My Pet

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14

Donghae đứng lấp ló ở cửa, hé mắt nhìn người đang làm việc với chiếc laptop trong phòng. Eunhyuk có lệnh là khi anh đang làm việc thì chú Cá nhỏ không được vào làm phiền hoặc xuất hiện trước mặt anh.

Mặc dù ai có nói Giám đốc Lee Eunhyuk của tập đoàn Twins lạnh lùng, tài giỏi…bla bla các từ ngữ dùng để chỉ những gì người khác hình dung về anh thì chỉ cần khi chú Cá nhỏ xuất hiện thì đống từ ngữ hoa mỹ đó chỉ còn nước đem liệng thùng rác. Ai có thể kiềm chế được trước chú Cá nhỏ da trắng hồng, mắt to tròn long lanh, môi đỏ chúm chím cùng thân hình lùn lùn, tròn tròn nhưng lại có đường cong S-line quyến rũ…bla…bla…(kể tới sáng cũng không hết) và Eunhyuk cũng không phải là ngoại lệ.

“Hyukie à! Haenie buồn quá! Ra chơi với Haenie đi!” – điện thoại Eunhyuk hiện lên tin nhắn vừa được gửi đến từ Donghae kèm theo tấm ảnh chụp chú Cá nhỏ đang tự sướng dưới hồ bơi với chiếc đuôi cá màu xanh ngọc bích. Phần da thịt trắng nõn bên trên vô tư phơi bày , bonus thêm cái mỏ đỏ đỏ chu ra tạo dáng. Tính thách thức sức chịu đựng của anh đây mà.

“Bảo bối! Anh đang làm việc! Em có thể ăn bánh kem hoặc ngủ tuỳ thích, chờ anh xong việc sẽ dẫn em đi chơi!”

“Hyukie! Em đã ăn 2 cái bánh kem chocolate, 6 cái pudding dâu, 5 cây kẹo mút và 1 nải chuối của anh rồi đấy! Em không muốn ngủ, em muốn Hyukie của em cơ !!!!!! >”<”

Cái…! Chuối của tôi!!!!!!!!!!!! – có ai nhếch mép cười khi nghe tiếng thét thất thanh phát ra từ trên lầu.

Thế nhưng Eunhyuk vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ xuống chơi với cậu cả. Tầng trên vẫn im lặng như tờ. Donghae ức chế, bĩu môi một cái rồi lặn xuống nước ngủ. Tối nay đừng hòng đụng đến người ta.

Không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng khi thức dậy, Donghae thấy trời bên ngoài đã về chiều và Eunhyuk đang chỉnh tề quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Hyukie! Anh đi đâu vậy? – Donghae tì người vào thành hồ nhìn Eunhyuk đang đi tới đi lui để lấy những phụ kiện đeo lên người.

À…Anh…Anh đi gặp đối tác… - Eunhyuk đang chỉnh lại sống áo, nghe Donghae hỏi liền trở nên lắp bắp. 

Eunhyuk đã chuẩn bị xong, trông anh vô cùng đẹp trai với chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu vàng đen bung vài cúc đầu bên trong, khoác ngoài một chiếc áo vest màu trắng, tay áo xăn lên đến khuỷu tay. Chiếc quần bò màu đen ôm gọn đôi chân dài. Mái tóc hung đỏ vuốt ngược lên giúp anh khéo léo khoe những góc cạnh nam tính. 

Khi Eunhyuk quay mặt lại thì thấy Donghae đang bĩu môi, nghịch nghịch con cá bằng cao su đang trôi lững thững trên mặt hồ.

Bảo bối! Anh sẽ về sớm mà, sẽ mua bánh cho em nữa! – anh cúi xuống nựng nựng đôi má bầu bĩnh của chú Cá nhỏ.

Anh đi lẹ đi! Kẻo trễ hẹn thì phật lòng người ta! – cậu né khỏi tay anh và lặn xuống nước. 

Eunhyuk thở dài nhìn chiếc đuôi cá đỏng đảnh kia đang bơi vào trong góc. Chắc chắn là đang dỗi rồi. Thôi thì tối nay mua thật nhiều bánh về làm lành vậy.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Donghae trồi lên mặt nước. Eunhyuk đã đi từ lúc nào. Chán nản nhìn vào màn hình điện thoại.

<Siwon is calling…!>

Wonnie?

<…>

~0~

Chiếc Audi màu đen bóng loáng đỗ phịch trước nhà hàng Angela. Eunhyuk bước xuống xe, đi vòng qua bên kia, mở cửa cho Tiffany. Vừa bước ra xe, cô ả đã giả bộ vấp ngã rồi sà vào lòng Eunhyuk. Anh bất đắc dĩ phải đỡ ả, nhưng ngay lập tức đã đẩy ra. Anh hừ lạnh một tiếng rồi đút hai tay vào túi quần, bước từng bước lạnh lùng vào nhà hàng. Tiffany nhăn mặt tức tối rồi ngay lập tức chạy theo khoác lấy cánh tay anh. 

Hai người bước vào nhà hàng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng đa số đều chú ý vào chàng trai với gương mặt lạnh lùng nhưng rất cuốn hút. Cả hai ngồi vào bàn đã đặt trước để chờ vị Giám đốc nhân sự của tập đoàn SM. Trước khi hợp tác làm việc thì cũng phải biết mặt nhau đã chứ. 

Mặc cho Tiffany huyên thuyên đủ điều bên cạnh, Eunhyuk chỉ chăm chú suy nghĩ coi phải làm lành với chủ Cá nhỏ thế nào để tối nay không phải lạnh lẽo ngủ một mình.

Cuối cùng thì vị khách còn lại cũng đến, nhưng anh ta không đi một mình mà đi chung với một người nữa. Cả hai tiến đến bàn Eunhyuk. Do đang ngồi quay lưng lại nên anh không hay biết về sự xuất hiện của họ. 

Donghae đi sau lưng Siwon. Cậu chớp chớp mắt nhìn xung quanh nhà hàng, liềm môi khi thấy những món ăn được trang trí đẹp mắt đang được phục vụ mang ra. Chú Cá nhỏ ngây thơ không hề biết rằng từng cử động của cậu làm nhà hàng một phen náo loạn do thực khách nào lỡ nhìn thấy cậu đều bị ngất xỉu do mất máu…mũi.

Xin chào Giám đốc, xin lỗi đã để anh chờ lâu! – Siwon tiến đến bên cạnh Eunhyuk, mỉm cười bắt tay với anh.

Ồ không sao! Tại tôi đến hơi sớm! – Eunhyuk cũng nở nụ cười xã giao ra. Anh lo quan sát vị Giám đốc trẻ tuổi vừa đến mà không để ý thấy cái dáng lùn lùn sau lưng Siwon.

Donghae nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu ló đầu ra từ cánh tay Siwon và chạm phải mặt Eunhyuk – người cũng vừa phát hiện ra sự có mặt của cậu.

Haenie / Hyukie? – cả hai cùng đồng thanh khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn họ đầy khó hiểu. Cái bàn toàn mỹ nam đó đúng thật luôn làm người khác phải ngoái nhìn.

30 phút sau…

Donghae đang tập trung vào sự nghiệp ăn uống cao cả của mình, lâu lâu lại ngước lên, bắt gặp Eunhyuk đang nhìn chăm chăm vào cậu và những cái lườm sắc lẻm của Tiffany.

Xin lỗi nhưng anh có quan hệ gì với Donghae? – Siwon vừa mỉm cười vừa hỏi. Nụ cười đó, giống một cái nhếch mép hơn.

Chuyện đó tôi hỏi anh mới đúng! Tại sao anh lại đi chung với Donghae? – Eunhyuk lạnh lùng nhìn Siwon.

Sau câu hỏi vặc lại của Eunhyuk, cả hai đều im lặng mà trừng mắt với nhau. Donghae đang ngốn một họng đầy thức ăn cũng ngước lên hết nhìn Eunhyuk đến nhìn qua Siwon. Còn Tiffany, cô cảm thấy như mình đã trở thành người thừa ở đây. Những tưởng cuộc chiến bằng mắt của hai chàng mỹ nam sẽ không có hồi kết nếu không có giọng nói của chú Cá đáng yêu xen vào.

Hyukie! Cô ấy là ai? – sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng, Donghae chỉ vảo Tiffany và hỏi. Cậu mỉm cười nhìn Eunhyuk và nói với giọng ngọt như mía lùi, nhưng lại khiến anh lập tức nổi hết cả da gà khi có một cảm giác lạnh lạnh chạy dọc sống lưng.

Hae…Haenie…thật ra thì… - Eunhyuk nuốt khan, khổ sở nhìn chú Cá nhỏ đang mỉm cười nhu mì nhưng sát khí cứ liên tục toả ra từ người cậu. 

Siwon bên cạnh Donghae cố nín cười xem kịch hay trước mắt.

Tôi là “vị hôn thê” của Eunhyuk oppa! – Tiffany chớp thời cơ, lập tức chen ngang lời Eunhyuk nói rồi khoác tay anh cứng ngắc.

<<Boom!!!!>> - một tiếng nổ vang lên trong đầu Donghae.

Nụ cười trên miệng tắt ngóm, Donghae mở to mắt nhìn hai người đang tình tứ mà miệng càng ngày càng ngoác rộng ra. Mặc dù Eunhyuk đang cố gắng giật tay ra, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở nhìn Donghae nhưng cậu lại nghĩ là anh đang cười mỉa mai cậu.

LEE.EUN.HYUK! – Donghae rít lên.

Hae…Haenie…nghe anh này… - lắp bắp.

Donghae –ssi! Cậu không chúc mừng cho chúng tôi à? – Tiffany nhếch mép cười, dựa đầu lên vai Eunhyuk.

Sau câu nói đầy tính “thêm dầu vào lửa” của Tiffany, mắt Donghae mắt đầu đỏ lên. Cậu cúi gầm mặt xuống, hai tay nắm chặt vào nhau. Eunhyuk thấy thế rất muốn chạy đến ôm chằm cậu vào lòng nhưng anh không thể nào thoát ra khỏi vòng tay Tiffany được, cô ả này sao hôm nay mạnh quá vậy?

Còn Siwon vẫn im lặng quan sát từ nãy giờ, nhưng anh không còn cười nữa.

Một lát sao, Donghae ngẩng đầu lên, mắt đã bớt đỏ nhưng môi thì cứ run lên. Cậu thở mạnh ra mấy cái, rồi mỉm cười, một nụ cười gượng gạo.

Eunhyuk-ssi, Tiffany-ssi! Chúc mừng hai người! Xin lỗi nhưng tôi có việc rồi, xin phép về trước! 

Chưa kịp để ai nói gì thêm nữa, cậu đã đứng dậy, cầm áo khoác rồi vụt chạy đi. Siwon thấy thế cũng chào tạm biệt Eunhyuk và đuổi theo Donghae.

Đến lúc này, Eunhyuk mới giật tay Tiffany ra được, anh toan đứng dậy đuổi theo Donghae nhưng lại bị Tiffany níu lại.

Cô làm cái quái gì thế? Buông ra! Tôi phải đuổi theo Haenie! – anh quát lớn.

Oppa không được đi! Oppa có biết hai người họ là gì của nhau không? – Tiffany vẫn cố níu lấy cánh tay Eunhyuk.

Là cái gì? – anh quay sang trừng mắt với cô.

Họ là một cặp đấy! Họ chẳng khác gì tình nhân cả!

Cô nói gì?

Em nói thật! – nói rồi cô lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh – Oppa xem đi! Là hôm oppa đi New York!

Eunhyuk giật lấy xấp hình, lật tới lật lui. Trong ảnh là Donghae của anh, đang ngồi cạnh Siwon, hai người đang cười nói vui vẻ với nhau. Mắt Eunhyuk mở to hơn khi bắt gặp những tấm ảnh chụp Siwon đang đút bánh cho Donghae ăn, lau vụn bánh trên mép Donghae, và nhìn cậu với ánh mắt âu yếm. Tất cả những tấm hình này đều được Jessica chụp lại. Tay Eunhyuk gần như muốn vò nát những chúng. Anh đấm mạnh lên bàn rồi đứng dậy, lạnh lùng bước ra khỏi nhà hàng. 

Tiffany không đuổi theo cũng không níu kéo anh nữa, tất cả đã diễn ra đúng như kế hoạch của cô. Nhờ Siwon nên việc chia rẽ cả hai quá dễ dàng. Cô thầm cảm ơn vị Giám đốc nhân sự lúc nào cũng luôn chống đối cô trong công ti, nay đã giúp cho kế hoạch của cô thành công hơn cả mong đợi. Cô vẫn ngồi đó, nhếch mép và nhìn ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay, nhanh chóng uống cạn nó và buông ra một tráng cười sảng khoái trước khi rời khỏi nhà hàng.

“Lee Donghae! Cho dù là ai đi nữa cũng không thể nào đấu lại Tiffany này đâu! Hahaha…”

~o~

Siwon lẳng lặng đi phía sau lưng Donghae. Cậu đã đi vòng quanh cái hồ nước trong công viên này 5 lần rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Đôi vai nhỏ cứ run lên từng hồi, tiếng thút thít nho nhỏ và từng bước chân bắt đầu chậm dần rồi.

Haenie à… - Siwon tiến đến, ôm cậu vào lòng.

Wonnie…ngực trái…sao đau quá… - cậu thổn thức, vùi mặt vào lồng ngực anh.

Để anh đưa em về nhà!

Ưm…Haenie không muốn về…Hyukie ở nhà… - cậu lắp bắp từng câu rời rạc.

Haenie ngoan. Đi, ra xe anh đưa em về! – Wonnie hôn lên tóc cậu rồi ôm cậu đi ra xe. 

Về nhà ư? Sẽ lại đối mặt với anh…

~o~

Xe của Siwon đỗ trước cổng biệt thự Lee gia. Anh quay sang thì thấy Donghae đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên đôi má đỏ ửng. Anh xót xa khi nghe thấy cậu mấp máy môi gọi tên “Hyukie…”. Siwon chồm qua người Donghae, định áp môi lên làn môi màu hồng đào kia. Nhưng lúc đó Donghae bắt đầu cựa quậy và dụi dụi mắt.

Ơ? Wonnie! Tới nhà rồi à? – cậu ngơ ngác nhìn xung quanh.

Ừm…Em vào nhà đi! Nhớ đi ngủ sớm và đừng suy nghĩ nhìu nữa nha! – anh xoa xoa mái tóc nâu mềm của cậu. 

Donghae bước xuống xe, chào tạm biệt Siwon rồi đẩy cửa đi vào nhà.

Từng hành động của hai người nãy giờ đã bị nhìn thấy từ một người đứng trên ban công lầu 2.

Donghae bước vào nhà, chẳng buồn đưa mắt nhìn xung quanh mà cứ thế đi thẳng đến hồ bơi. Hoàn toàn bơ con người đang ngồi trên sô fa.

Em đi đâu mà giờ này mới về? – Eunhyuk đứng phía sau Donghae khi cậu đang cởi trang phục ra.

Donghae không trả lời cũng chẳng buồn quay lại. Điều đó càng làm cơn giận của Eunhyuk tăng lên.

Em đã đi đâu với tên Siwon đó? – anh kéo vai cậu nhưng lập tức bị đẩy ra.

Mặc kệ em! Anh đi lo cho “vị.hôn.thê” của anh đi! – ba chữ “vị hôn thê” được cậu nhấn mạnh.

Em là đang tỏ thái độ gì đây? Quay lại nhìn anh nói chuyện này! – Eunhyuk bực dọc xoay người cậu lại – Có phải vừa hôn tạm biệt với tên Siwon đó nên không còn coi anh ra gì phải không?

<BỐP> - Eunhyuk cảm thấy má trái mình nóng ran.

Lee Eunhyuk! Anh đùa giỡn với tôi như vậy chưa đủ sao mà còn lớn tiếng với tôi? Anh rốt cục xem tôi là gì? Anh bỏ tôi một mình cả ngày rồi tối đến thì đi với vị hôn thê rồi, hai người tình tứ đến mức đó rồi thì tôi còn là gì trong mắt anh đây? Anh nói đi! Nãy giờ anh lớn tiếng lắm mà! Sao bây giờ anh không nói gì đi? Sao không chửi mắng tôi nữa đi? Con mắt nào của anh thấy tôi hôn Siwon? Sao anh có thể đặt điều ghen tuông vớ vẩn như vậy? – cậu khóc lớn thành tiếng, mỗi câu nói là một cái đấm vào ngực Eunhyuk.

Nhìn cậu như thế, bao nhiêu cơn giận lúc nãy đều bay đâu mất. Bây giờ anh mới thấy mình hồ đồ biết bao. Rõ là anh không giải thích với cậu. Ghen tuông đã làm mờ lí trí của anh. Những bức hình kia có là gì? Hành động của Siwon có là gì? Quan trọng là người ở trước mặt. Quan trọng là người vừa bị anh làm tổn thương.

Vội ôm chặt cậu vào lòng mặc cho Donghae đang cố đẩy anh ra, vẫn không ngừng mắng nhiếc, tiếng khóc nức nở của cậu làm tim anh đau nhói.

Một lúc sau, Donghae đã không còn cựa quậy cũng như mắng thêm câu nào nữa. Chỉ còn tiếng thút thít trong vòng tay anh.

Anh xin lỗi em, Haenie! Là anh sai! Anh đã không giải thích rõ ràng với em! Anh xin lỗi đã lớn tiếng với em! – anh xoa xoa lưng cậu.

Anh là đồ ngốc! Đồ đại ngốc! – có tiếng nói nho nhỏ phát ra.

Đúng! Anh là đồ ngốc! Vì anh đã không nghĩ đến cảm giác của em! Anh xin lỗi Haenie! – anh thì thầm vào tai cậu.

Vậy bây giờ anh giải thích chuyện anh với cô ta đi! – cậu đẩy anh ra, lau vội nước mắt rồi nhìn anh bằng ánh mắt thất vọng.

Được rồi! Anh sẽ giải thích…

..

.

End chap 14

Chap 15

Eunhyuk mếu máo ngồi xỏm bên cạnh hồ bơi. Mắt dán chặt vào cái vật thể trắng trắng xanh xanh đang cuộn tròn người ngủ ngon lành dưới hồ bơi. Chốc chốc anh lại ngoái ngoái ngón tay dọc nước y như tự kỉ. 

Sau khi nghe Eunhyuk giải thích tất cả về việc bản hợp đồng và yêu cầu kết thân của chủ tịch SM, Donghae chỉ lườm Eunhyuk một cái rồi lặn xuống nước ngủ. Hành động vậy là sao chứ? Chẳng phải bảo người ta giải thích ư? Sao lại tỏ thái độ như vậy với anh? Rốt cục là còn giận hay thôi?...bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu anh, còn cái người nắm giữ câu trả lời lại nhởn nhơ nằm ngủ như không có chuyện gì. Anh ngồi như thế này đã hai tiếng đồng hồ rồi đấy…

Donghae bơi lên, chỉ ngoi nửa gương mặt để quan sát. Nhìn tới nhìn lui, xung quanh vắng lặng như tờ, đồng hồ cũng đã hơn 3g sáng, chắc Eunhyuk của cậu đã đi ngủ rồi. Mắt hơi cụp xuống, Donghae thở hắt ra một cái rồi ngả người ra sau, bơi ngửa vòng vòng chiếc hồ bé nhỏ của cậu…và nghĩ về những lời giải thích của Eunhyuk tối qua. 

Không phải là Donghae giận dai, mà là cậu không biết phải xử sự như thế nào. Biết rằng mối quan hệ của họ chỉ có tính ràng buộc nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận chuyện anh thân mật với một cô gái khác. Đặc biệt là Tiffany…

---Flashback---

Donghae ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào dãy lan can dài đã gỉ sét trên sân thượng. Đôi tay cậu run rẩy ôm lấy chân, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên đôi gò má nhợt nhạt. 

Mưa…trời vẫn liên tục trút những hạt mưa nặng trĩu xuống thân hình nhỏ bé của cậu. Cái lạnh đang len lỏi sâu vào từng tế bào, Donghae gần như bị đông cứng. Nhưng cậu vẫn ngồi đó, cậu chẳng còn sức lực nào để cử động, huống hồ là bước đi tìm cho bản thân một chỗ trú ấm áp. 

Bỗng…đôi mắt bị nước mưa lẫn nước mắt lắp đầy của cậu…lờ mờ thấy được hai dáng người đang đi đến…ngày càng gần chỗ cậu ngồi. 

Donghae oppa! 

… 

Donghae không trả lời, cậu chậm rãi ngước mắt lên để nhìn họ. Hai cô gái…

Donghae oppa…

Một cô gái không đủ kiên nhẫn bèn lên tiếng gọi lại lần nữa. Chiếc ô của hai cô gái đang cầm không đủ lớn để che chắn cho cả hai khỏi cái lạnh đang quất thẳng vào người. 

Yah! Anh có bị điếc không vậy? Không nghe có người gọi à? Anh không biết lạnh chứ chúng tôi đang lạnh muốn chết đây! – một cô gái lớn tiếng, xong dùng chân đá vào vũng nước đọng lại trên sàn làm nước văng hết cả lên người Donghae – Chết tiệt! Bẩn hết cả đôi giày của tớ rồi này Tiffany! 

Ai…ai thế? – Donghae yếu ớt lên tiếng. 

Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à? – cô gái tên Tiffany gắt gỏng. 

Donghae lấy tay dụi dụi mắt, cố gắng ngẩng mặt lên để nhìn rõ gương mặt của hai cô gái. 

Cô…cô là cô gái lúc nãy… - Donghae mở to mắt ngạc nhiên vì nhận ra một trong hai cô gái chính là nữ sinh cậu va phải lúc sáng và là người đã đem lá thư cậu dùng để tỏ tình với Hyukjae để rêu rao với cả trường. 

Hơ hơ…anh nhận ra tôi à? – cô gái tóc vàng cười khẩy – Sao nào? Giận tôi lắm phải không? Vì tôi mà anh bị cả trường khinh ghét phải không?

Cô…Tại sao cô lại làm vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với cô? – cậu tức giận, cố gắng đứng dậy nhưng chân cậu đã tê cóng hết cả. 

Chậc chậc…xem anh kìa, thật thê thảm! Đúng là anh không làm gì có lỗi với chúng tôi, nhưng để có được Hyukjae oppa, chúng tôi buộc phải loại bỏ anh – cái gai lớn nhất! – Tiffany cũng lên tiếng, giọng đay nghiến đến đáng sợ - Anh nghĩ anh là ai? Con trai mà lại đi yêu con trai! Đúng là đồ bệnh hoạn! Đừng có động đến Hyukjae oppa của chúng tôi, anh ấy không phải loại người ghê tởm như anh đâu! – cô ả lại đá nước vào người cậu một lần nữa. 

Bây giờ Donghae đã giận đến run người. Mặc cho cơ thể đang không còn chút sức lực nào, cậu vẫn cố chống tay, vịn vào lan can để đứng dậy. Cậu nhìn hai cô gái bẳng đôi mắt căm giận và nhận lại là hai đôi mắt đầy khinh miệt. 

Các cô tưởng mình hay lắm sao? Chẳng qua các cô cũng chỉ nhắm đến gia tài của Hyukjae. Đừng có mơ! Cậu ấy sẽ không thèm để mắt đến loại người như các cô đâu! – cậu trừng mắt với hai cô ả rồi toan bước đi. 

Anh… 

<Bốp> - Donghae cảm thấy một bên má tê tê nhưng cậu không cảm thấy giận họ. Môi cậu nhếch lên thành một đường cong. Phải. Là cậu đang cười nhạo hai cô gái kia. 

Thế nào? Đánh tôi? Vì tôi nói đúng quá có phải không? – giọng Donghae đầy mai mỉa. 

Anh câm miệng lại cho tôi! – Tiffany lại tiến đến tát thật mạnh vào má Donghae. 

Cái tát quá mạnh khiến cho cơ thể đang không giữ được thăng bằng của cậu chao đảo. Donghae ngã nhào về phía lan can, nửa người cậu nhoài cả ra ngoài. 

Tôi sẽ đi nói chuyện này cho Hyukjae, để cậu ấy biết được bộ mặt thật của các cô! – Donghae quay lại hét lớn. 

Anh tưởng mình có thể dễ dàng đi khỏi đây sao? – Tiffany cười khẩy – Jessica! Giúp tớ bịt miệng nó lại! – cô quay sang nói với cô gái tóc vàng tên Jessica. 

Cả hai cô gái cười lớn rồi tiến đến chỗ Donghae, cố gắng đẩy cậu ra khỏi lan can. 

Donghae mở to mắt hoảng sợ. Chẳng lẽ họ định đẩy cậu rơi xuống? Họ định giết cậu sao? Tay cậu chới với, cố giữ chặt thanh lan can đã gỉ sét. Nhưng bây giờ cơ thể cậu quá yếu, không thể trụ được với sức mạnh của hai cô gái kia. 

Hai cô thả tôi ra! Hyukie! Cứu tớ với!! Hyukie!!! – Donghae cố la lên. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến anh. Chỉ có anh mới có thể cứu được cậu. 

Đồ ngốc! Hyukjae oppa sẽ không đến đâu! Đi chết đi! – Tiffany nghiến răng. 

Hyukie!!! 

Donghae…cậu ở đâu? 

Gì thế kia? Tai cậu vừa nghe thấy tiếng anh…Anh đang gọi cậu… Anh đến để cứu cậu ư? 

Donghae à! 

Tiếng anh vang vọng trong màn mưa dày đặc. Trái tim tưởng chừng như đã vỡ nát của Donghae như đang được sưởi ấm, từng mảnh vỡ bắt đầu ghép lại với nhau. 

Kia rồi…cậu đã thấy anh. Anh đang chạy dưới mưa. Cậu phải đến chỗ anh, anh sẽ bảo vệ cậu bằng vòng tay rắn chắc. 

Hyukie…

Nụ cười xuất hiện trên môi Donghae trước khi cậu buông tay khỏi thanh lan can. Cơ thể cậu nhẹ hẫng. Cậu sắp đến được chỗ anh đang đứng rồi. Càng lúc càng gần rồi…

Nước mắt Donghae lại rơi…nhưng là những giọt nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net