[Izakey] Cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kẻ giết người liên hoàn lại giết thêm một người nữa, tại thành phố Kagoshima, nạn nhân lại là XXX, mười lăm tuổi,......."

Kênh thời sự gần đây toàn đưa tin về tên giết người hàng loạt, Mikey mong rằng gia đình mình sẽ yên bình vì em có linh cảm xấu. Từ nhỏ Mikey đã có bệnh tâm linh, cứ như em biết trước được tương lai. Trời xanh mây trắng nhưng em dặn Emma mang dù. Con bé phàn nàn nhưng vẫn nghe theo, đi được nửa đường thì trời mưa thật. Hay khi băng Hắc Long của anh trai sắp có giao tranh, em nói với anh Shinichiro cẩn thận có người dùng súng, nên rút lúc chín giờ, và có thật, chín giờ một phút cảnh sát từ đâu đánh hơi được nên đến hiện trường. Nhờ có lời nhắn của Mikey mà gia đình anh an toàn, nhiều lần thoát được kiếp nạn xấu. Em luôn cảm nhận được nguy hiểm của những người thân thuộc trong gia đình, nhưng hôm nay là nguy hiểm với bản thân em. Sáng sớm thức dậy, bàn tay nhỏ bé của em vậy mà chảy máu không biết vì lí do gì.

Mikey là bé ngoan của gia đình, đúng giờ là sẽ về nhà, nhưng hôm nay em phải ở lại trực nhật, người trực với em lại bị đau bụng xin về trước rồi. Thành ra em về trễ hơn bình thường. Sợ về trễ nhà sẽ lo nên em quyết định đi đường tắt.

Một người có đôi mắt tím u sầu, quần áo rách rưới, ngoại hình chỉ là một đứa trẻ, người đó co ro trong góc khuất, biết trời sắp mưa, em không chần chừ tiến đến đưa dù cho người đó, ánh mắt hắn thay đổi đột ngột nắm lấy bàn tay em đè em nằm trên nền đất, hắn tiêm thứ thuốc nào đó vào người em, khiến em mê mang ngất đi.

Lúc tỉnh lại, em thấy mình đang nằm trên bàn mổ???? Gì đây mình sắp chết à? Tiếng dao va chạm làm em run lên sợ hãi, thì ra linh cảm nguy hiểm của em là đây. Em có thể giúp người thân tránh khỏi tai ương, nhưng đổi lại bản thân sẽ không thoát khỏi địa ngục đang chờ đón.

"Anh...là kẻ giết người hàng loạt??"

"Ha...sao mày lại nghĩ thế?"

"Linh cảm..."

"Rồi mày có linh cảm rằng mày sắp chết không?"

"Tôi biết.. "

Nếu không tránh được thì chấp nhận thôi

"Muốn giết thì tới đi"

Hắn nghe lời khiêu khích càng điên tiết, bóp chặt cằm em, trừng mắt nhìn, bàn tay cầm dao dí sát đôi mắt xinh đẹp như đại dương thăm thẳm của em. Em nhìn hắn, hắn nhìn em.

Không biết nhớ đến điều gì mà hắn buông em ra, quay người lại, tay hắn run nhẹ, dù thoáng qua nhưng em đã kịp nhìn thấy.

"Mày tên gì??"

"...Sano Manjirou"

"Sano...? Mày là em trai Shinichiro"

"...."

Nếu mình nói liệu hắn sẽ giết cả gia đình mình. Nên em im lặng không đáp.

"Nói mau, mày muốn chết??!!!"- hắn kề dao lên cổ em, một đường chỉ nhỏ cũng đủ khiến máu chảy.

Thấy em vẫn kiên quyết không hé răng, hắn chậc một tiếng, vứt con dao đi, rồi bỏ ra ngoài.

Cặp mắt đó giống hệt anh ấy

Không sai được

Em mệt mỏi nằm dài trên đó mặc kệ máu trên cổ em vẫn không ngừng chảy. Sau đó em lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc tỉnh lại lần hai, trên cổ đã có băng trắng quấn quanh, chỗ nằm cũng thay đổi, là một căn phòng, âm thanh la hét khiến em giật mình đứng lên tiến về phía cánh cửa trong suốt. Em bụm chặt miệng để không hét lên, hắn đang phanh thây một đứa trẻ nào đó. Từng bộ phận bị hắn cắt rời, máu chảy lênh láng trên bàn mổ, hắn với khuôn mặt có vết máu bắn lên quay đầu nhìn em, nở nụ cười quỷ dị đáng sợ, em khụy chân ngả trên nền nhà.

Tại sao hắn không giết em?

Còn có sao hắn biết tên anh trai em?

Em trèo lên giường trùm kín chăn lại, nhốt mình, bịt chặt hai tai, nhằm ngăn những âm thanh ghê rợn vang lên. Nhưng căn phòng không hề có cách âm, dù em có cố thế nào, em vẫn nghe nó. Đến khi mọi thứ im lặng, em muốn chạy trốn ngay lập tức, nhưng em thấy đói bụng, từ tối qua đến giờ em chưa ăn gì rồi. Cửa phòng không khóa, em đi lên từ tầng hầm, ngôi nhà nhìn có vẻ đơn xơ, giản dị nhưng lại toát lên vẻ cô đơn khó tả.

Trong bếp là một mớ hỗn độn, hắn có vẻ không biết nấu ăn rồi. Với những nguyên liệu em kiếm được, em làm cơm chiên trứng, có cái để ăn là may rồi. Đột nhiên em thấy nhớ nhà, nhớ ông, nhớ anh trai, nhớ Emma. Hắn đi đâu rồi? Có lẽ hắn không sợ em sẽ chạy trốn. Mà em cũng không dám chạy. Nếu hắn đuổi theo em rồi giết cả gia đình em thì sao. Một mình em chịu khổ là được rồi. Dù không biết gì về hắn nhưng em vẫn muốn tìm hiểu xem nguyên nhân khiến hắn trở thành kẻ giết người.

Hắn trở về trên tay là thức ăn nhanh, định mua về cho em, mà thấy em đang ngồi ăn

....

Em ngừng mọi động tác nhìn xem hắn sẽ phát điên giết em hay gì, nhưng mà đợi em ăn no cái được không? Ít nhất trước khi chết phải được ăn no. Hắn kéo ghế ngồi đối điện em, mở ra hộp cơm sườn, rồi kéo đĩa cơm của em lại.

Giọng hắn bỉnh bơ

"Ăn đi"

"Cơm..."

"Hử???"

"À không gì"

Em im lặng ăn hộp cơm ngon trước mắt.

Mikey có thói quen xấu là khi ăn xong sẽ lăn ra ngủ. Hắn tính sai em đi rửa bát thì thấy em ngủ say trên bàn mất rồi.

Hắn thở dài ôm em mang về phòng, bản thân cũng ôm em ngủ một giấc ngon lành. Hình như mình quên gì đó thì phải. Nhưng mà bé con thơm quá làm hắn chỉ muốn yên giấc ngủ thôi.

Sáng hôm sau, em giật mình khi thấy hắn nằm kế bên, lúc ngủ hắn nhìn hiền ghê khác với lúc giết người.

....

Em rời giường hâm lại đồ ăn hôm qua hắn mua về, rồi trở về phòng định kêu hắn dậy thì thấy hắn đã tỉnh từ lúc nào, khuôn mặt lười biếng lúc sáng làm hắn có vẻ như vô hại, em nuốt nước bọt một cái nói

"À....ra ăn sáng thôi"

"Ừ"

Buổi ăn im lặng, sau một lúc lâu em mới có can đảm hỏi hắn

"Anh, anh tên gì vậy?"

"Izana Kurokawa"

Em nghe xong chỉ biết cúi đầu ăn tiếp, đôi khi lén quan sát biểu cảm trên mặt hắn.

Ăn xong, hắn thay đồng phục, đi ra ngoài.

Dường như Izana là sinh viên đại học

Em đoán thế.

Cửa đã khóa và em không trốn được. Em đi vòng quanh căn nhà quan sát, mọi thứ ở đây đều hết sức bình thường, chỉ có tầng hầm.....

Em chậm bước đi xuống hầm, bàn mổ vẫn ở đó, nhưng không có dấu vết nào còn xót lại, có một căn phòng bị khóa, em không vào được, ở dưới đây còn có một lò than. Đừng nói là hắn ta giết người rồi hỏa táng luôn thi thể nha. Hèn gì cảnh sát bất lực không tìm ra dấu vết gì.

Em muốn biết tại sao Izana lại quen biết anh trai em. Không biết bây giờ cả nhà ra sao rồi?

Hôm nay Izana đột nhiên nhốt em trong phòng. Em chỉ biết áp sát cánh cửa để nghe ngóng tình hình bên ngoài. Tiếng mở cửa lạch cạch vang lên, có hai tiếng bước chân vào nhà, có lẽ Izana có khách.

"Anh Shin ngồi đi, em đi làm nước cho anh uống"

Shin? Shinichiro? Anh trai!!!!!

Em đập mạnh vào cánh cửa

"Shinichiro!!!! Em... "

"Tiếng ai kêu vậy Izana?"

"Anh nghe lầm đó. Để em đi xem cái, anh ở đây chờ nha"

Thấy Izana em lùi lại sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt tím của hắn lạnh lùng nhìn em

"Nếu không muốn anh mày chết thì im lặng đi"

.....

Hắn toan rời đi thì đột nhiên quay lại, bịt mũi và miệng em bằng keo dán, rồi trói em lên giường. Xong xuôi mới đóng cửa rời đi

"Izana, có chuyện gì nói đi, Mikey,....anh còn phải đi tìm kiếm nó nữa, em nó mất tích mấy ngày rồi..."

Anh đỡ trán, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi.

"Cũng không có gì tại thấy lâu rồi anh không đến thăm em, thì ra gia đình anh có chuyện à..."

Gia đình....

"Anh xin lỗi..."

Lúc sau Shinichiro ra về, Izana đứng sau cánh cửa trầm ngâm

"Mày phải giết nó, nó là Mikey, em trai của anh Shinichiro, giết nó rồi anh ấy sẽ chỉ còn mày là em trai duy nhất"

"Không được, nếu giết em ấy, Shinichiro sẽ đau buồn lắm, em ấy đáng thương như vậy mà...."

Mikey bên trong cảm thấy khó thở dữ dội, em thấy thiếu dưỡng khí, đến khi Izana gỡ băng keo dán trên mặt em, em đã ngất sỉu mất rồi.

Izana thấy lòng mình ẩn ẩn lòng đau xót không tên.

Khi sống chung suốt một tháng trời, em khẳng định Izana có hai nhân cách khác nhau, một nhân cách dịu dàng, ôn nhu và một nhân cách điên cuồng tàn nhẫn. Bằng một cách nào đó, hắn luôn đối đãi với em bằng nhân cách tốt, nhưng khi giết người, nhân cách xấu sẽ hiện lên. Hôm nay em linh cảm, mình sẽ đổ máu, em trốn trong chăn cuộn mình lại, giật mình khi sấm chớp ngoài trời nổi cơn giông. Izana về nhà trong bộ dạng ướt từ đầu đến chân. Hắn thô bạo giật phăng tấm chăn ra, lôi em vào phòng mổ. Hắn nắm tóc em giật ngược ra sau, lưỡi dao lướt ngang rò má em chạy theo một đường máu chảy.

Nhân cách hung ác xuất hiện rồi

Tại sao vậy?

Em đưa tay chạm vào mặt hắn ẩm ướt nước

"Izana, làm sao vậy? Em làm gì sai hả anh?"

Thật ra em có làm gì sai đâu

Chỉ là hắn tình cờ gặp lại người "mẹ" của mình. Người thân mười mấy năm trước đã bỏ rơi hắn một mình trong cô nhi viện, giờ đang ngồi ở quán net chơi game?

Hắn nhận lại được gì khi biết thêm sự thật rằng hắn và Shinichiro chả có máu mủ gì cả, chỉ là người dưng, không hơn không kém.

Hắn không chấp nhận sự thật

Mikey, tại sao nó là em trai ruột của anh Shinichiro mà không phải hắn.

Tại sao người bị bỏ rơi là hắn?

Tại sao?

Suốt bao năm qua hắn vẫn luôn cô độc một mình...

Nếu bản thân không có được hạnh phúc thì người khác cũng vậy. Vì thế hắn bắt giết những đứa em của gia đình khác. Nếu như tao bất hạnh thì mọi người phải bất hạnh cùng tao.

Hơi ấm từ bàn tay em, khiến nước mắt hòa cùng nước mưa chảy dài trên khuôn mặt hắn.

Nhưng câm phẫn trong đáy mắt hắn dường như tích tụ từ rất lâu rồi, hắn hất tay em đi kèm theo vết cắt trên cổ tay em, hắn hung bạo đâm vào bụng em ba nhát dao, máu từ trên má, trên cổ tay và bụng thấm đẫm nhuộm đỏ cả cơ thể nhỏ bé của em

"Mikey,....anh....anh...máu...anh không cố ý đâm em đâu, xin lỗi mà Mikey, xin lỗi, xin em....làm ơn..."

Con người trước mặt em đây dường như đã chịu cô đơn quá lâu, em đã từng nhìn thấy anh ấy tự mình co ro trong một góc khuất tự ôm lấy chính mình, tiếng khóc thương của anh ấy vang vọng cả căn nhà nhỏ, cũng từng thấy anh ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định nào đó, vào mỗi đêm tối anh thường xuyên gặp ác mộng, miệng anh không ngừng gọi "Mẹ, mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ rơi con..." Không biết từ bao giờ em đã thương con người này mất rồi, dù là tình yêu hay sự thương hại em cũng muốn cứu rỗi anh ấy, Izana Kurokawa.

Mắt em dần mờ đi, em cố dùng chút sức lực nhỏ bé còn lại cố rướn người, dùng bàn tay đẫm máu ấy ôm lấy khuôn mặt anh, em dựa trán lên trán anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Nụ hôn đầu của em vậy mà lại vương mùi máu tanh cùng sự chua sót nơi trái tim.

.....

Shinichiro từ ngoài xông vào ôm Mikey. Izana chỉ biết bất lực nhìn em rời đi khỏi tầm mắt hắn. Cảnh sát bắt hắn đi ngay sau đó. Mikey hôn mê suốt một tháng trời. Đến khi tỉnh lại, Izana đã phải vào bệnh viện tâm thần điều trị, Shinichiro và Emma mỗi ngày đều vào thăm hắn.

Đến ngày xuất viện

Bầu trời trong xanh, trái tim em đập nhanh hơn vì hồi hợp lo lắng khi gặp lại anh. Liệu anh có nhớ đến em. Liệu anh ấy sẽ đâm em một nhát lần nữa hay sẽ...

"Mikey??"

Hắn mở to đôi mắt tím nhìn em, ánh mắt vừa đau thương vừa dịu dàng quá đỗi khiến em ngây ngốc đứng nhìn, khẽ nở nụ cười nói

"Em đây, Izana!"

Anh bước nhanh đến trao cho em cái ôm ấm áp nhất. Hơi ấm quen thuộc của người thương kề cận. Trời lại mưa. Anh nắm tay em chạy, và lần đầu em nhìn thấy anh ấy cười. Nụ cười đẹp đẽ nhất em từng thấy. Từ giờ anh không còn phải một mình nữa rồi. Nên là nhanh khỏe lại, rồi cùng nhau về nhà anh nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net