Chap 1: Lớp 6- lớp7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cô bé với thân hình khá mũm mĩm, khuôn mặt cũng chẳng có gì nổi bật, sức học kha khá. Và cô đã biết thích từ năm đầu trung học.

Có lẽ là điều bình thường thôi vì ai cũng phải trai qua giai đoạn này, có điều là sớm hay muộn mà thôi. Đối với cô, cho đến bây giờ, là một học sinh trung học phổ thông rồi, cô vẫn luôn tự trách mình vì sao biết thích sớm như thế. Nó mang lại cho cô biết bao phiền toái và ảnh hưởng trực tiếp đến cô.

Cô học lớp 6B vì khi ở tiểu học cô không được học sinh giỏi 5 năm. Dù sức học đủ để vào lớp A, cô giáo cũng ngỏ lời xin chuyển giúp cô nhưng cô không muốn. Một phần do cô sợ kém cỏi vì lúc đó đã hết học kì I rồi, phần còn lại là vì cô không muốn......xa người mà cô thầm thương trộm nhớ từ đầu năm học.

Cậu cũng khá về vẻ bề ngoài, học lực thì tốt nhất trong đám con trai. Trong lớp, cậu cũng khá nổi (như cô vậy), nhưng cô thích cậu không phải vì cậu đẹp trai, cao ráo hay vì cậu có tiếng ( vì cô còn nổi hơn -_-). Cô thích cậu đơn thuần là thích thôi, không lí do, không biết thích cậu từ lúc nào cả.

Và cô thật ngu ngốc khi kể những rung động của cô cho mấy đứa bạn thân. Đáng ra cô chỉ nên kể cho 1 đứa thôi, và điều hiển nhiên là sau đó một trong số đứa bạn đó đã nói cho cả lớp biết. Cô và cậu từ đó không còn vui vẻ như trước nữa.


***
" Cái chân! Đừng rung nữa! Ghế rung bàn rung sao mà học được!", cô nhăn nhó đạp vào chân cậu. Cậu và cô được xếp chỗ gần nhau. Cô ngồi bàn trên cậu ngồi bàn dưới thẳng nhau lun. Cậu- thích rung bàn, cô- ghét nhất, vì nó mang đến cho cô cảm giác khó chịu, khiến cô không tật trung vào việc học được.

" Tao rung bàn tao liên quan gì đến bàn mày!", cậu cũng bực bội không kém, gân cổ lên cãi.

" Gì mà không liên quan? Chân mày rung đập vào chân ghế, rung ghế, ghế liền bàn, rung luôn cả bàn, còn cãi ko?", cô lí luận cũng chặt chẽ ghê -_-.

Những cuộc cãi vã như thế gần như ngày nào cũng phải xảy ra 1 lần, không thì không chịu được hay sao í. Ông không ghê bà cũng chẳng gớm. Nhưng cứ mỗi lần như vậy trong lòng cô như có gì đó rộn ràng hơn, cô rất vui. Cô luôn tự hỏi rằng liệu cậu có như cô hay không? Tất nhiên là cô sẽ ngồi đoán già đoán non rồi.

Mùa đông năm ấy, một buổi chiều có nắng nhưng cũng không giảm bớt được phần nào cái lạnh buốt của mùa đông Việt Nam, giờ giải lao " Lạnh thế! Đứa nào bật quạt đấy!", cô kêu ầm lên vì chỉ có đứa hâm mới bật quạt giữa mùa đông thế này, trong lớp giờ chỉ có hai,ba đứa ngồi lại vì ngại ra ngoài, cô thì vẫn làm bài lạnh quá mới biết quạt đag chế độ max (giờ thì chăm gần chết, mai sau thì....-_-).

"Tao bật, làm sao?" bỗng tiếng của cậu vang lên cô quay ngoắt lại nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn đã lên nòng sẵn chỉ chờ bóp cò

" mày bị ấm đầu à? Giời này bật quạt?". Cậu nhanh nhảu đáp lun " Thế cho nó giống mùa đông" ( đang đông mà tía o.0). Cô chẳng thèm liếc cậu lấy một cái, đứng phắt dậy đến chỗ công tắc quạt, quẳng cho cậu 2 chữ "thần kinh".

Cậu chẳng nói chẳng rằng gì chạy thẳng đến chỗ cô lại bật quạt lên, cô tắt cậu bật, cô tắt cậu lại bật... Rồi cậu đóng luôn cái nắp hộp có lắp công tắc lại giữ không cho cô tắt "Tắt đi, lạnh!" cô gằn lên rồi lấy hết sức bình sinh kéo tay cậu ra, tắt quạt! Cậu vẫn ngang "tao thích bật", lại kéo tay cô ra.

Thế là hai người bám lấy khuỷu tay nhau vật qua vật lại. Cậu khỏe hơn cô,cô yếu thế bị cậu dồn ngồi xuống ghế. Hai khuôn mặt lúc này chỉ cách nhau chưa được 15cm,như thế là quá gần.

Hai người vẫn cười đùa cho đến khi một đứa bạn vào lớp lên tiếng " hai đứa kia làm gì nhau đấy". Lúc này thì hai người vội bỏ tay ra, ai về nhà nấy. Hi hi, cô cười hớn hở, cô thắng rồi, cậu cuzng vui không kém nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.

Và cô cứ thế thích cậu, dương như cậu cũng vậy. Cậu đánh nhau, cô can, cậu ngừng vì sợ cô sẽ bị vạ lây. Cậu không tập trung, cô nhắc, cậu nghe. Dù hay cãi nhau nhưng cả hai đều rất vui vì cứ vừa cãi vừa cười mà 0.o




*****
Trở về với hiện tại....
Khi mọi chuyện vỡ lở, cô và cậu tranh mặt nhau, lơ nhau như không quen biết. Cô xí hổ, còn cậu thì sao? Cô luôn muốn biết, cậu tránh mặt cô vì cậu ngại hay vì cậu không muốn cô thích cậu nữa?

Và cứ thế, cô và cậu tách biệt nhau đến hết năm học... Nghỉ hè cô vẫn luôn nhớ cậu....nhưng sẽ chẳng thể làm gì để vơi được nó nữa....



**
Lớp 7


Cái thời khắc cô thực sự vui mừng nhưng cũng là thời khắc mà cô thấy mệt mỏi nhất, đó là cô được thông báo chuyển sang lớp A. Sự nỗ lực của cô năm qua đã được đền đáp. Cô được sang lớp chọn rồi, nhưng đồng nghĩa với việc cô sẽ rời xa cậu.....không đc gần cậu, mà thậm chí sữ chẳng thể nhìn cậu thường xuyên nữa.

Cũng như bao trường hợp khác, chuyển lớp, lớp mới, vấn đề lớn nhất đó là hòa nhập với một tập thể mới. Điều này thật khó vì cô chẳng quen ai cả, hơn nữa vì là lớp chọn nên việc hòa nhập càng khó khăn hơn.

Ngay từ ngày đầu vào lớp, cô đã được nhận chức tổ trưởng, cô sẽ chịu trách nhiệm về lớp khi lớp trưởng vắng mặt. Cô giáo chủ nhiệm rất quý cô, vậy nên bao ánh mắt ghen ghét cứ thế chĩa nòng về cô.

Lớp chọn khá ít con trai, lớp có 35 người thì chỉ có 11 nam. Vì thế mà con gái ghét cô là đa số, con trai thì một vài thôi vif con trai thường thoáng hơn con gái và không để ý lặt vặt.

Trong đó có một tên có vẻ không thích cô, cô là tổ trưởng của tên đó, cô nhắc nói chuyện, tên đó không nghe lại còn nói "Con kia, mày mố vào lớp đừng có mà tinh tướng, tao nói kệ tao". Cô bị bắt nạt,

"Tao là tổ trưởng tao nhắc, mày không nghe thì thôi, ghi vào sổ đừng có kêu" cô cuzng không vừa, vì cô chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi.

"Ghi thì ghi, ai cấm" thật là ngang ngược, cô nghĩ thế rồi quay lên, cho tên đó vài gạch nói chuyện cho bõ tức. Mà tên đó nói đến cả chục lần, nói nhiều quá cô mới quay lại nhắc đó chứ.


Tên đó ngồi sau cô 2 bàn, mà không biết trời xui thế nào mà cô giáo lại chuyển tên đó ngồi chéo bên phải cô nữa. Cô ngồi cạnh một thằng con trai, nó và tên đó song kiếm hợp bích bắt nạt. Cô thực sự rất ghét tên đó, ghét cay ghét đăng cùng tên ngồi cạnh cô.


Cô đã từng to còi tuyên bố với đứa bạn thân rằng " tao sẽ không bào giờ mê nổi thằng đấy đâu!!!!". Dõng dạc từng chữ một. Hiazzzzz nói bao giờ chả dễ.


Cô vẫn nhớ cậu, cứ như thế và nhớ thôi. Vâng, một điềuà chẳng cần tiên đoán cũng biết "ghét của nào trời trao của nấy" câu này thường rất đúng trong tình yêu.

Cô không biết từ bao giờ, cô dần chẳng nhớ đến cậu nữa. Trong đầu cô thấp thoáng bóng hình của một người khác, mờ nhạt nhưng luôn hiện hữu.

Và cô đã nhận ra được tình cảm thật sự của mình từ học kì 2 lớp 7. Trong một lần tổ cô đến nhà một bạn ủ men bột cho môn công nghệ, nhà bạn đó gần nhà tên đó, sau khi cả 2 tổ đã làm xog thì tụ nhai lại nhà tên đó chơi đến trưa.

Cô thấy trong cô thật khá lạ, tên đó ơr nhà thật hiền và rất nhường con gái (tất nhiên cả cô). Khác hoàn toàn hình ảnh của một thằng quái gởn suốt ngày bắt nạt cô. Hôm đó chơi rất vui và cô biết rằng cô thích tên đó mất rồi.....

Còn cậu, tình cảm cô dành cho cậu, kết thúc rồi........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net