Quá Khứ Bị Phơi Bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello đồng bào dân Wattpad thuộc fan DC,chèo thuyền Shinran,thần tượng bé Ai mình đã quay trở lại rồi đây,hiện tại ý tưởng của mình thì ngày càng giảm sụt rất rất nhiều,nên là mọi người đọc chap này,chắc thấy ko đc hay cho lém nhưng mà mong mọi người nhận và cho Sann ý tưởng nhá
Vô truyện nào(a ji no mo to)
------------------------------------------------------
'Tại sao mình không được biết lý do nhỉ?Mình có quyền được biết chứ....đúng không?Mình quyết tâm phải hỏi cho bằng được....'
Nó đang chìm vào dòng suy nghĩ của riêng nó,nó cứ thắc mắc tại sao nó lại không được biết gì cả....nó tò mò lắm rồi,hắn và Shiho luôn kích thích nỗi tò mò của nó,nó phải công nhận rằng họ là hai người lạ nhất mà nó từng gặp,ít nói,luôn tỏ ra lạnh lẽo,u ám,cô độc mà hình như nó chưa thấy họ cười lần nào thì phải....
'Đúng là kì quái'
Nó thôi không nghĩ nữa và nhanh chân bước về nhà
------------------------------------------------------
"Con về rồi đây" Nó uể oải
"Mẹ thấy Kudo-san và Kudo-kun ở đâu không ạ?"Nó hỏi mẹ nó
"Trong bếp ấy"Mẹ nó chỉ vào bếp nói
Nó hùng hổ bước vào bếp thấy hai anh em hắn đang cầm ly cà phê,nó mở chất giọng 'chim vàng oanh' của mình:
"Này hai người chưa trả lời câu hỏi hồi sáng của tôi"
Hắn quay lại,giọng lạnh lẽo và âm u,hắn nói:
"Cô không cần phải biết"
"NHƯNG TÔI TÒ MÒ,TÔI MUỐN BIẾT,CÓ CÁI GÌ MÀ TÔI KHÔNG ĐƯỢC BIẾT!!!HẢ" Nó quát lên
"Tôi không muốn nhắc lại cái quá khứ âm u đo"Hắn gần như rít lên
"HAI NGƯỜI TƯỞNG MỖI MÌNH HAI NGƯỜI CÓ CÁI QUÁ KHỨ ĐAU KHỔ HẢ?CHÍNH TÔI PHẢI CHỨNG KIẾN CHA MẸ CÃI NHAU MỖI NGÀY RỒI THẤY HỌ LY HÔN VỚI NHAU.CÓ HẠNH PHÚC GÌ ĐÂU!!!"Nó nhấn mạnh từng chữ
"GIỜ BA MẸ CỦA CÔ QUAY LẠI VỚI NHAU RỒI ĐẤY,CÔ CÒN MUỐN GÌ NỮA,ÍT NHẤT CÔ VẪN CÓ BẠN BÈ CÒN TỤI TÔI THÌ KHÔNG!!!ÍT NHẤT CÔ VẪN THẤY NHIỀU ĐIỀU TỐT ĐẸP KHÁC CHỨ KHÔNG PHẢI LÚC NÀO CŨNG THẤY TOÀN CẢNH MÁU ME,CHẾT CHÓC NHƯ BỌN TÔI!NHIÊU ĐÓ MÀ ĐAU KHỔ Á!!!CÔ CÒN SƯỚNG HƠN BỌN TÔI NHIỀU LẦN KÌA"Lần này đến lượt Shiho hét ầm lên,cô chịu đựng đủ rồi hồi nãy khi Ran nói xong,Shiho đã quăng tách cà phê một cái *xoảng* xuống đất,cô giận dữ vô cùng.Ran cũng sợ phát khiếp vì thái độ của Shiho bây giờ

"Đừng bao giờ hỏi tụi tôi nữa"Shiho nói
Nó hậm hực bước ra ngoài,ba mẹ nó cũng ở đó,đã nghe và chứng kiến toàn bộ câu chuyện,ba nó trách móc
"Con cư xử vậy là sai rồi Ran ạ"
"Nhưng con chỉ tò mò thôi mà"Nó bất bình
"Ba mẹ biết lý do tại sao..."Tới lượt mẹ nó lên tiếng
"Thật sao ạ?"
"Miyano đã kể cho chúng ta nghe"
"Vậy con có thể...."Nó chưa nói hết câu thì mẹ nó xen vào
"Nhưng con phải xin lỗi hai người họ...."
"À vâng,được ạ"Ran
------------------ Tối hôm đó -----------------
"Kudo-san,Kudo-kun" Nó đứng trước cửa phòng hắn và Shiho rụt rè lên tiếng
"Vào đi"
Nó mở cửa bước vào,thấy hắn và Shiho ngồi đó,im lặng không nói gì,nó cất tiếng
"Chuyện hồi chiều.....cho tôi xin lỗi"
"Quên đi"
"Vậy tôi ra ngoài nhé!" Nó nói rồi đẩy cửa bước ra
------------------------------------------------------
"Ba mẹ,mau cho con biết lý do đi ạ!" Nó nói
"Miyano sẽ kể cho con nghe,bây giờ chúng ta không muốn nói chuyện với con"Ông Mori nói rồi cùng bà Eri bỏ đi
"Ơ....mình có làm gì đâu nhỉ?"Nó bĩu môi rồi quay sang Akemi
"Cô ơi,em muốn biết...."Akemi cắt ngang nó
"Cứ gọi cô là Akemi,ra ngoài vườn đi,cô kể cho nghe"Akemi nói rồi nắm tay nó đi ra vườn
------------------------------------------------------
"Cô mau kể cho em nghe với ạ!!" Nó tỏ vẻ phấn khích
"Thôi được rồi,chắc em đã biết ba mẹ của Shiho và Shinichi đã mất 11 năm trước ngay đêm giáng sinh rồi đúng không?"
"Vâng ạ" Nó gật đầu
"Ba mẹ của hai em ấy là một trong những nhà nghiên cứu của Mafia"
Nó bắt đầu sợ,vậy là nó đang sống chung với con của cựu Mafia
"Họ không muốn thế đâu,họ bị lừa em ạ,tổ chức kêu họ nghiên cứu về thuốc trường sinh bất tử lúc đầu họ tưởng loại thuốc này phục vụ cho mục đích tốt nhưng rồi họ phát hiện ra....ông trùm muốn dùng thuốc này cho việc thống trị thế giới....và họ quyết định rời khỏi tổ chức"
"Rồi mọi chuyện như thế nào nữa ạ" Nó hỏi
"Họ đã chạy trốn thành công rồi Shiho và Shinichi ra đời,họ tưởng sẽ được sống như thế này mãi nhưng nào ngờ....khi Shiho và Shinichi 6 tuổi thì chúng đã tìm được họ và giết họ"
Ran im lặng,Akemi kể tiếp
"Ba mẹ cô quyết định nhận nuôi hai em ấy,sau khi làm đám tang xong,ba mẹ cô đã quyết định đưa cô và hai em ấy qua Mỹ để đảm bảo an toàn"
"Hai em ấy được nhận học ở Havard....trong thời gian ở đó hai em ấy bị bạn bè đánh đập,sỉ nhục là con nuôi,đồ không có cha mẹ,thứ mồ côi......rồi hai em ấy không còn tin vào tình bạn nữa,hai em ấy bắt đầu thô bạo và bạo lực hơn,ba mẹ cô rất lo lắng cho hai em ấy nhưng họ không biết phải làm gì...."
Nó vẫn im lặng,không nói gì,Akemi đành kể tiếp
"Rồi hai em ấy tốt nghiệp Havard,bắt đầu nghiên cứu thuốc,hai em ấy cho ra đời Memory Eye và Unfamilar 056A"
"Memory Eye?Unfamilar 056A?"
"Memory Eye có tác dụng lấy lại những ký ức đã mất còn Unfamiliar 056A  có tác dụng giấu giếm thân phận"
"Ồ!!!!Cô kể tiếp đi ạ"Nó nói
"Khi Shiho và Shinichi 14 tuổi,gia đình cô đi về Nhật,vì một số công chuyện,ba mẹ cô chỉ quyết định ở đây 1 tháng thôi nhưng rồi....khi chỉ mới được hai tuần,bọn chúng tìm được cha mẹ cô dã man giết chết họ rồi đốt nhà cha mẹ cô rồi bỏ đi...."
Nó chả biết nói gì,nó biết nó chỉ mới nghe được một nửa câu truyện nhưng nó bi thương quá,hắn và Shiho đã phải chịu đựng rất nhiều hơn cả nó...
"Cô đã đi tìm sự trợ giúp của FBI,nhưng họ không chịu giúp đỡ,họ nói là không cần thiết nhưng có một người.....đã chịu giúp đỡ cô...."
"Ai vậy ạ?"Ran hỏi
"Đó là cô Sharon Vineyard,cô ấy đã từng thâm nhập vào tổ chức và cũng là bạn thân của ba mẹ của Shiho và Shinichi,cô nghe nói là họ quen nhau khi cô Yukiko làm diễn viên ở Mỹ,cô Sharon rất quý cô Yukiko họ là bạn thân của nhau....."
"Nhưng chẳng phải cô Yukiko là mafia sao?Tại sao lại...."Nó thắc mắc
"Trước khi cô Yukiko và chú Yusaku đến với nhau,cô Yukiko là diễn viên mà,em có nghe tới cái tên Fujimine Yukiko chưa?"
"Dạ rồi ạ"Nó bất ngờ
"Chú Yusaku cũng vậy,trước đó chú ấy là nhà văn trinh thám,chú ấy là tác giả của bộ truyện trinh thám "Nam tước bóng đêm" mà"
"Rồi chú Yusaku bắt đầu nghiên cứu thuốc,cô Yukiko cũng vậy rồi tài năng của họ được Tổ chức biết tới"
Nó im lặng,không nói gì,chỉ đợi Akemi kể tiếp
"Cô Sharon tốt lắm,cô ấy rất thương cô,Shiho và Shinichi,rồi cô về Mỹ cùng với cô Sharon trong thời gian đó,FBI sắp có trận sinh tử với tổ chức và họ quyết định dùng hai em ấy làm mồi nhử..."
"CÁI GÌ???MỒI NHỬ Á????"Nó hét lên
"Phải....FBI đã thắng nhưng Shiho và Shinichi bắn trọng thương,một phát vào đầu,hai phát vào phổi,ba phát vào bụng và vài phát trúng tay và chân....."
Nó im lặng,từ nhỏ tới lớn nó cứ tưởng nó là người đau khổ nhất chứ,nào ngờ....
"Cô Sharon cũng qua đời vì tai nạn,Shihi và Shinichi rơi vào trạng thái thực vật trong hai tháng,cô nhớ năm đó hai em ấy chỉ mới 16 tuổi thôi....cái tuổi đó...mà phải...."Nói tới đây Akemi nghẹn ngào
"Rồi....hai em ấy tỉnh lại.....cô mừng lắm....nhưng hai em ấy không nói,không cười gì cả....cô lo lắm....nên cô quyết định chở hai em ấy tới bệnh viện....bác sĩ bảo hai em ấy bị trầm cảm nặng....có thể bị vô cảm....cô....cô"Akemi nấc lên
Nó lặng im,nó có lỗi quá,nó quyết định rồi,nó sẽ cố gắng làm mọi chuyện để hắn và Shiho có thể lấy lại được nụ cười trên môi...
'Mình sẽ giúp Kudo-san và Kudo-kun lấy lại nụ cười'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#shinran