185. Jinyoung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng sinh an lành là khi mọi người trong gia đình quây quần cùng nhau ăn những món mẹ nấu còn nóng hổi bay hơi khói nghi ngút, sau đó ngồi bóc quà của mình hoặc nhìn lũ trẻ bóc quà được gửi đến từ "ông già Noel"...

Đó là Giáng sinh của mọi người, còn của bạn thì là nằm dài ở nhà ăn bỏng ngô, mở TV lên xem cái bộ phim "Home Alone" chiếu đi chiếu lại hàng năm mỗi khi Giáng sinh về. Bạn không màng nấu ăn gì cả vì thể nào nó cũng không ngon bằng mẹ nấu, hơn nữa bạn lười phải làm việc trong cái thời tiết lạnh cắt da thịt như này. Nghĩ đến việc nấu ăn xong phải dọn dẹp, rửa bát đĩa với làn nước lạnh thì chả khác gì đặt mông xuống đi vệ sinh vào buổi sáng sớm.

- __, vô ăn tối thôi nào!!

À thì bạn không cần động chân động tay vì đã có người làm mọi thứ cho bạn rồi.

- Em tới liền...

***

Anh chồng đáng yêu của bạn tên là Park Jinyoung, gần giống "bà" chồng nội trợ đảm đang trong nhà chỉ vì có "ông" vợ lười chảy thây không thích làm việc nhà. Nhưng tất nhiên nếu anh nấu một bữa đầy đủ thì bạn luôn nghe lời anh sai bảo.

Jinyoung nấu một bữa Giáng sinh thịnh soạn gồm thịt gà nướng cùng rau củ, khoai nghiền trộn gia vị, đùi heo quay phết nước sốt chua, bánh khúc cây chocolate trang trí bằng kem tươi phủ lớp bột cocoa.... Miêu tả thế thôi đã đủ làm cái bụng sôi sùng sục chưa? Ăn tối rồi vẫn còn thèm ăn nữa...

Bạn xếp bàn ăn tối, đặt các món ăn thật gọn gàng trên bàn, mắt sáng lên không thể chờ nổi tới giờ ăn, nhón tay lấy một miếng thịt heo đưa lên miệng.

- Cái tay! Đã bảo là đợi anh làm xong rồi ăn cũng chưa muộn mà.

- Nhưng mà em đói!

- Suốt ngày chỉ ăn thôi, còn cái gì làm cũng lười.

Jinyoung cười bất lực, véo yêu má bạn rồi đổ nốt nước sốt chua sóng sánh lên đĩa thịt heo cắt lát mỏng còn hồng hồng phía trong. Chuẩn bị xong tất cả rồi, Jinyoung mới bắt đầu chia khẩu phần lên đĩa.

- Anh chia đồ ăn làm gì thể nào em chả ăn hết!

- Là phép lịch sự đó cô bé ạ, chứ ai như em ăn như heo không màng phép tắc gì.

- Ờ đó em ăn như heo, anh lấy con heo về làm vợ đó.

Jinyoung cắt miếng thịt heo phết nước sốt, kèm theo khoai tây nghiền thơm mùi bơ thảo mộc đút cho bạn một miếng, lau bên mép nước sốt vương trên môi bạn rồi đưa tay lên môi anh liếm nước sốt đó:

- Thì anh cưới heo về làm vợ để "thịt" mà - Jinyoung cười nham hiểm.

Bạn lườm Jinyoung, nhai miếng thịt mềm ngọt có miếng da ngoài giòn tan, ăn uống đúng là luôn làm người ta cảm thấy bình yên mà. Jinyoung ngắm nhìn bạn thưởng thức đồ ăn của anh làm, trong lòng anh cũng ấm áp theo nụ cười của bạn. Anh liên tục gắp thức ăn lên đĩa của bạn, cứ khi nào bạn ăn hết phần của mình thì anh liền gắp thêm, ăn xong thịt thì gắp thịt, ăn xong phần khoai nghiền thì xúc thêm, cứ ăn xong món nào là Jinyoung lại nhanh tay đẩy phần ăn cho bạn.

- Ăn từ từ thôi không nghẹn giờ.

Lời nói vừa mới rời khỏi môi anh chưa được bao lâu thì bạn liền ho húng hắng, Jinyoung đưa cốc nước cho bạn uống, tay đưa ra sau lưng vuốt cho bạn xuôi thức ăn xuống.

- Thấy chưa tham ăn cho lắm vào!

Nói thế thôi, anh vẫn âm thầm lặng lẽ gắp thêm đồ ăn cho bạn, ép bạn ăn chậm lại và khẽ đẩy cốc nước ở bên cạnh bạn. Bữa tối hôm đó ấm áp và cũng thật no căng bụng.

***

Ăn xong bữa tối, Jinyoung nhất quyết không rửa bát, đơn giản là vì anh kì công nấu bữa ăn cho bạn, công việc nặng nhọc này anh đảm nhiệm rồi thì phần việc đơn giản của bạn bây giờ chỉ là rửa bát thôi.

- Nhưng mà lạnh lắm anh.

- Anh mua găng tay rửa chén rồi đó, em đeo nó vào cho bớt lạnh.

Bạn nhìn găng tay màu hồng "mộng mơ", ngay lập tức tỏ vẻ ngán ngẩm. Thật ra cái găng tay này nó vô dụng lắm, cho dù nói là rửa tay cho đỡ lạnh mà không hiểu sao tay vẫn cảm nhận được cái lạnh. Chưa kể là găng tay chống thấm nước mà nước vẫn lọt vô, không ướt cả bàn tay thì cũng gọi là lấm tấm vài hạt đọng lại trên da. Đằng nào cũng đều bị ướt với lạnh cả TvT.

Bạn chần chừ cũng gọi là hơn dăm ba phút mới bắt đầu đeo găng, trong lúc đeo còn than thở vài câu kể khổ, thành ra mất hơn 10 phút mới đeo được hai găng lên tay. Nấu ăn thì trông hay ho vậy thôi chứ cứ rửa bát xem, bát đĩa bẩn cùng nồi niêu chất đống nhìn thôi đã thấy nản rồi. Bạn thì ca bài ca "Rửa bát khổ lắm", còn Jinyoung thì ngồi ngoài phòng khách mở TV lên xem giả vờ như bị điếc không nghe thấy bạn kêu gì.

Dọn dẹp sạch sẽ chỗ bừa bộn trong bồn rửa bát, bạn vứt găng tay lên thành rửa bên cạnh rồi run run xoa xoa hai tay chạy sang phòng khách. Jinyoung tập trung xem TV không để ý bạn đang đến gần, thế là trong đầu của bạn nảy ra một trò nhỏ trêu chọc anh. Tay thì cũng đang lạnh rồi cần được sưởi ấm, mà ấm nhất là đâu, là cơ thể con người rồi. Cái người con trai kia quấn chăn trên người ngồi xem TV thản nhiên như vậy, ắt hẳn ấm áp lắm đây.

Nghĩ xong bạn liền nhanh chóng kéo chăn ra, luồn tay vô áo chạm lên da lưng Jinyoung. Người anh rất ấm, chỉ một khoảnh khắc chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến tay bạn cảm nhận được hơi nóng. Jinyoung thì khác, anh bật người dậy khỏi ghế cùng tiếng hét thất thanh, đưa tay ra sau xoa cái chỗ bị bạn chạm vào. Bạn cười thích chí, đuổi theo anh giơ tay lên định chạm vào người anh để sưởi ấm, Jinyoung vì thế chạy quanh phòng khách tránh xa cái bàn tay lạnh hơn nước đá của bạn.

- Ya, ngồi im cho anh!

Anh với lấy cái chăn trên ghế, trùm lên đầu bạn, kẹp tay bạn xuống ngăn không quậy loạn xạ lên. Nhìn anh chả khác gì tên trộm đi cướp đồ vậy, để bạn ngồi ngay ngắn lên ghế rồi thì bỏ chăn ra, choàng lên người anh rồi cầm lấy mép chăn vòng tay ra trước người bạn để ôm. Nhận nguồn nhiệt từ người anh lẫn cả chăn, bạn vô thức ngả người ra sau dựa đầu vào người anh, dụi dụi đầu vô lòng anh mà thở hắt một tiếng khoan khoái.

- Cái phim này xem chán chê bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn muốn xem lại sao?

- Thì năm nào nó cũng chiếu "Home Alone", mấy chương trình Giáng sinh khác thì chán lắm.

Giáng sinh thì có chương trình ca nhạc với xem phim, chẳng ai có hứng nghe nhạc cả nên bạn chọn việc xem phim thôi. Jinyoung cũng không nói gì thêm, lật tung chăn ra đi vào phòng bếp làm gì đó. Bạn thì ngồi trên ghế mò lại chăn đắp lên người, đằng sau lưng có một khoảng trống thiếu vắng hơi ấm của người kia. Bạn hơi hụt hẫng, thế nên lại ngả người ra ghế, cố gắng cọ người để tạo hơi ấm, nhưng cho dù làm thế nào cũng không thích bằng được Jinyoung ôm đằng sau.

- Nào dịch ra cho anh ngồi, anh đi có tí mà đã chiếm chỗ của anh rồi.

Jinyoung quay lại từ nhà bếp, trên tay cầm hai cốc cocoa nóng còn hơi khói. Anh đúng là hiểu ý bạn, xem phim mà không có gì nhấm nháp thì đúng là quá thiếu sót. Bạn nhận cốc từ anh, hai cốc đen trắng mà hai bạn đặt mua nhìn rất hai hòa, cốc trắng có con mèo màu đen ngủ nướng, cốc đen có con mèo trắng ngồi giơ một bàn chân ra phía trước. Nếu để hai cốc cạnh nhau thì sẽ có hình ảnh mèo trắng định đưa chân vỗ đầu mèo đen để gọi nó dậy, nhìn rất là đáng yêu nên ngay lập tức bạn vòi anh mua hai các cốc đó.

Hai cái cốc miêu tả hai người quá chính xác, bên là mèo lười thích ngủ bên kia mèo thích trêu chọc mèo lười. Cốc trắng của bạn cốc đen của anh, cứ như thế hai người như hai con mèo vườn nhau suốt ngày. Cốc cocoa ấm có thêm 6 viên kẹo dẻo nướng, bạn thổi một hơi rồi uống một ngụm, thấm thía cảm giác nóng bỏng trượt xuống nhẹ nhàng từ cổ họng mình xuống dạ dày.

- Này...

Jinyoung nhấp ngụm cocoa, đặt cốc xuống bàn rồi lại quấn chăn ôm bạn, lần này tay anh đặt lên vòng eo của bạn.

- Có chuyện gì hả anh?

- Anh tính toán rồi, khoảng tháng 8 năm sau có thể được một bé ấy nhỉ?

- Hở?

Bạn ngẩng đầu nhìn anh, trên mép còn vương màu nâu từ cocoa ấm. Jinyoung cười, nhấn môi anh lên môi bạn, lưỡi liếm một đường thật gọn lấy hết vị ngọt từ miệng bạn, bàn tay tinh nghịch vuốt ve cơ thể bạn, kéo bạn gần anh hơn để cảm nhận hết nụ hôn của anh. Đến lúc anh dùng lại, bạn đã bắt đầu hơi choáng váng không nhận thức được điều gì. Jinyoung cười khanh khách vì nhìn bạn đến là buồn cười, ngơ ngơ như chú cừu non lạc đàn.

Bạn bắt đầu lấy được sự tỉnh táo thì nghĩ kỹ hơn câu nói của anh. Khoảng tháng 8 năm sau? Ờ mà bạn và anh chưa có con, cũng nên tính chuyện đó rồi nhỉ. Mà tính thế nào anh lại nói tháng 8 năm sau? Bạn bắt đầu đếm ngón tay... (tự tính đi các nàng :) ).

- Đồ biến thái!!

Jinyoung lại cười, để mặc bạn đấm thùi thụi vào người anh, cuối cùng anh lại ấn người bạn xuống ghế, đặt thêm một nụ hôn sâu nữa, lần này càn quét còn mạnh bạo hơn lần trước. Bạn lụi xơ trong lòng anh, không chống cự được cũng không có ý định chống cự, mà tới cuối nụ hôn lúc anh sơ hở bạn mới đẩy được anh ra.

- Lợi dụng ghê quá đấy, em còn chưa uống xong cốc cocoa mà.

- Cần gì, tí nữa uống sau.

- Nhưng nguội thì mất ngon.

Jinyoung kìm chặt tay bạn lại, áp sát người gần người bạn hơn, giọng anh trầm bổng sát tai bạn, hơi nóng phả lên da ngứa ngáy:

- Đưa heo về nhà rồi thì cũng phải tới ngày làm thịt chứ?

#Merry_Christmas

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net