Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vậy, Diệp Sở Sở đã thức tỉnh dị năng, còn là song hệ dị năng.
Chỉ là dị năng này có chút râu ria.
Cô có một dị năng thời không, dị năng thời gian cho phép cô đặt thời gian tại một mốc cụ thể, trong nháy mắt có thể đem trái đất phục chế thành một thế giới độc lập, trở thành kho dự trữ vật tư siêu lớn của riêng cô. Trừ việc không có con nguời thì các loại vật tư khác đều được bảo tồn nguyên dạng trong thế giới này.
Không có chút do dự nào cả, cô trực tiếp thiết lập thời gian tại ngay lúc này: 12 giờ 12 phút, ngày 12 tháng 4 năm 2021.
Về sau, cô đều có thể thông qua dị năng quay về thời điểm này, trong thời gian giới hạn mà thu hoạch vật tư cần thiết, thời gian giới hạn cũng sẽ tăng dần theo cấp bậc dị năng.
Thế nhưng, hiện tại thời gian giới hạn của cô rất ngắn, chỉ có năm phút.
Điều này có nghĩa, nếu cô muốn dựa vào dị năng của mình để thu nhặt vật tư thì đầu tiên phải tìm được một cái siêu thị trong thế giới thực, sau đó tiến vào thời gian lúc tìm thấy siêu thị, như vậy mới có thể tiết kiệm thời gian.
Nếu không tìm được siêu thị hay bất cứ địa điểm nào như vậy, giả sử cô đói đến thoi thóp trên đường lớn, trực tiếp vận dụng dị năng thì không biết năm phút có đủ cho cô tìm được chỗ nào có thức ăn không.
Dị năng thời gian này nếu phát triển tốt sẽ trở nên khủng bố nhưng hiện tại quả thật có chút râu ria.
Đến nỗi dị năng không gian đi kèm lại càng không biết nói sao.
Không gian này chỉ có thể bỏ vũ khí vào, không thể làm kho vật tư, chỉ giống như cái vỏ đao ẩn hình khiến cô không tốn công xách vũ khí.
Còn một dị năng hệ mộc nữa, dị năng này ....
Diệp Sở Sở vận chuyển dị năng, một đoạn dây đằng màu xanh lục từ lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô toát ra, trên dây còn có vài phiến lá xanh, màu sắc tươi tốt. Cô niệm trong đầu "công kích", dây đằng thật nhỏ lập tức lao về một hướng, sau đó, "phụt" một cái nở ra một đoá hoa cúc mềm mại, xinh đẹp, không ngừng đong đưa trong không trung.
Quả thực là đáng yêu.
Diệp Sở Sở: "......."
Dựa vào đáng yêu, yêu chết đối thủ hay sao?
Có dị năng còn hơn không có.
Huống hồ dị năng thời gian ở giai đoạn đầu có chút yếu đuối, nhưng sau khi tiến cấp, cô sẽ trở thành người giàu nhất, có thể trở thành hậu thuẫn cho anh trai!
Dị năng hệ mộc dù yếu nhưng vẫn có thể ngáng chân người khác.
Cũng không suy nghĩ quá lâu, Diệp Sở Sở liền bò dậy thu thập hành lý.
Bảy ngày khởi đầu mạt thế không đáng sợ, tuy các sản phẩm công nghệ cao không thể sử dụng, ô tô cũng không có cách hoạt động, cô cũng không lướt ván hay đạp xe nên chỉ có thể dựa hai chân, được cái là không có thú biến dị với tang thi.
Cô tính toán lợi dụng thời gian này rời khỏi Lâm Thành, nơi dân cư dày đặc.
Nhờ có ánh đèn di động, cô tìm được vài thứ phải mang theo ở trong phòng.
Một cái balo du lịch không thấm nước.

Một bình nước thể thao chứa đầy nước.
Hai túi bánh mì nướng, một túi bánh quy.
Hai bộ đồ để thay với ba, bốn bộ nội y.
Đồ sạc điện thoại.
Lại lấy trong tủ thuốc thuốc dành cho người bệnh tim.
Toàn bộ tiền mặt với trang sức quý giá.
......
Đem mọi thứ sắp xếp vào trong balo, Diệp Sở Sở nghĩ ngợi một hồi, lại vào trong nhà bếp cầm lên một con dao sắc bén chặt xương, thu vào không gian tuỳ thân.
Trước khi đi, Diệp Sở Sở đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc, đem tóc búi thành một nắm ở trên đầu. Thiếu nữ trong gương hết sức xinh đẹp, mắt hạnh đen bóng, môi phấn xinh xắn, vẻ mặt nghiêm túc tạo thành bộ dáng đáng yêu tương phản, nhìn qua giống con thỏ nhỏ vô hại, mềm mại xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, không có một điểm uy hiếp.
Dung mạo này giống cô tới chín phần, nhưng càng có vẻ nũng nịu, yếu mềm.
Vẻ ngoài nhu nhược lại xinh đẹp, ở trong mạt thế cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Diệp Sở Sở không muốn huỷ dung.
Cô đeo khẩu trang, mặc thêm một cái áo khoác nhung màu đen kéo khoá đến cao nhất, đội thêm một cái mũ, đem dung mạo bản thân che giấu hơn nửa, chỉ để lộ đôi mắt.
Khi đi tới cửa, cô ngoái lại nhìn căn phòng ấm áp thoải mái lần cuối rồi dùng sức đóng cửa lại.
Cô không sợ đâu, một chút cũng không!
Cô muốn đi tìm anh trai!
Bên ngoài tiểu khu có điện, thang máy có thể sử dụng bình thường, nhưng Diệp Sở Sở vẫn lựa chọn đi thang bộ. Xuống lầu không tốn quá nhiều sức lực với thời gian, nhưng nếu thanh máy đột nhiên cúp điện, cô bị nhốt ở trong liền thảm. Có thể chờ tới lúc cứu viện tới hay không cũng không biết.
Lúc này, sắc trời lại tối đi một ít, vì tiết kiệm điện nên Diệp Sở Sở không dùng điện thoại chiếu sáng, cô dựa vào ánh sáng bên ngoài hắt vào qua cửa sổ mà chậm rãi xuống lầu.
Xuống đến tầng bảy, cửa thoát hiểm bị đẩy ra, trong lòng Diệp Sở Sở kinh sợ, hai người đàn ông cầm theo điếu thuốc cùng nhau đi vào, kém chút nữa đụng phải cô.
Cô nghiêng người tránh ra, hai người đó cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái liền quay đầu tiếp tục nói chuyện.
"Hôm nay cũng thật bất thường, tình huống gì đây không biết nữa! Cả nước, cả điện đều không có, đến cả đi làm cũng không xong, còn muốn trừ nửa ngày lương."
"Đừng nói nữa, vợ tôi còn chưa về nhà, hút xong điếu thuốc này lại còn phải đi đón con trai, nhà trẻ hẳn là cũng cúp điện. Nói lại, hai chúng ta hút chung điếu đi, không là chốc lát vợ tôi về lại nhắc mãi."
"Ha ha, vợ tôi không phải cũng thế à...."
Hai người đàn ông nói xong liền cười rộ lên, trong thanh âm không có chút nào lo lắng sợ hãi, trái lại còn mang chút không khí hàn huyên việc nhà.
Diệp Sở Sở kéo khẩu trang lên rồi tiếp tục xuống lầu.
Dần dần không nghe thấy giọng nói hai người đó nữa.
Diệp Sở Sở không nhanh không chậm mà lướt qua đám người, hướng cổng lớn mà đi, dọc theo đường đi cô nhìn thấy không ít người tan tầm sớm vì bị cúp điện, có người cúi đầu đi vội qua, có người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đen dần, sắc mặt khó đoán.
Cửa tiểu khu sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt  không hoạt động, lượng người ra vào cũng nhiều hơn ngày thường, bên bất động sản dứt khoát mở rộng cửa sắt thuận tiện ra vào.
Diệp Sở Sở đi ngược dòng người mà ra khỏi tiểu khu, phân biệt phương hướng một chút liền chuẩn bị đi siêu thị cách đó không xa để bổ sung vật tư.
Bên trong siêu thị đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đi lại.
Diệp Sở Sở Kéo mũ xuống, hoà vào dòng người đi vào siêu thị.
Bởi vì tố chất thân thể quá kém, không thể mang vác quá nặng, cô không có ý tưởng đi dạo mua sắm, chỉ tính toán bổ sung một số vật tư cần thiết.
Cô mua một cái đèn pin cường quang có thể sạc, một cái đèn pin bình thường, mười hộp pin. Trong thời kỳ tuần đen tối, việc chiếu sáng vô cùng cần thiết.
Đi đến khu đồ ăn vặt, cô nhặt một hộp chocolate, một hộp Snickers. Cô thiếu máu, lại còn hay bị tụt huyết áp, mang theo một chút đồ ăn có hàm lượng đường cao để đề phòng.
Giữa trưa cô còn chưa ăn cơm, cũng không biết mấy tiệm cơm có mở cửa hay không, Diệp Sở Sở liền cầm hai hộp cơm tự sôi đặt vào xe đẩy, lúc nào đói có thể ăn.
Thời điểm tính tiền, cạnh chỗ thu ngân có người oán giận: "Dùng điện thoại thanh toán tiện biết bao, ai còn cầm tiền mặt chứ! Ông đây chỉ muốn mua nến, năm tệ thôi, chẳng lẽ muốn ông đây đứng đây mãi?!"
Đến phiên Diệp Sở Sở, thu ngân không ngẩng đầu lên mà nhắc: "Có tiền mặt không? Không có thì không thể thanh toán."
"Có." Diệp Sở Sở sớm chuẩn bị tốt, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền màu hồng nhạt mới tinh.
Thời buổi này không nhiều người mang theo tiền mặt lắm, đừng nhìn trong siêu thị lắm người, kỳ thật đại bộ phận chỉ muốn tìm một chỗ có đèn chứ người đi tính tiền không nhiều lắm.
Thu ngân ngạc nhiên nhìn cô, động tác nhanh nhẹn mà quét mã: "Lấy túi không?"
"Lấy một cái."
"Tổng cộng 389 tệ."
Diệp Sở Sở dưới ánh nhìn hâm mộ của mấy người xung quanh mà nhét đồ vào túi, xách bao nilon đi ra ngoài.
Bên ngoài siêu thị ngày càng náo nhiệt, không ít người hướng về siêu thị.
Phần lớn là cầm tiền lại đây mua gạo và mì gói tích trữ trong nhà. Mua nhiều đồ cũng không sai, không sợ ăn không hết, chỉ sợ không có mà ăn, dù sao hạn sử dụng của hai thứ đó dài, kiểu gì cũng muốn tích trữ đủ một tuần.
Trong tay có gạo, trong lòng mới an tâm.
Đây hẳn là suy nghĩ khắc vào tận xương cốt người Hoa Quốc.
Đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, Diệp Sở Sở ghé mắt nhìn qua, lướt qua kẽ hở giữa đám người, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi té xỉu trên đất.
Bạn hắn bắt lấy vai hắn dùng sức lay hai cái, hô lên: "Sao tự dưng người nóng đến thế, không phải là bị cảm đi, phiền chết đi được, còn nói mang làm cu li, làm cái quỷ!", tiếp đó một bộ dáng không kiên nhẫn ném hắn nằm đó.
Nhìn dáng vẻ người bỏ đi, có vẻ cũng không tính quay lại.
Không có gì tốt đẹp, người xung quanh hoảng sợ tản ra, phảng phất sợ bị dính virus.
Người đàn ông mặc áo trắng trẻ tuổi hôn mê nằm trên mặt đất, thân thể hơi cuộn tròn, vừa bất lực lại đáng thương, dường như bị cả thế giới vứt bỏ. Không thiếu người đi qua bên cạnh hắn, chỉ là cúi đầu nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái liền rời đi, không hề có ý dang tay giúp đỡ.
Diệp Sở Sở đương nhiên cũng không.
Cô không nghĩ sẽ xen vào việc của người khác, huống chi cô còn có bệnh trong người, căn bản không thể khiêng được tên đàn ông hơn 50 cân.
Thu hồi ánh mắt, cô bước nhanh về phía trước, đi được hai ba bước thì đột nhiên dừng lại, yếu thế xoay người.
Đi đến bên cạnh tên đó, ánh sáng thực tối, cô không nhìn rõ sắc mặt của hắn, sờ trán hắn mới biết sốt cực cao. Trán hắn phủ đầy mồ hôi, thân thể run rẩy, từ yết hầu tràn ra tiếng than nhẹ, dường như khó chịu cực độ.
Cô không khiêng được người như vậy, liền trực tiếp bỏ ra 100 tệ thuê người khiêng hắn đến góc tường bên ngoài siêu thị, tránh cho hắn bị người dẫm đạp.
Đem người an bày ổn thoả, cô đặt trong tay hắn một chai nước khoáng mới mua.
"Ngại quá, tôi cũng chỉ có thể giúp anh tới chỗ này, hy vọng người nhà anh nhanh chóng tìm tới đây."
Diệp Sở Sở đồng tình mà nhìn người đàn ông trẻ tuổi một cái, đứng dậy rời đi.
Lúc cô xoay đi, người đàn ông sốt cao đến mê man cố hé mắt, mơ hồ nhìn được một bóng dáng yểu điệu tinh tế dần dần đi xa.
Người nhà?
Người chỉ coi hắn như phiền toái, ngay lúc hắn sinh bệnh liền vứt bỏ hắn sao?
Chỉ kiên trì được chốc lát, hắn nắm chặt bình nước trong tay, lần nữa hôn mê.
Đi ra khỏi siêu thị, Diệp Sở Sở nhìn về không trung, bầu trời đã là một mảnh đen nhánh.
Cũng không nhìn thấy ánh sao.
Không trung rộng lớn như bị một miếng vải đen bịt kín, không có ánh nắng, không có tia sáng, chỉ có lạnh lẽo cùng tĩnh mịch.
Thành phố chưa hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Tuần đen tối của mạt thế, nhiều sản phẩm công nghệ cao không thể sử dụng nhưng vẫn còn một số bộ phận công năng. Trên đường có nhiều chiếc xe không thể di chuyển, chủ xe điên cuồng bóp còi phát tiết bực bội, đèn xe sáng ngời xé tan bóng tối, chiếu sáng bốn phía.
Bởi vì giao thông bị tê liệt, những người buổi sáng ngồi xe đi làm hiện tại chỉ có thể đi bộ về nhà, trên đường cái náo nhiệt, nhộn nhịp. Nhiều người dùng điện thoại chiếu sáng, điện thoại ở phía trước như những ngôi sao. Màn trời một mảnh đen nhánh, khắp nơi ảm đạm, chỉ có con đường giống như ngân hà sáng ngời.
Nhưng thực hiển nhiên, chờ khi xe hết xăng, điện thoại hết pin, cảnh tượng lúc đó cũng khó mà gặp được.
Khi đó, cảnh tượng sẽ thế nào đây?
Diệp Sở Sở nhìn phía trước, hơi hơi ngây người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#matthe
Ẩn QC