mà thôi và điều đó làm cô bé rất ngạc nhiên. Người phụ nữ lớn tuổi, chủ của chú chó này đã cho phép cô bé chơi đùa với nó. Khi người phụ nữ đó hỏi mẹ của bé đâu rồi, cô bé đã chỉ về phía quầy tiếp tân, nơi cô bé có thể thấy mẹ mình đang sử dụng điện thoại.

“Xin lỗi, thiên thần của ta, nhưng ta phải đi rồi” người phụ nữ đó nói, mỉm cười với cô bé. “Hãy quay lại chỗ mẹ của con đi nhé” Và người phụ nữ đó quay lại, vẫy tay chào tạm biệt. Cô bé cũng đứng đó, vẫy tay chào chú chó cho đến khi cô bé nhớ ra rằng mình phải quay lại chỗ của mẹ mình. Omma sẽ rất tức giận nếu biết mình đi xa khỏi tầm nhìn của omma, nhưng đâu có xa lắm đâu…

Và khi cô bé quay lại thì Omma đã ko còn ở đó… Cô bé bắt đầu đi lòng vòng nhưng ko thấy mẹ mình… một chút lo sợ trong tim, khó chịu lắm, cô bé bắt đầu sợ. Tìm mẹ mình nhưng vẫn ko thấy… và cô bé muốn khóc lắm nhưng kịp nhớ lại lời mẹ dặn trong trường hợp khẩn cấp “… hãy nhớ là con phải ngồi yên một chỗ và đợi người lớn đến giúp con… Dù có chuyện gì xảy ra mẹ cũng sẽ tìm ra con, mẹ sẽ luôn luôn tìm thấy con…” Nhìn xung quanh, có rất nhiều người đang đổ ra từ mọi hướng, vì thế cô bé quyết định sẽ đợi Omma của mình ở một nơi vắng người hơn,  cụ thể là dưới gầm cầu thang… Omma của bé luôn giữ lời hứa và chắc chắn sẽ tìm ra bé thôi.

***********

“Hyung, làm ơn vứt cái bộ mặt đó đi, được ko? Chúng ta đang đi nghỉ, đi ăn mừng, thời gian này là của tiệc tùng mà!!” Jung Shin vui vẻ nói (Oy cái bạn chingu này thiệt là…)khi đang xếp hàng tại quầy kiểm tra hành lý tại sân bay. Thực ra đó là lúc họ tổ chức tiệc mừng cho chingu và Min Hyuk vừa xuất ngũ và đã rất lâu rồi CNBlue ko thể tận hưởng ngày nghỉ nào, đầu tiên là Yong Hwa, sau đó đến Yong Hyun và sau đó chingu và Min Hyuk, đây là lần đầu tiên cả 4 thành viên đi nghỉ cùng với nhau và ko ai muốn phá hoại những cảm xúc rất tốt đẹp của chingu cả.

“Em ko cần đợi cuộc gọi của bạn gái mình hay một cái gì nữa ah'?” Jong Hyun mỉm cười hỏi khi anh đang đưa túi của mình lên quầy. “Hay là quỳ xuống cầu xin sự tha thứ?”

“Làm ơn đừng có nhắc đến Bạn gái của em ở đây” Jung Shin cố gắng đổi chủ đề, chingu đã có một cuộc xung đột lớn với Hyoyeon về chuyến đi của mình đến Hawaii cùng các anh em trong band, dù đã cố giải thích rằng đây là thời gian gặp gỡ những người anh em đã-lâu-không-gặp của mình nhưng cô vẫn ko chấp nhận, vì sau khi xuất ngũ chingu xem trọng bạn bè hơn cô. Nếu cô có thể hiểu rằng chingu lo lắng cho Yong Hwa đến mức nào, một người đàn ông đang trong tình trạng hoàn toàn rối bời, nhảy hết từ mối quan hệ rỗng tuếch này đến mối quan hệ nhảm nhí khác…Thật đau lòng khi nhìn thấy Hyung của mình như thế,  lần chia tay cuối cùng thực sự rất tồi tệ và rất công khai. Cô ấy đã làm một điều tương tự như Seo Hyun làm và well, nó làm Hyung phát điên. Jung Shin mỉm cười một cách chắc chắn cho các anh em của mình, “tốt hơn hết là hãy nói về tình yêu của Hyung kìa… Người đàn ông mà em nhìn thấy trên tờ báo hôm qua thật xấu xí, cô ấy là người thứ mấy rồi? …. 10 hả hay là một con số khác nữa?”

“Anh ko đếm” Yong Hwa nói mà ko rời mắt khỏi điện thoại của mình.

“Em có đếm nè” Min Hyuk tiếp lời khi cái túi cuối cùng của họ chạy qua quầy kiểm tra “Cô ấy là người thứ 12 chỉ trong 2 năm,(0c.. dìm hàng leader của mình), trái tim của Hyung đã vỡ vụn cả rồi. Mối quan hệ của họ ko thể gọi là tình yêu được, ko bao giờ…”

“Đó là lỗi của anh sau khi anh giải ngũ, họ đã tự chạy đến với anh mà ko cần suy nghĩ” Yong Hwa nói, đi bên cạnh các anh em của mình, vẫn ko rời mắt khỏi cái điện thoại. “Ít nhất anh cũng chưa bao giờ cho họ bất hy vọng nào, họ biết những gì họ có thể nhận được … anh chỉ đùa giỡn một chút thôi mà”

“Woahh, Huyng anh như đã trở thành một người khác vậy” Min Hyuk nói khi họ bước lên các bậc thang. “Chúng em thực sự rất lo lắng cho anh đấy, cuộc chia tay cuối cùng của anh thực sự ồn ào lắm đó”

Yong Hwa thở dài, anh đã rất mệt mỏi về vấn đề này rồi “Đừng nói gì nữa, anh ko muốn nghĩ về điều đó, trước đây cô ấy có một cái tên khác thì phải” Anh lại nhìn xuống và vội vã bấm bấm vào điện thoại.

“Anh đang làm gì thế?” Jung Shin đứng bên cạnh anh, tò mò hỏi.

“Anh đang tính hẹn hò với Jin Ri sau khi chúng ta trở về vào tuần tới” Yong Hwa trả lời, ko thèm nhìn lên lấy một cái.

“Anh là cái gì thế hả?” Jung Shin ngạc nhiên thốt lên “oh, no no no no nooooo, đây là cuộc gặp gỡ của những người anh em đã-lâu-không-gặp, vì điều này mà bạn gái em gần như….” Jung Shin bấm bấm đầu ngón tay và giơ lên cho họ thấy “.. đòi chia tay với em và bây giờ anh lại đang lên kế hoạch hẹn hò sao… Sẽ ko xảy ra điều đó đâu” Jung Shin giật lấy điện thoại của Yong Hwa và đưa lên không trung. “Đây là thời gian của sự gắn bó, vì thế ko hẹn hò gì hết”

Yong Hwa ngước lên, thật tồi tệ là chingu vẫn chưa ngừng phát triển chiều cao dù đã ở tuổi 27, thành ra chiếc điện thoại trở nên quá cao nếu anh phải nhảy lên trong xấu hổ. “Anh đếm đến ba, em mà ko trả điện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#facebook