Chương II: Chập chững (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tô Từ Di đã như vậy hơn năm ngày rồi. Huỳnh Đại Phát lúc này dần tò mò về cô hơn, cậu ta bắt đầu không đi cầu thang lớp bên mỗi lúc mượn vở xong mà cố tình đi cầu thang ngược lại, có lúc tôi còn thấy cậu ta đứng lại nhìn vào lớp vài giây, có lẽ là tìm kiếm bóng hình Từ Di. Nhưng Từ Di nào có để cậu ta dễ dàng như vậy? Tô Từ Di đều sẽ ra khỏi lớp cách lúc cậu ta đến lớp bên mượn vở hai phút, sau đó đi lối cầu thang bên trái dẫn ra sân bóng rổ và rồi lại quay lại lớp ngay đúng lúc Huỳnh Đại Phát vừa đi khỏi. Tôi nhìn bọn họ vờn nhau như vậy đã một tuần rồi. 

 Cô ấy đoán trước với tính cách của thiếu gia họ Huỳnh chắc chắn sẽ tìm bằng được. Và đúng như vậy. Cậu ta bắt đầu dò hỏi thông tin về Từ Di. Đoạn này không cần đến Từ Di nhúng tay vì những người bạn xung quanh cậu ta có ai mà không biết đến Tô Từ Di? Kể cả cậu ta, cậu ta cũng mơ màng hình thành một định kiến về Tô Từ Di từ sâu trong lòng, chỉ là cậu ta không nhận ra. 

 Đến ngày thứ sáu, tôi nhận ra điều khác thường rồi. Từ Di không chỉ lướt qua Đại Phát, mà mỗi ngày cô đều sẽ cố định ra về vào lúc năm giờ mười ba phút. Bạn hỏi tôi việc này có ý nghĩa gì? Tôi cũng chẳng biết. Mãi đến sau này mới hiểu ra. 

 Bố mẹ Đại Phát có một dãy nhà trọ cạnh trường nhưng nhà ở thì lại rất xa, nhà bọn họ nằm ở trong hẻm. Không phải vì không có điều kiện mà vì căn ngoài mặt phố được làm thành tiệm tạp hóa, cho người khác thuê. Chính vì lí do này mà chẳng mấy khi Đại Phát về nhà sau khi tan học, cậu ta thường ở lại chơi bóng rổ hoặc là ghé quán điện tử chơi mấy ván game. Có một đặc điểm đó là cho dù cậu ta đi chơi ở đâu, đi xa đến mức nào cũng đều sẽ quay trở lại cổng trường vào đúng năm giờ mười ba phút, nếu có nhanh hơn cũng chỉ năm giờ mười hai phút mấy. Từ Di biết được là vì cô tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi Văn, mỗi ngày đều luyện thi đến cuối buổi. 

 Nhờ vào những thứ này mà ngày nào ra về Tô Từ Di và Huỳnh Đại Phát cũng sẽ nhìn thấy nhau, khi Huỳnh Đại Phát chạy đến trước cổng trường vừa đúng với lúc Tô Từ Di bước từ cổng trường ra bên ngoài. Là vô tình sao? Không. Là sắp đặt. 

 Huỳnh Đại Phát không phải kiểu người sẽ theo đuổi nữ thần trường học, càng không phải kiểu người đam mê mỹ nữ. Nhưng suy ra cũng chỉ là người phàm mắt thịt, thấy cái đẹp cái xinh liền sẽ chú ý hơn những thứ khác thôi. 

                                                                        - - -

 Trưa hôm đó lớp Từ Di có tiết thể dục. Chẳng hiểu vì loại may mắn gì mà lớp Đại Phát cũng có tiết, chỉ cách nhau chừng mười phút. Tô Từ Di này là được ông trời ưu ái à?

 Ngày hôm đó ở phòng thay đồ nữ, dáng vẻ họ Tô này không mấy khác ngày thường. Vốn dĩ lợi thế lớn nhất của Từ Di là đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi cụp xuống, nhìn giống đôi mắt cún con, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy rung động. Trái ngược với nét mặt có phần ngây thơ, thân hình Từ Di vòng nào ra vòng nấy, không thể đem so với người mẫu, diễn viên nhưng cũng xếp vào hàng trăm người có một. Khi ấy chẳng nhiều những cô gái cao đến một mét sáu mươi lăm, mà Từ Di vừa hay là người nằm trong số ít.  

 Sơ qua về cách các tiết học ở trường diễn ra nhé? Đối với lớp thường như lớp Đại Phát sẽ mặc định các tiết đều học đúng bốn mươi lăm phút, còn lớp chuyên ngoại trừ môn chuyên ra những môn còn lại đều chỉ học ba mươi phút, riêng thể dục hai mươi lăm phút. 

 Vì vậy mà tuy cùng học thể dục vào tiết ba nhưng lớp Từ Di xong xuôi trước. Về phần Huỳnh Đại Phát, cậu ta không hề biết tiết thể dục hôm nay lại gần với lớp họ Tô như vậy. 

 Thường ngày các tiết học phụ sẽ được cập nhật ở bảng thông tin ngay phía trước phòng giáo viên trước tiết ba độ chừng năm phút. Huỳnh Đại Phát thật sự sẽ dám bén mảng đến phòng giáo viên à? Vì không dám nên thường ngày cậu ta chẳng quan tâm lắm đến thời khóa biểu, bạn học đi đâu cậu ta theo đó. 

 Đây chính là đẩy đối phương vào thế bị động! Muốn vỗ tay cho Tô Từ Di quá.

                                                                        - - - 

 Mười phút đầu là lúc thầy thể dục để chúng tôi tự do khởi động, đi chỗ này chỗ kia, thậm chí còn có bạn học xuống căn tin mua ít quà vặt. 

 Tô Từ Di không giống nữ sinh xung quanh vây nhau trêu đùa, ngồi bên ghế đá hóng mát, tám chuyện rôm rả về đám nam sinh lớp bên, lớp dưới, lớp trên, đủ thứ thể loại. Từ Di ngồi yên đọc sách, vừa là để cho không hoạt động không ra mồ hôi, không ảnh hưởng đến làn da trắng mềm như bánh nếp, nhìn thôi cũng tưởng tượng được khi chạm vào nó đàn hồi thế nào - đấy là tôi nghe lỏm được hội nhóm bóng rổ thường bàn tán về họ Tô. Nhưng tôi lại nghĩ khác, hoa hồng nào mà chẳng có gai. 

 Sau mười phút, lần lượt học sinh lớp Đại Phát kéo xuống, Huỳnh Đại Phát đi cuối cùng. Cậu ta đút hai tay vào túi quần, vừa đi vừa cười nói cùng một nhóm chừng hai, ba nam sinh nữa, bọn họ đều tựa tựa Đại Phát, dáng người cao dong dỏng, bờ vai rộng, nhìn từ xa chẳng thể phân biệt được ai với ai. Trong nhóm đó có Đoàn Kiêu - người khác biệt hơn tất thảy, họ Đoàn lúc nào cũng khom cái lưng trông rất nhút nhát, còn đeo kính cận, chính là dạng mọt sách điển hình và cũng chính là người chỉ tay về phía Tô Từ Di đầu tiên. 

- Đó có phải là Tô Từ Di không nhỉ?

 Người đầu tiên nhìn theo hướng tay cậu ta dĩ nhiên là Huỳnh Đại Phát, sau đó mới đến những nam sinh theo sau, một trong những cậu trai lên tiếng.

- Lớp mỹ nữ học thể dục? Sao mình không biết? 

 Đằng sau bọn họ là Hàm Mỹ Mỹ, cất cái giọng nói vô cùng chói tai. 

- Không đi xem thời khóa biểu thì làm sao mà biết? Các cậu nhanh lên đi! 

 Hàm Mỹ Mỹ tướng người đô con, tuy không gọi là mập mạp nhưng so với đa số nữ sinh trong trường thì có phần đàn ông. Bắp tay và bắp chân đều to, tựa như những người đàn ông lực lưỡng, tôi không biết diễn tả thế nào cho phải. Chính là cao ráo, da ngâm, chỉ cần cắt tóc ngắn và có thêm hàng râu lởm chởm có lẽ không ai tưởng tượng được cái tên Hàm Mỹ Mỹ lại là một cậu trai.

 Sau khi bị Hàm Mỹ Mỹ thúc giục bọn họ cũng nhanh chóng chạy ra sân, Huỳnh Đại Phát vẫn đứng một chỗ nhìn Từ Di thật lâu cho đến khi nghe thấy tiếng huýt còi của giáo viên thể dục. Giây phút này Tô Từ Di biết rằng mình nắm chắc phần thắng rồi.  

 Tưởng chừng Tô Từ Di sẽ lợi dụng xếp hàng mà tranh chỗ đứng thật gần với lớp Huỳnh Đại Phát, sau đó nghĩ lại tôi mới thấy chỉ kẻ ngốc mới làm vậy! Từ Di chọn một chỗ thật xa, còn khuất đến hai hàng nữ sinh. Thật tình mà nói từ lớp Đại Phát muốn nhìn sang chính là không có cơ hội. Tuyệt đối không có. 

 Tôi cứ tưởng Tô Từ Di sẽ tạo ra một màn gặp gỡ như trong truyện ngôn tình, nam chính thì thầm vào tai nữ chính, nữ chính ngượng đỏ mặt, hoặc chí ít cũng trở thành một cặp oan gia rồi sau đó yêu nhau đi. Vậy mà chẳng ngờ họ Tô lại chọn cách khiến cho đối phương tò mò càng thêm tò mò, lâu dần sự tò mò này sẽ đến cái mức chìm đắm. Người con gái bí ẩn luôn có sức hút riêng biệt, người con gái càng khó có được càng khiến người khác muốn chinh phục. 

 Màn này tôi đánh giá bảy điểm, bởi vì tôi biết đây chưa phải giới hạn cao nhất của bạch liên hoa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net