Ngày Tuyết Tan [Tom Riddle][4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 1 năm 1997 (Ngày tuyết rơi)

- Thưa chúa tể, nhóm của Gettchen đã về rồi, tháp Tây cao nhất của Hogwarts cũng vừa được lục soát.

- Thu thập được gì? - Hắn vẫn mân mê con Nagini trên tay, không nhìn tên thuộc hạ.

- Chúng tôi cho lục soát nhưng cũng chẳng tìm được gì nhiều.

- Có bắt được ai không?

- Chỉ phát hiện một đứa nữ sinh năm thứ năm, tôi không nhớ rõ tên...

- Trông ra sao?

- Tôi chỉ được nghe kể cô ta đeo một cái vòng tay ép hoa lưu ly.

Hắn ngay lập tức khựng lại, vòng tay ép hoa lưu ly? Không, không thể nào, đó có thể chỉ là một loại vòng được bán tràn lan thôi.

- Giờ đứa con gái đó ở đâu?

- Cô ta tự sát rồi.

- Ngươi đi hỏi rõ, xem đứa con gái đó tên gì.

- À, là đứa con gái duy nhất của nhà Violair. - Gettchen, tên cầm đầu bọn đột nhập Hogwarts đẩy cửa bước vào. Đứng cạnh bên tên thuộc hạ còn lại - Học trò cũ của tên Monash đấy tên khờ, hắn từng là giáo viên thực tập ở Hogwarts một năm.

- Ờ nhỉ, hồi hắn còn sống tôi từng gặp hắn cái lúc mà tôi chưa theo chúa tể. Monash kể rất nhiều về một đứa học trò Hogwarts nhà Y/h tên là Y/n. Hóa ra đó là đứa con gái nhà Violair sao?

- Phải chi tôi thuyết phục được tên Monash về phe ta, hắn có thể chế tạo cái xoay thời gian mà-

- Câm miệng. - Voldemort trừng mắt quay lại.

Hai tên tay sai vội cúi đầu lùi về sau.

- Ta đã nói rồi, giết ai thì giết, nhưng nếu tóm được Harry Potter hoặc bất kỳ ai mang họ Violair thì phải bắt sống về rồi mới được giết. - Hắn rít lên. - Và sao không ai nói với ta việc Monash có thể chế tạo cái xoay thời gian?

- Thưa chúa tể, Adam Monash đã chết rồi nên tôi nghĩ...

- Đồ ngu! Adam Monash thậm chí còn là giáo viên cũ của Y/n Violair sao? Các ngươi, phải tìm được xác của đứa con gái nhà Violair, hoặc ít nhất là ta phải nhìn được mặt nó! Nhanh lên! Dù có tự sát thì phải tìm được, dù tự hỏa thì có tro cũng phải đem về!

- Chúa tể bớt giận, cuốn kỷ yếu năm 1996 của Hogwarts, chắc là thằng nhóc Malfoy có, tôi... Chờ tôi một phút thôi.

Hắn không thể để chúa tể của mình đợi lâu, hắn quay lại với cuốn kỷ yếu trong tay cùng Draco Malfoy:

- Tôi có biết cô gái này, là Y/n Soleil De Violair, cô ta thân thiết lắm với đứa con duy nhất của nhà Stanles.

- Edwardric Stanles...?

- Là cháu gái của người đó, Emmette Stanles, người bị bên ta bắt sống và thủ tiêu hồi tháng 12 năm ngoái. Ở đây, ảnh chụp ở sân vận động Quitditch, người có tóc màu nâu xám.... Còn cạnh cô ấy là Y/n, người này. - Draco chỉ vào cô gái đó.

"Anh ấy chỉ đơn giản là... Giống người tri kỷ đã mất của tôi thôi. "

- Người ta nói lúc trước khi chết, Adam Monash đã mang tặng cái xoay thời gian cho một người ở Hogwarts không xác định, nhỉ? Người của phe ta thâm nhập bộ pháp thuật nói chúng đã phát hiện ra vụ này năm trước và vẫn đang đi tìm người giữ.

- Vâng, có lẽ là một giáo sư? - Draco khó hiểu nhìn chúa tể.

- KHÔNG PHẢI LÀ GIÁO SƯ! - Voldemort sau một hồi bần thần, bàng hoàng thản thốt khi mọi chuyện dần sâu chuỗi lại thành ra hợp lí.

Hắn đứng dậy, chạy mà cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

Vậy hóa ra, người con gái năm ấy... Thật sự?

Giờ nhận ra nguyên nhân của tất cả, liệu có quá muộn không... Y/n?

.

.

.

.

.

.

.

.

Tháng 10, năm 1942 (Ngày tuyết rơi)

- Khỉ gió, kìa, tuyết rơi rồi. - Y/n nhăn mặt, ngước đầu lên. - Bảo sao nãy giờ cứ thấy mũi mình rát rát.

- Lát nữa xuống ăn tối mong sẽ có món socola nóng. - Edd cũng nhìn theo Y/n ra khung cửa sổ thư viện.

Từng hạt tuyết ảm đạm lặng lẽ cùng nhau đáp xuống bãi cỏ úa tháng 10 giữa sân trường, suốt ngày hôm nay bầu trời đã xám xịt không một tia mặt trời nào, giờ tuyết có rơi cũng không bất ngờ lắm. Chà, thế là từ giờ đến hết tháng diên mới mong là tuyết ngừng. Y/n cúi xuống bài luận thiên văn của mình rồi thở dài ngao ngán. Cô không thích tuyết đến vậy, nó gắn liền với những hồi ức đau lòng trong tương lai. Y/n lờ đi, tiếp tục ngoe nguẩy ngòi bút lông ngỗng trên giấy da vừa thầm nghĩ giá mà giờ được ngủ một giấc thì hay biết mấy. Đây là tiết trống nên cô và Edd quyết xuống thư viện chạy hết deadline tuy giờ đã 5 giờ chiều.

- Anh đóng cửa sổ lại nhé. - Edd đứng lên.

- Em còn một đoạn nữa mới xong, cô Sinistra có nói gì thêm về chòm sao Mục Phu không, em viết một đống kèm trả lời trắc nghiệm rồi mà vẫn còn thiếu 5 dòng nữa.

- À có, hồi năm 1886, một nhân mã đã đưa ra tiên đoán về ngôi sao Đại Giác...

- Stanles, làm gì ở đó vậy? - Một giọng nói vọng lại từ cửa thư viện.

- Gì đó, ơ mà... ai nhỉ? - Edd đáp lời cô bạn đó.

- Emily Waterstone năm thứ 6 nhà Ravenclaw! Lớp học bổ túc môn độc dược bắt đầu lúc 4 giờ 45 đó, giáo sư kêu tôi đi kiếm bạn!

- Xin lỗi Y/n, anh sẽ gặp em sau nhé. - Edd thở dài, thong dong rời khỏi.

Còn lại một mình, Y/n chỉ biết vò tóc. Đầu óc mệt mõi.

- Vậy rốt cuộc chòm sao Mục Phu có gì...- Cô gục đầu xuống bàn, đầu cứ ong ong, Y/n thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng chẳng biết mình ngủ bao lâu nữa, nhưng khi tỉnh lại nhìn qua khung kính cửa sổ thì tuyết đã phủ đầy sân trường, bầu trời nhuốm một màu xanh buồn bã chập chạng tối. Y/n hoảng hốt, quay người ra sau để ngó đồng hồ. Nhưng một thứ khác lại đập vào mắt cô:

- Trả đây, ai bày cho cái thói tự tiện đó vậy hả? - Y/n đưa tay toang đòi lại tờ giấy.

- Cô không sợ nhà cô bị trừ điểm khi nộp cái này à Violair? - Tom Riddle ve vẩy cái bài luận thiên văn của Y/n trên tay. - "Chòm sao mùa khô nóng" là Thiên Lang chứ không phải mặt trời. Thậm chí mặt trời còn là một ngôi sao chứ không phải chòm sao. Cô có bị khờ không vậy?

- Ai khờ!? Anh có giỏi thì làm bài giùm tôi luôn chứ thích ở đó móc mỉa không? - Y/n nóng mặt

Không nói không rằng, Riddle ngồi xuống khiến Y/n trơ cả người. Anh ta ngước lên nhìn Y/n, rồi nghiêng đầu. Khỉ gió, khốn nạn vậy mà đẹp trai ớn...

Y/n ngồi xuống rồi hoài nghi nheo mắt nhìn Riddle. Kệ đi, dù sao đây cũng là bài luận cuối học kỳ nên siêu quan trọng, con kim bài miễn tử môn thiên văn của Y/n lại phải sủi đi học thêm độc dược rồi. Giờ mà không có ai giúp thì cũng chết. Đến câu trắc nghiệm còn đánh sai gần hết thì cứu kiểu gì, đành để Tom Riddle ra oai một hôm thôi.

- Thế bạn trai học giỏi thiên văn có bài luận được đem đến Beauxbaton làm tài liệu tham khảo đâu? - Riddle sổ một tràn trong khi dò bài của Y/n.

- Không phải là bạn trai. - Y/n nhăn mặt.

- Cô vì sao lại phải thanh minh với tôi?

Thì dĩ nhiên là vì Y/n sợ náo động dòng thời gian rồi. Nếu ai cũng nghĩ Y/n là bạn gái của Edd thế thì bà nội của Emmette ở nhà Ravenclaw, tức vợ tương lai của ảnh sẽ không dám hẹn hò với Edd. Vậy thì lấy đâu ra Emmette cho cô? Giờ người đó vẫn chưa xuất hiện, nên ít ra cô sẽ ở bên cạnh Edd cho đến lúc đó. Đến khi Edd kết hôn, cô thề là sẽ bảo vệ gia đình họ dù cô có phải chết. Như cách ngày xưa cháu gái của họ đã bảo vệ Y/n...

Thôi, tỉnh ngủ.

- Ai thèm thanh minh, có sao thì tôi nói vậy thôi? Anh không gọi Edd là bạn trai của tôi chỉ để muốn tôi thanh minh đó chứ?

Ridd nhìn đi chổ khác, không cả thèm trả lời. Lát sau anh quay lại với bài luận bị gạch xóa chi chít. Huynh trưởng Riddle mặt mũi khó coi đưa tờ giấy da lại cho Y/n.

- Viết tờ mới đi. Tôi thấy cô ngủ trong lớp hơi nhiều rồi đó.

- Mới có 2 lần nhé!! Một lần lớp độc dược và số học! Không hề liên quan đến...

- Tôi biết cô cúp tiết thiên văn trong bệnh thất hôm qua rồi. Lấy giấy ra viết lại mấy cái tôi sửa đi, rồi đem sách giáo khoa ra đây. Tôi sửa phần trắc nghiệm.

Quả là Riddle có năng khiếu làm giáo viên chứ. Tính thẳng thắn cũng cách nói chuyện mạch lạc xúc tích, không dong dài. Cỡ anh ta mà làm giáo sư môn lịch sử pháp thuật thì chắc lớp đã không buồn ngủ đến vậy. Trừ việc cứ đều đặn 3 câu là mắng Y/n dốt một lần thì Tom Riddle được việc phết. Riddle mãi nói, Y/n thì chóng cằm quan sát. Hừm, coi cách anh ta tập trung kìa, nhìn giống như một nam sinh bình thường biết mấy. Nếu ai đó bảo 50 năm sau chàng thiếu niên ưu tú này sẽ trở thành kẻ sát nhân kể cũng khó để Y/n tin chứ.

Có phải Y/n... Thật sự đã quá khắc nghiệt với anh ta không?

Có lẽ cụ Dumbledore nói đúng, bây giờ anh ta vẫn chỉ là một chàng trai. Y/n nội việc học lực đã không bằng anh ta, muốn người bình thường đuổi kịp tinh hoa trong tinh hoa, chi bằng...

Dùng cách khác để ngăn hắn lại. Phải không?

- Sao lại ngẩn ngơ thế? Tôi nói có khó hiểu thì phải bảo tôi biết chứ, sao lại đực mặt ra vậy? - Riddle ngồi sát kế bên Y/n hắn giọng.

- Ê, sao anh lại giúp tôi. Tôi tưởng chúng ta ghét nhau? - Y/n chóng cằm. Viết lông ngỗng khựng lại khiến giấy da đọng một dấu mực lớn.

- Trách nhiệm của thủ lĩnh nam sinh tương lai, thầy Dippett sẽ cân nhắc để tôi làm, thầy nói vậy. - Riddle nói, giọng hơi tự hào. - Tôi tưởng chỉ có mình cô ghét tôi?

- Anh ghim tôi đấy, rõ ràng lúc nào cũng là anh kiếm chuyện với tôi đó!

- Là ai khi không đâm bị thóc chọc bị gạo? - Riddle cũng bắt đầu rời mắt khỏi những con chữ mà nhìn Y/n.

- Vậy anh là tuýp người cao cả à? Giúp cả những người mình ghét?

- Không, tôi chưa biết về cô đủ nhiều để ghét cô. Chỉ là tôi chẳng nuốt trôi cái cách cô cứ kiếm chuyện lườm nguýt tôi thôi. - Riddle nhún vai.

- Ờ, cũng đúng... - Y/n bĩu môi. Thì đúng là anh ta chỉ làm đúng luật và lâu lâu lạm quyền thôi, chứ cũng chưa làm gì "tới nỗi". - Thế thì sau này tôi không hiểu bài, có thể hỏi anh không? Đừng lo, chỉ với trường hợp nếu không có Eddie thôi.

- Vậy chúng ta không ghét nhau nữa à? - Anh ta chóng cằm, nghiên đầu nhìn thẳng vào mắt Y/n.

Khỉ quá, anh ta đẹp trai thật.

- Giúp đỡ thì liên quan gì đến chuyện thích ghét, nhưng nếu anh đã giúp tôi làm bài rồi thì tôi có nên làm gì để đáp lễ anh không nhỉ? Trong khả năng thôi nhé. - Y/n quay mặt đi.

Riddle dừng lại và suy nghĩ, anh thật sự nghiêm túc. Anh cũng chả liêm khiết gì đâu, nghĩ sao ở cô nhi viện mà tiền bạc anh lại rủng rỉnh thế. Một là Riddle có công việc làm thêm là một tay beta cho vài tờ báo, sau khi beta thì gửi cú từ trường về cho tòa soạn. Hai là làm bài tập giúp và nhận tiền công, cái này thì anh chỉ làm với vài mối quen nhà giàu, cực kỳ kín kẽ. Anh không nhận chỉ bài, mà chỉ nhận làm bài giùm vì để tránh trường hợp tụi nó hiểu được bài khéo lại đua top với anh. Những người nhờ Ridd làm bài thường trả tiền rất hậu hĩnh anh mới đồng ý.

Ridd muốn dùng nguồn tri thức của mình để tiếp cận Y/n và thăm dò cô ta, nhưng không ngờ giờ còn được đề nghị giúp ngược lại. Hiện tại thì Riddle chưa nghĩ ra được là nên nhờ làm gì nên anh chỉ thở dài:

- Chuyện đó để tôi suy nghĩ.

Riddle biết Y/n được lòng rất nhiều người, học lực thường thôi như kỹ năng luồn lách linh hoạt tình huống thì không ai bằng. Nên chắc chắn sau này sẽ dùng tới được.

- Tôi có một thắc mắc. - Riddle nhìn cô.

- Học sinh xuất sắc mà cũng có thắc mắc à?

(Người biết tính toán thì chắc gì đã biết tính em)

- Hôm nay cô không hằn học với tôi nữa, có lí do gì không?

- Vì tôi đâu có đần mà đi hằn học với người sẽ chỉ mình làm bài thiên văn.

- Phải rồi... - Riddle quên mất, xém nữa lại nghĩ tào lao.

- Tuần sau anh có đi chơi Hogmeade không? - Y/n cúi xuống làm bài.

- Tôi sẽ đến.

- Tôi cứ tưởng anh sẽ trả lời kiểu...- Y/n gằn giọng. - "Không, tôi còn nhiều việc ở trường lắm."

- Ai bảo tôi bớt việc, tôi đến đó chỉ để kiếm soát học sinh không làm mấy trò nguy hiểm thôi.

- Anh không đi chơi à?

- Chỉ mua trà nóng rồi đi vòng vòng thôi.

- Chán vậy, anh có muốn vào tiệm ba cây chổi thần với tôi và Edd vào tuần sau không, có cả Olive và vài đứa bạn nhà Hufflepuff của cổ nữa đó. - Y/n rủ, thật ra, anh ta cũng không khó nói chuyện đến vậy.

- Xin kiếu. - Bộ trưởng ngoại giao Olive Hornby và tổng tư lệnh Edwardric Stanles của đoàn quân Y/n Soleil de Violair, nghe thôi đã thấy ong ong đầu.

- Anh không thích chốn đông người à?

- Bing bong.

- Chán ngắt.

Thế rồi câu chuyện lại quay về với bài vở, giờ được nước thì lại chả làm tới. Y/n lôi luôn bài số học ra. Thư viện vắng tanh chỉ có hai người ngồi hỏi qua hỏi lại về những thuật toán vector, đôi khi thêm vào những câu nói mỉa mai không ác ý. Cứ thế đến 7 giờ khi Hogwarts sáng đuốc, họ cùng nhau đi xuống đại sảnh đường. Vẫn nói chuyện suốt đường đi, tán dóc với Riddle cũng giết thời gian phết đấy chứ, anh ta lúc này còn ôn cho Y/n bài của cả ngày mai, thế thì khỏi lo mất góc rồi.

- Ê, sao hôm trước anh lại bước ra từ nhà vệ sinh nữ vậy, Riddle?

- Không phải tôi nói rồi sao? - Riddle hơi nhăn mặt.

Mong là cô ấy sẽ không biết được chuyện phòng chứa bí mật. Nếu mà Y/n Violair biết được bí mật đen tối đó thì phiền không để đâu cho hết.

- Thì thôi vậy, dù sao chuyện đó cũng dễ tin hơn việc anh có bạn gái hoặc 419.

- Bốn mười chín? - Riddle ngơ người.

- "For one nine".

- À.

Nói chuyện với người thông minh đôi khi cũng hơi sợ thật, không hiểu thì thôi, đã biết rồi lại chả hiểu sâu thì thôi nhé.

- Vì sao cô lại nghĩ thế?

- Anh có nghĩ là bản thân thật sự đang quan tâm quá đến cách người khác nhìn nhận anh không?

- Một phần, tôi thấy tò mò về cái nhìn của cô hơn.

- Thế... Ơ! Edd kìa!!

Từ đằng xa, Edd đang đi về phía nhà ăn, lẽo đẽo phía sau anh là cô bạn nhà Ravenclaw lúc nãy cùng với một học sinh nữ đeo kính, cũng nhà Ravenclaw. Edd có vẽ không vui lắm thì phải, cũng đúng thôi, ảnh chúa ghét môn độc dược mà:

- Y/n! - Edd vẫy tay. Tươi tỉnh trở lại.

- Học hành sao rồi? - Y/n chạy đến chổ Edd, có cái đuôi Riddle theo sau.

- Tồi lắm... - Edd gãi đầu, nhìn qua Ridd ngoài nghi. - Em... Làm xong bài luận chưa?

- Huynh trưởng Riddle giúp em làm bài đó. - Y/n chỉ vào Ridd, khiến 3 đôi mắt kia hướng về anh.

- Em là bé Y/n Violair học sinh chuyển trường nhỉ? - Cô gái nhà Ravenclaw lúc nãy ở thư viện gọi Edd nhìn Y/n. - Chị là Emily Waterstone, em có thể gọi chị là Emily nhé. Còn kia là Myrtle Warren, bạn chị, cũng năm 6 đó. Nếu có bài gì không giải được, cứ đến tìm nha.

5 người cùng nhau đi vào đại sảnh đường. Cô gái tên Emily này sao lại nghe quen thế? Y/n có từng gặp cô ấy chưa ta? Myrtle đã đi mất rồi, nếu nhìn như thế này thì không phải đang có 2 cặp sao? Khắp trường đồn Y/n và Riddle là một đôi thì không nói. Nhưng Edd và Emily...

- Edd, anh có thân với chị Emily không? - Y/n thì thầm.

- Cho anh xin đi, người ta sắp là hôn phu của anh đó. - Edd tỏ rõ vẻ khó chịu. - Anh ghét nhất là bị sắp đặt nên em biết mà.

Thế thì Y/n nhớ ra rồi, đây là bà nội của Emmette, cô gái tên Emily nhà Ravenclaw cũng thuộc dòng dõi quyền quý mà Emm đôi lần đã nhắc đến. Nhưng Y/n không biết chuyện họ là hôn nhân sắp đặt đấy.

- Nhưng sao lại vậy ạ?

- Mẹ anh đưa ra một danh sách đối tượng, trong đó con gái lớn nhà Waterstone là ứng cử viên hàng đầu. Ước gì có cách nào đó để ngăn lại nhỉ? Ý anh là cô ấy không tệ đâu, nhưng anh không thích cổ. Thì sao cổ hạnh phúc được? - Edd thì thầm thật khẽ vào tai Y/n

- Thế...

- Y/n Violair, tôi muốn nói chuyện. - Myrtle từ sau lưng Y/n đi đến.

Hơi chột dạ một tí (một phần là vì đói bụng) nhưng có vẻ hơi căng nhỉ? Cô tách khỏi Emily, Edd và Riddle mà quẹo qua đi sau lưng Myrtle. Y/n cứ thế đi theo cô gái kia đến một hành lang vắng. Vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi Myrtle lên tiếng:

- Tôi nói thẳng nhé, cô thì không xứng với cả Stanles và anh Riddle.

Y/n chính thức ngu người luôn:

- Người ta đồn là cô hẹn hò với anh Riddle, lúc nãy tôi còn nghe Emily nói là thấy cô với anh ấy ở thư viện. - Myrtle khoanh tay, nhìn cô.

- Khoan đã, em...

- Dù sao cũng chỉ là tin đồn, tôi không tin là anh Riddle lại đi hẹn hò với một người không có gì đặc biệt như cô. Nhưng nếu đã dính lấy anh Riddle thì đừng có ve vãn lại gần Stanles nữa. Cô biết là nhà Stanles và Waterstone sắp có hôn ước mà.

Đúng là biết, nhưng... Y/n đang hơi phân vân không biết có nên ủng hộ không, vì đó là cuộc hôn nhân mà cả hai người không hạnh phúc. Dù sao thì Emmette cũng mang gen của ông nội nhiều nên có lẽ cũng không ảnh hưởng. Nhưng Y/n cũng chẳng chắc về việc này nên sẽ không nhúng tay gì cả, chỉ để mọi việc xảy ra thế thôi. Cô cũng đâu có quyền hạn nhúng tay vào hôn ước của hai bên gia đình.

- Chị Warren, em... - Khỉ thật, tự nhiên ngồi không cũng dính đạn. Y/n nên nói gì nhỉ?

- Vậy cô thì xứng à?

"Kẻ mà ai cũng biết là ai" tự nhiên lại thình lình xuất hiện sau lưng Y/n. Anh cũng chẳng biết mình đang làm điều này vì cái gì nữa. Trước khi não kịp suy nghĩ thì đã nhảy ra rồi. Khốn thật, vốn anh cũng đâu bao giờ có cái tính lo mấy chuyện vặt vãnh này.

Nhưng Y/n sao lại hành xử như vậy? Bình thường rõ ràng cô ấy cũng chẳng phải loại hiền lành nhu nhược gì để bị đè đầu cưỡi cổ. Cứ nhìn cái cách cô ấy bật ngược lại Riddle đi, anh thì chắc chắn đáng sợ gấp 100 lần con nhỏ Warren đó.

Đáng lẽ anh cũng đã định không ra mặt, để coi nếu bị làm khó thì cô ấy sẽ giải quyết sao. Nhưng Riddle không thích việc loại "fan nữ" như này coi anh là đối tượng để mổ xẻ đời tư của anh và... Chuyện này còn liên quan đến Y/n Violair, anh cũng đã xem đủ nên giờ quyết định ra mặt xem sao.

- Chị Warren, em nói thẳng. - Tự nhiên có Riddle đứng sau, tự tin của Y/n bắt đầu trở lại. - Em và Edd hoàn toàn trong sáng, theo em được biết thì việc hôn ước vẫn chưa được định đoạt, nếu nó được định đoạt rồi thì em sẽ tự giác giữ khoản cách. Nhưng kể cả như vậy, mối quan hệ của bọn em chẳng có gì phải giấu diếm cả.

- Cô... - Myrtle thấy Riddle đứng ra bảo kê Y/n cùng lời lẽ sắc đá của con bé cũng bắt đầu lùi lại.

- Còn về huynh trưởng Riddle. - Y/n quay lại nhìn Ridd. - Chúng tôi hoàn toàn...

- Là như cô nghĩ đó. - Anh ta tự dưng lên tiếng.

Rồi anh ta kéo Y/n đi một mạch, bỏ lại Myrtle đứng đó.

- Anh chơi khăm ai vậy Riddle? - Y/n nghiến răng trèo trẹo.

- Vừa cứu cô đó. Chứ nếu không cô bị ăn hiếp mất xác rồi.

- Ai mượn anh khẳng định? Anh muốn kiếm chuyện không?

- Nếu không thì Myrtle Warren có chịu nhả cô ra không? - Riddle ngạo nghễ.

Lần này thì anh lại đứng thế thượng phong rồi. Anh ta vẫn không chịu thả Y/n ra mà cứ thế quàng vai cô đến tận nhà ăn, suốt quãng đường chẳng nói thêm với cô lời nào nữa.

"Kệ đi."

"Dù sao...

Cũng không tới nỗi nào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC