My Pet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mắt hạnh phúc…

DONGHAE!!!!!!!

---End flashback---

Haenie…Haenie… 

Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Donghae ra khỏi cơn ác mộng của quá khứ. 

Chẳng biết từ lúc nào Donghae đã mắc cạn ở chỗ nông nhất của bể bơi. Chiếc đuôi cá của cậu quẫy nước khá mạnh tạo ra những tiếng động lớn vang dội khắp nhà, đánh động cả Eunhyuk đang ngủ gật trên bàn làm việc. Vừa chạy xuống chỗ hồ bơi, đập vào mắt Eunhyuk là hình ảnh Donghae đã quẫy đạp như cá mắc cạn, còn miệng cậu cứ không ngừng gọi tên anh. 

Eunhyuk đỡ Donghae dựa vào người anh, cố lay tỉnh cậu. Người Donghae run lên từng hồi, da mặt cậu tái nhợt còn cơ thể thì lạnh toát làm Eunhyuk rất lo lắng, không hiểu Donghae đang bị gì. 

Hyuk…Hyukie…

Donghae từ từ mở mắt, khuôn mặt bối rối của Eunhyuk hiện rõ trước mắt cậu. Cười nhẹ một cái với anh, từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt của cậu. Donghae ôm chặt lấy eo Eunhyuk, vùi mặt vào lòng anh khóc nức nở. Trước hành động này của chú Cá nhỏ, anh chỉ còn biết ôm chặt lấy cậu, tay vuốt ve dỗ dành dọc tấm lưng trần của cậu. 

Donghae ở trong lòng Eunhyuk khóc lóc một hồi, chỉ ngẩng lên, cố hôn lên môi anh một cái rồi ngất đi. Eunhyuk lập tức lau khô người Donghae rồi bế cậu lên phòng. 

Đêm hôm đó…Donghae đã sốt rất cao…

~o~

Eunhyuk dụi mắt thức dậy, thấy đồng hồ đã hơn 9 giờ sáng. Đầu anh hơi choáng một chút, cả người lại nhức nhối. 

Cả đêm thức canh cho Donghae được ngủ yên giấc, Eunhyuk lo lắng đến nỗi chẳng biết nên làm gì. Donghae trong lúc mê man cứ liên tục nói mớ những câu không có ý nghĩa. Anh chỉ biết nắm chặt tay cậu để trấn an. 

Cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu áp lên mặt, Eunhyuk đem một tay còn lại sờ lên trán Donghae. Anh thở phào nhẹ nhõm khi cảm nhận được trán cậu mát lạnh cùng làn da đã hồng hào trở lại. 

Nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của Donghae một nụ hôn, vị ngọt lập tức lan toả nơi đầu lưỡi khiến Eunhyuk chẳng muốn dứt ra mà càng hôn sâu hơn, cắn mút quả cherry xinh xinh đó một cách ngon lành. Lúc luyến tiếc rời môi cậu, anh mỉm cười khi thấy đôi mắt nâu tuyệt đẹp của cậu từ từ mở ra.

Hyukie… - Donghae nói bằng giọng nũng nịu rất dễ thương. 

Bảo bối tỉnh rồi à? Đêm qua em làm anh lo lắng lắm biết không? – Eunhyuk véo nhẹ chóp mũi Donghae. 

Donghae không nói gì, chỉ chớp chớp mắt nhìn Eunhyuk một cách đáng yêu. 

Em sao thế Haenie? Thấy không khoẻ à? – Eunhyuk lo lắng sờ lên đôi má phúng phính của Donghae. 

Donghae chỉ chậm rãi lắc đầu, im lặng một lúc và nói bằng giọng nhỏ xíu, nhưng rành rọt từng chữ. 

Hyukie! Hứa với em, đừng gặp Tiffany nữa! 

Sao vậy Haenie? – Eunhyuk ngạc nhiên nhìn Donghae. 

Uhm…Em có cảm giác không lành! Hứa với em đi Hyukie! Cô gái đó không phải là người tốt! – cậu nắm chặt lấy tay anh, chờ đợi. 

Ưm…em biết đó Donghae…cho đến khi hợp đồng kết thúc, anh phải giữ mối quan hệ tốt với tập đoàn SM…trong khi chủ tịch của SM lại muốn anh quen với Tiffany…anh…anh không muốn em hiểu lầm đâu… - Eunhyuk cố gắng giải thích với Donghae. 

Không phải là anh không muốn hứa với cậu. Anh cũng có muốn gặp Tiffany đâu. Cô ả thật rắc rối và hơn hết vì ả mà làm anh với cậu cãi nhau. Nhưng vì hợp đồng lần này rất quan trọng, nếu anh làm phật lòng Tiffany, khéo chủ tịch SM sẽ nổi giận rồi làm ảnh hưởng đến uy tín của tập đoàn nhà anh. 

Chỉ gặp khi có chuyện quan trọng thôi được không? 

Tất nhiên!...Chỉ những việc quan trọng! Thời gian còn lại anh sẽ ở bên cạnh em. Em biết mà, em mới là người anh yêu mà Haenie! 

Eunhyuk ôm lấy Donghae, hôn lên mái tóc nâu mềm mượt của cậu. Donghae im lặng vòng tay qua ôm lấy eo anh. 

So với lúc Donghae bệnh, Donghae bây giờ càng làm Eunhyuk lo lắng hơn. Cả ngày nay cậu chỉ ngồi trên giường, mắt nhìn ra ngoài ban công. Im lặng và đôi mắt nâu đó buồn hơn bao giờ hết. Chú Cá nhỏ hoạt bát, hay làm nũng hàng ngày đâu mất rồi? 

Donghae à…em thật sự không sao chứ? 

Eunhyuk đi vào phòng, anh đặt bát cháo nóng hổi lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống ôm lấy người cậu kéo vào lòng. 

Ưm…em không sao! – cậu cọ cọ vào ngực anh, tìm một chỗ dựa êm ái nhất. 

Đừng giấu anh. Em như thế này thì không sao chỗ nào? Có phải còn giận anh không? – Eunhyuk đẩy nhẹ Donghae ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. 

Đôi mắt Donghae cụp xuống, né tránh ánh mắt Eunhyuk. Cậu đẩy tay anh khỏi vai mình rồi lại sà vào lòng anh. 

Vì em Hyukie… Vì hạnh phúc nhỏ nhoi của chúng ta… Xin anh đừng bao giờ buông tay em ra! – Donghae nói nhỏ trong miệng nhưng Eunhyuk có thể nghe được. 

Anh hứa mà Haenie! Anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em và yêu thương em cho đến hơi thở cuối cùng! – anh thì thầm vào tai cậu. 

Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra với em vậy? 

~o~

Tiffany bước xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Jessica rồi loạng choạng bước về phía cửa nhà. Sau một đêm thác loạn ở bar cùng những cô bạn trong nhóm, Tiffany bây giờ đang trong tình trạng say khướt, cả việc tìm chìa khoá để mở cửa nhà cũng phải mất một khoảng thời gian không ngắn. 

Chết tiệt! Cái chìa khoá đâu mất rồi? – cô lục lọi trong giỏ xách – A…mày đây rồi…ớ… - chiếc chìa khoá bị rơi khỏi tay cô, văng ra khá xa. 

Tiffany tức tối, giậm mạnh từng gót chân đi đến chỗ chiếc chìa khoá. Nhưng do đang say, không điều khiển được hướng đi nên cô loạng choạng và ngã nhoài ra đất. 

Á… ui da! Chết tiệt! – Tiffany suýt xoa vết thương đang rỉ máu trên đầu gối mà không hề nhận ra rằng không gian xung quanh cô đang tối dần. 

Xin chào! 

Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Tiffany giật mình. Bây giờ cô mới nhận ra chỗ mình đang đứng hoàn toàn không phải trước cửa nhà cô. Một khoảng không vô định và tối đen đến đáng sợ. 

Đây là đâu? Ai? Ai đang nói thế? – cô hoảng sợ dáo dác nhìn xung quanh. 

Tiffany-ssi! – một cái bóng đen xuất hiện từ phía sau lưng Tiffany. 

Á!!!!!!!! 

End chap 15

Chap 16

Đã 2 tuần trôi qua, Donghae không hề bước chân ra khỏi nhà.

Eunhyuk ngoài việc ra ngoài gặp đối tác, thỉnh thoảng bị Tiffany kéo đi dự tiệc, còn lại đều ở nhà với Donghae.

Donghae sau khi khỏi bệnh đã vui vẻ, hoạt bát trở lại nhưng vẫn không chịu bước chân ra khỏi nhà dù Eunhyuk có nói là dẫn cậu đi ăn. Điều này làm Eunhyuk rất không yên tâm mỗi lần có việc phải ra ngoài, chú Cá nhỏ của anh ở nhà một mình không biết có lại đột ngột tái phát căn bệnh kì lạ đó không nữa.

Ưm… Hyukie… - Donghae ôm lấy cổ của Eunhyuk, để mặc cho bàn tay hư hỏng của anh đang lần mò vào bên trong áo cậu.

Haenie… - Eunhyuk gọi tên cậu giữa nụ hôn nồng nhiệt, chiếc áo choàng tắm của Donghae đã bị anh kéo xuống, để lộ bờ vai trần trắng hồng của cậu.

Anh trượt nụ hôn xuống cổ cậu rồi lần ra sau gáy, rải từng vệt nước bọt ẩm ướt trên đôi vai đã chi chít dấu hôn của cậu. Donghae ngửa cổ ra sau, tay cậu lần xuống, sờ mạnh vào thành viên của anh qua lớp vải quần lót, điều đó làm Eunhyuk kích động, vô thức cắn một cái lên ngực Donghae, để lại dấu răng hoà lẫn nước bọt và máu.

Trong lúc Eunhyuk đang chơi đùa cùng hai điểm hồng anh bé nhỏ trên ngực Donghae, thì hai chân cậu đã kẹp chặt người anh, chà sát hai cậu bé vẫn còn bị bó chặt với nhau.

Đến đoạn quan trọng rồi! – Eunhyuk ngước lên nhìn Donghae, còn cậu chỉ gật gật đầu, cười ngượng một cái.

Eunhyuk đứng dậy, vén lớp áo choàng của Donghae qua một bên, để lộ ra chiếc boxer màu trắng đã ướt của cậu. Anh hôn lên chỗ bị ướt rồi vươn tay kéo lớp vải vướng víu xuống, để lộ “cá nhỏ” hồng hồng đang ngóc cao đầu. Vừa cho toàn bộ chiều dài của cậu vào khoang miệng, anh vừa lần mò xuống ấn ấn vào “hoa cúc nhỏ” xinh xắn của Donghae khiến cậu bị khoái cảm bao lấy, nhanh chóng phun trào dòng sữa ngọt ngào vào khoang miệng nóng ấm của anh.

A… Hyukie… em… lại nữa rồi… - Donghae khó nhọc đẩy Eunhyuk ra trong khi anh đang cho những ngón tay vào chiếc lỗ của cậu.

Hả? Lại nữa sao? – anh nhăn mặt rồi ngã người nằm xuống bên cạnh cậu.

Em…xin lỗi Hyukie~ - Donghae xụ mặt, quay sang rúc vào lòng anh dụi dụi.

Tuy nói rằng Donghae đã bình thường trở lại, vẫn hay làm nũng với Eunhyuk, nhưng nếu nói 2 tuần qua cả hai không hề “ấy” nhau thì chắc chẳng ai tin, đặc biệt là chàng-Khỉ-râm-rê của chú-Cá-nhỏ-ngây-thơ kia. Nói Eunhyuk không đụng đến Donghae là sai hoàn toàn! Như lúc này đây, hai người đang “ấy” nhau đấy, nhưng lại bị cản trở bởi một vật rất xinh đẹp. 

Hyukie…anh giận em à? – Donghae ngước đôi mắt rưng rưng lên nhìn Eunhyuk, anh cười khổ một cái rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đang chu ra của cậu.

- Anh không giận… cái này là em không thể điều khiển được mà! – anh nói rồi vỗ nhẹ lẹn chiếc đuôi cá lấp lánh của cậu.

Vâng! Là chiếc đuôi cá! Chả hiểu sau lần sốt cao đó có để lại di chứng gì không mà mỗi lần định “ấy” thì chiếc đuôi cá của cậu lại hiện ra, cản trở hoàn toàn việc-quan-trọng-nhất (?!). Trong khi Eunhyuk phải khổ sở vì dục vọng không có chỗ phát tiết thì Donghae lấy đó làm thích thú, suốt ngày cứ khoe hàng khiêu khích anh.

Tiệc? – Donghae đang ngồi vắt vẻo trên sô pha, tay ôm gói bim bim to ứ ự, mắt chăm chú xem TV, nhưng giọng lại đầy ngạc nhiên với người vừa gọi điện đến.

Đúng! Kế hoạch hợp tác lần này rất thành công. Công ti SM quyết định tổ chức một bữa tiệc mừng để chiêu đãi đối tác. Eunhyuk không nói cho em biết à? – Siwon bên kia đầu dây không ngừng liến thoắng.

Uhm… Không có… - Donghae quay ra nhìn Eunhyuk đang chuyên tâm làm đồ ăn dưới bếp.

Vậy xem như anh mời nhé! Hi vọng em sẽ đến dự với bộ lễ phục tuyệt vời nhất! – Siwon cười vui vẻ, câu cuối còn cố ý nhấn mạnh – Anh nhớ em, baby!

Donghae tắt điện thoại, bĩu môi nhìn nó một hồi rồi thảy sang một bên. Cậu ngả người nằm dài ra ghế. Câu nói của Siwon làm Donghae phải suy nghĩ. Là người đang yêu nên cậu đã đoán được tình cảm mà Siwon dành cho cậu thông qua những cử chỉ ân cần cũng như ánh mắt của anh. Nhưng cậu chỉ xem Siwon là bạn, người cậu yêu là Eunhyuk.

Wonnie? – Donghae lẩm bẩm – Siwon…Choi Siwon… - Donghae ngơ ngác bật ngồi dậy, miệng vẫn lắp bắp “Siwon…Siwon” – Aishiiii…Lee Donghae! Sao mày có thể bất cẩn như thế được! – cậu lắc lắc cái đầu, bonus thêm vài cái vỗ vào trán.

Hành động kì lạ của Donghae khiến Eunhyuk vừa từ dưới bếp đi ra không khỏi ngạc nhiên. Anh đi đến, ngồi xuống ghế rồi kéo cậu vào lòng, lấy tay xoa xoa cái trán đã đỏ ửng của cậu. 

Bảo bối! Có chuyện gì sao lại tự đánh mình vậy?

Hyukie! Tối nay anh sẽ đi dự tiệc chiêu đãi với công ti SM phải không? – Donghae quay sang nhìn thẳng vào mắt Eunhyuk, cau cau cái mũi nhỏ. 

Sao em biết? – Eunhyuk ngạc nhiên, định lát nữa trong bàn ăn sẽ nói cho Donghae biết nhưng hiện tại đã bị cậu hỏi trước.

Wonnie vừa gọi điện đến mời em đi!

~o~

Tiệc chiêu đãi đối tác của tập đoàn SM diễn ra trên nhà hàng du thuyền sang trọng bậc nhất Seoul. Chiếc du thuyền này sẽ có 1 chuyến du ngoạn dọc theo sông Hàn ra đến cửa biển, có đầy đủ phòng nghỉ cho khách và một sàn khiêu vũ kiêm quầy bar ở sảnh lớn. Có thể tổ chức một bữa tiệc sang trọng như thế này đủ biết lợi nhuận trong lần hợp tác này, SM đã thu về một con số không hề nhỏ.

Chủ tịch SM vẫn ở nước ngoài nên người chủ trì bữa tiệc là cô cháu gái của ông – Tiffany. Hôm nay cô trông thật kiêu sa với chiếc đầm bó đuôi cá dài chấm đất màu vàng, mái tóc nâu được bới cao lên để lộ bờ vai thon gọn. Đứng cạnh cô tất nhiên là chàng Giám đốc trẻ tuổi Lee Eunhyuk, anh lịch lãm với bộ vest đen và mái tóc hung đỏ được tạo kiểu cực nam tính. Tiffany vừa khoác tay anh, vừa tươi cười nhận lời chúc từ những khách mời đến dự. 

Nhạc nổi lên. Eunhyuk và Tiffany đi ra giữa sảnh, lả lướt trong giai điệu du dương trước những đôi mắt ngưỡng mộ của mọi người. Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi họ quá đẹp đôi. Bữa tiệc hôm nay, giống như tiệc đính hôn của họ hơn.

Donghae đứng im một góc, cậu cầm ly rượu trái cây, bĩu môi nhìn người yêu mình đang phải gượng cười tay trong tay với cô gái khác. Dẫu biết đó chỉ là xã giao, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu. 

Eunhyuk tuy bị bắt buộc phải đi với Tiffany, nhưng mắt thì vẫn hướng về bảo bối của anh. Xem cái dáng lùn lùn trong bộ vest trắng đang đứng bĩu môi kia mới đáng yêu làm sao.

Haenie! – Siwon cầm ly rượu tiến đến chỗ Donghae.

Si…Siwon! – Donghae giật mình, miệng lắp bắp.

Em sao thế? Có muốn cùng anh khiêu vũ không? – Siwon che miệng cười trước vẻ mặt đang ngượng ngùng của Donghae.

Tôi… tôi không biết khiêu vũ… - cậu lắc lắc đầu từ chối. 

Em sao thế? Không khoẻ à? 

Uhm… tôi cảm thấy hơi ngột ngạt – cậu đánh mắt về phía Eunhyuk – Tôi muốn ra boong tàu hóng gió một chút! 

Siwon đứng đó nhìn Donghae lững thững đi ra ngoài. Anh nốc cạn li rượu trong tay rồi nở một nụ cười kín đáo. 

Ở sàn khiêu vũ, Hyukjae vẫn bị Tiffany bám chặt. 

Có một người nữa cùng vừa rời khỏi phòng tiệc. 

Chiếc du thuyền đã ra đến cửa biển. Đêm nay mặt nước khá êm ả, những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào mạn thuyền. từng đợt gió nhẹ mang theo vị mặn của biển mơn trớn khắp da thịt Donghae. Cậu đang đứng ở boong thuyền phía sau, một mình, im lặng ngắm biển đêm. 

Xin chào! Lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau… - cậu thả lời nói của mình để cơn gió cuốn bay về phía biển. 

Đứng tựa người vào lan can thuyền, Donghae nhắm mắt để cảm nhận những gì biển đang muốn nói với cậu. Đã rất lâu từ khi Heechul đến mang Donghae về tiệm, cậu không hề trở lại biển. Cậu nhớ biển, nhớ nơi từng là nhà của mình. 

Khi chỉ còn một mình, Donghae bắt đầu suy nghĩ, nhưng không phải vì chuyện của Eunhyuk, cậu chẳng muốn nghĩ đến chuyện đó chút nào, mà cậu nghĩ về Siwon, người bạn mới quen nhưng cậu lại không nhận ra rằng cả hai lại thân thiết đến như vậy. 

Nếu là Donghae của trước kia, chắc chắn việc kết bạn với một người lạ đối với cậu chỉ là một chuyện cỏn con. Nhưng Donghae bây giờ thì lại không thể tuỳ tiện như vậy. Cậu không còn là một con người bình thường nữa. Cậu có một chiếc đuôi cá và sẽ rất nguy hiểm cho cậu nếu ai đó biết được bí mật này. Từ lúc về sống với Eunhyuk, cậu hầu như chẳng dám bắt chuyện với ai ngoài cặp đôi KangTeuk. 

Choi Siwon, một người mà cậu hoàn toàn chả biết tí gì về anh ta. Nhưng cậu lại đồng ý làm bạn, rồi còn để anh ta chở đi chơi khiến Eunhyuk cũng vài lần ghen bóng gió vì sự thân thiết của hai người. Ở Siwon có gì đó thu hút cậu, khiến cậu khó có thể từ chối những đề nghị của anh ta. Donghae vô tư nên đến bây giờ cậu mới nhận ra điểm kì lạ này.

- Choi Siwon... - cậu lẩm bẩm rồi nhấp một ngụm rượu. Mắt đăm chiêu nhìn về phía biển.

Xin chào! Tôi có thể nói chuyện với anh chứ? - một giọng nữ vang lên sau lưng Donghae.

Là Jessica. Cậu nhận ra cô ta cho dù đã 5 năm trôi qua. 

Jessica mỉm cười rồi bước đến đứng cạnh cậu. Ly rượu đỏ trên tay cô sóng sánh dao động như mặt biển bây giờ vậy.

- Chúng ta quen nhau sao? - Donghae cố gắng tỏ ra thật tự nhiên. Cậu không nên tiếp xúc với cô gái nguy hiểm này, người đã từng đẩy cậu khỏi sân thượng.

- Anh rất giống một người mà tôi từng biết!

- Trên đời này người giống người cũng đâu ít! – cậu quay đi, cố lảng tránh ánh mắt đang nhìn cậu đầy soi mói của cô ả. 

- Phải! Nhưng tôi không nghĩ hai người lại giống nhau đến như vậy! Đặc biệt là cái tính thích ve vãn đàn ông! - Jess nhếch mép.

- Cô... Cô nói vậy là có ý gì? - Donghae bắt đầu lớn tiếng. Cô ả kia lại giống như xưa, lúc nào cũng nói ra những câu xúc phạm đến cậu.

- Tôi nói gì chắc anh là người hiểu rõ nhất! - Jess uống cạn ly rượu rồi quăng chiếc ly xuống biển.

- Tôi... Tôi không muốn nói chuyện với hạng người như cô! - cậu trừng mắt với ả rồi toan bỏ đi.

Không dễ dàng vậy đâu! - Jess nói rồi kéo mạnh người cậu lại làm cậu ngã ngửa người ra lan can.

Quá khứ lại tái diễn...

- Cô làm gì vậy? - Donghae hét lớn. Tay cậu chới với hòng tìm một cái gì đó để bám vào...và đó là tóc của Jessica.

- Á! Đồ khốn! Bỏ tóc tôi ra!! - Jessica bị nắm tóc đau nên la lên. Tay ả không nhân nhượng đấm mạnh vào ngực và bụng Donghae.

- Ưm... - Donghae đang không giữ được thăng bằng lại bị đấm mạnh vào ngực làm cho bị mất thở, không thốt ra được lời kêu cứu nào. Cậu chỉ biết nắm thật chặt tóc Jessica.

Thả tay ra!!! Á!!! Đau quá!!!! - Jessica vẫn tiếp tục hét lớn và đánh mạnh hơn. Tiếng hét của ả làm những người bên trong thuyền nghe được, họ lập tức kéo nhau ra boong tàu.

Eunhyuk thấy loạn nên vội buông Tiffany ra rồi dáo dác tìm kiếm Donghae nhưng không thấy cậu đâu mà chỉ thấy một đống người nháo nhác. 

Eunhyuk! Donghae đang ở ngoài boong tàu! - Siwon đứng ở cửa gọi lớn. Ngay lập tức anh liền lao nhanh ra ngoài.

Lúc Eunhyuk cùng mọi người chạy ra đến nơi thì đập vào mắt họ là hình ảnh Donghae đã ngã ra khỏi lan can tàu, một tay cậu vẫn túm chặt lấy tóc Jessica, tay kia chới với cố nắm vào thanh lan can.

- Donghae!!!! - Eunhyuk hét lớn và lao đến.

Á!!!!!

Sao tiếng thét lớn là hai thân người bị rớt xuống biển...

Donghae! - Eunhyuk chạy đến chỗ lan can và gọi lớn tên cậu.

Phía dưới chỉ là một gợn sóng lớn.

Mau gọi cứu hộ! Có người bị rớt xuống biển!!! - những người còn lại hô hào.

Tùm!!! - Eunhyuk cũng vừa phóng xuống biển. 

Dưới biển tối đen. Nước lạnh cóng nhưng anh mặc kệ. Donghae của anh đâu rồi? Cậu sẽ không sao đâu! Đây là biển của cậu mà! Cậu là cá! Cậu có thể bơi lên được mà! Nhưng còn chiếc đuôi cá...sẽ bị lộ mất thôi.

Donghae!!! Em đâu rồi? - Eunhyuk hết trồi lên lại lăn xuống mà vẫn không thấy tăm hơi cậu đâu. Anh thở dốc, cố gắng tìm kiếm cậu giữa làn nước tối đen. 

Chợt một bàn tay tóm lấy áo anh.

- Donghae! - Eunhyuk mừng rỡ nắm bàn tay đó kéo lên.

- Ặc ặc... - Jessica trồi lên. Cô ho sặc sụa rồi ôm chặt lấy Eunhyuk.

Thoáng hụt hẫng. Người đó là Jessica chứ không phải Donghae. Nhưng cô ả ở đây còn Donghae đâu?

- Cô... Donghae đâu? - Eunhyuk trợn mắt, anh cố lay người Jess.

Cá... - Cô ả vừa ho vừa nói - Có con cá rất to...đuôi rất to...nó mang…đi rồi…

End chap 16

Chap 17

-

Uhm...

Donghae khẽ cựa mình. Cậu lấy tay ôm lấy gương mặt để tránh thứ ánh sáng chói loá đang chiếu thẳng vào mặt. Đến khi đã quen mắt, Donghae mới chậm rãi quan sát xung quanh. Cậu đang nằm trong một căn phòng khá lớn. Tường phòng sơn màu trắng, vật dụng trong phòng được bày trí đơn giản. Một nơi hoàn toàn xa lạ và Donghae bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Sẽ ra sao nếu người cứu cậu không phải là Eunhyuk? Chiếc đuôi cá của cậu sẽ bị bại lộ mất thôi.

Vội lật tung chiếc chăn lên, cậu đang mặc một bộ pajama màu trắng, và phía dưới là đôi chân chứ không phải là chiếc đuôi cá. Điều này càng làm Donghae lo lắng hơn, đây không phải pajama của cậu, càng không phải của Eunhyuk.

-

Aw... - cậu rên khẽ và ôm lấy bụng.

Ngực và bụng cậu rất đau, cả mặt nữa. Nhớ lại tối hôm qua, Jessica đã đấm rất mạnh. Lúc cả hai ngã xuống biển, Donghae hoảng hốt buông tay khỏi tóc Jess. Chiếc đuôi cá nhanh chóng hiện ra, cậu vội vàng bơi đi trước khi cô ả kia có thể thấy được cậu. Từng cử động khi bơi càng làm ngực và bụng cậu đau nhiều hơn và cuối cùng là mất đi ý thức lúc nào không hay. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Donghae thấy có ai đó đã ôm cậu vào lòng và khi tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net